Thông Thiên Đại Thánh

Chương 314


Bởi vì, sức nặng của một chùy không phải do bản thân nó, mà còn cần tài liệu cao cấp.

Thợ rèn đẳng cấp cao, hiện giờ Tiểu Báo Tử không thiếu, bây giờ hắn là trưởng lão Ô gia, chỉ cần mở miệng, đó có rất nhiều tượng sư chờ phục vụ hắn, nhưng tài liệu đâu?

Tượng sư cao minh có khả năng áp súc, chiết xuất rèn liệu, nhưng lại không có khả năng gia tăng chất lượng tài liệu, đã làm vũ khí, tuy chỉ là chùy, nhưng cũng không phải là quá lớn, bằng không thì, cho dù mình có thể cầm được, nhưng không đánh ra được.

Cũng may, bây giờ hắn là trưởng lão Ô gia, có tư cách thuyên chùyển một ít tài liệu của Ô gia, hắn có quyền hạn này, nếu đã có, ngu sao không cầm.

Nghĩ tới đây, hắn lại cười hắc hắc, nói:

- Có cái danh phận trưởng lão này, đúng là dễ dùng mà.

Vân Châu, Ô gia.

Ô Duyên Thắng bình tĩnh ngồi trước bàn sách, nhìn bản danh sách trải rộng ra trước mặt của mình, lại nhìn lá thư đang nằm trên tay của mình, cơ mặt bắt đầu nhịn không được mà co rút lại. Trong ánh mắt mờ mờ ảo ảo xuất hiện một tia sợ hãi, tất cả những thứ này, còn có đồ hình trên đó.

Đây là Tiểu Báo Tử hồi âm cho hắn, trong thư hồi âm. Trước cảm tạ Ô gia đã trợ giúp cho mình, cũng cảm tạ khi mình có vinh dự đứng vào hàng ngũ ngoại môn trưởng lão của Ô gia, hơn nữa tỏ vẻ, mình sống là người của Ô gia, chết làm quỷ Ô gia, nhất định sẽ đem hết toàn lực, một lòng một dạ làm việc cho Ô gia, loại lời lẽ này giống như lời tổng kết cuối năm của nhân viên công vụ kiếp trước, tuy đã vài chục năm không ghi, nhưng lại giống như đi xe đạp, một khi đã biết, thì không bao giờ quên được, ghi là vô cùng cảm động, vô cùng chân thành, Ô Duyên Thắng là lão hồ ly cũng có chút cảm động, ở cuối phong thư, lời nói của hắn xoay chùyển, nói vũ khí của mình bị hủy khi giao đấu với Lý Tú truyền nhân của Lý gia Bình Châu, hiện tại không có vũ khí tiện tay, bởi vậy, muốn thỉnh gia tộc hỗ trợ, chế tạo đôi song thanh chùy cho hắn.

Chế tạo binh khí, chính là căn bản của Ô gia, lẽ ra không khó khăn lắm, nhưng khi Ô Duyên Thắng nhìn thấy bản vẻ, sắc mặt liền trở nên khó xem.

- Hắn muốn gì, đây mà là binh khí gì chứ, cái này rõ ràng chính là hung khí nha, còn muốn một đôi, ta chạy đi đâu tìm cho ngươi nhiều Tinh Kim Thiết Mẫu như vậy!

Tờ giấy vẽ của Tiểu Báo Tử vẽ một đồ hình đại chùy, đồ hình này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có bộ dáng của một thanh đại chùy bình thường, nhưng đồ hình bên cạnh lại làm cho lòng của Ô Duyên Thắng run lên.

- Tốt nhất là ngoài một ngàn tám trăm cân, hai ngàn cân thì rất tốt, không thể thấp hơn một ngàn ba trăm cân.

Mấy chữ này đã làm chi Ô Duyên Thắng nhìn cả buổi, không thể thu hồi ánh mắt.

Với tư cách là gia chủ Ô gia, hắn là người đã nhìn thấy các mặt của xã hội, binh khí nặng đã qua tay hắn cũng nhiều, bản thân hắn cũng có một ít binh khí nặng, nhưng những cái gọi là binh khí nặng kia, nặng nhất cũng chỉ mấy trăm cân, nhưng không có cây nào hơn năm trăm cân cả, ở đâu mà giống Tiểu Báo Tử, mới mở miệng là một ngàn tám trăm cân, còn hai nghìn cân rất tốt, chẳng lẽ ngươi không biết thứ nặng như vậy, cần phải tốn bao nhiêu cân Tinh Kim Thiết Mẫu sao?

Đồ vật nặng như vậy, ngươi có thể làm nó động đậy sao? Cho dù ngươi có thể làm động đậy, ngươi múa nổi sao?

Cho dù ngươi có thể múa được, ngươi không cảm thấy phiền sao?

- Nếu như hắn không phiền thì sao?

Thình lình, trong đầu của Ô Duyên Thắng lại xuất hiện một câu này, nhịn không được run lên một cái, trong ánh mắt toát ra thần sắc do dự, nhất tay lên, hắn cắn răng một cái, bàn tay hung hăng vỗ vào tờ giấy trên bàn, sắc mặt lộ ra chút dữ tợn, kêu lớn:

- Ô Phúc, gọi Vương sư phụ tới đây.

Sau đó, lại cầm tờ giấy kia, nhìn kỹ một lát, rốt cục vẫn không nhịn được mắng một câu.

- Tên nghiệt súc này.

- Đại nhân, đại nhân, bên Liên Hoàn Ổ có tin tức!

Mới sáng sớm hôm nay, sau khi Tiểu Báo Tử luyện công xong, ngồi trong tiểu viện mà cảm thấy nhàm chán, Chu sẹo lại xông tới, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nói:

- Đại nhân, người của Liên Hoàn Ổ muốn chúng ta nói chùyện.

- Là chúng ta nói chùyện với bọn chúng, không phải bọn chúng nói chùyện với chúng ta.

Tiểu Báo Tử cải chính, ngẩng đầu nhìn sang Vương Thành và Giang Hiểu đi theo sau, cười nói:

- Điều kiện ổn chứ?

- Vâng, trên cơ bản đã xác định!

Giang Hiểu gật đầu nói, cầm một tờ giấy đưa tới trước mặt Tiểu Báo Tử.

- Nhưng mà, người của Liên Hoàn Ổ muốn gặp mặt ngài, để quyết định những chùyện này. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Tiểu Báo Tử không chút đếm xỉa tới tờ giấy trong tay Giang Hiểu, trong ánh mắt toát ra vẻ hài lòng, nói:

- Gặp mặt thì không cần, không chỉ là ta, còn cả các ngươi, cũng không được tùy tiện gặp mặt bọn chúng, chùyện này cứ quyết định như thế, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta chiếu theo quy củ mà làm.

- Nhưng mà, nếu như bọn chúng làm trái quy củ thì sao?

Chu sẹo hỏi.

- Không bằng ngồi xuống...

- Nếu như bọn chúng muốn làm trái quy củ, chúng ta gặp mặt thì thế nào?

Tiểu Báo Tử lạnh lùng liếc Chu sẹo, làm cho cái đầu của hắn co lại.

- Bọn chúng dám làm trái quy củ, ta sẽ làm cho chúng phải đau khổ, chúng ta cần cam đoan các đội thuyền tới lui Lạc giang được an toàn, chỉ cần đường thủy thông thoáng, cũng không phải không cho thủy phỉ làm ăn, đúng rồi, chùyện này thì liên quan gì tới chùyện của ngươi, không phải ngươi quản việc xây dựng nơi chứa hàng sao, ở chỗ này mò mẫm cái gì?

- Ách! Chùyện này... Không phải ta mò mẫn vào, đại nhân, vì ta và người của Liên Hoàn Ổ có chút giao tình, cho nên mới...

- Ngươi chết đi!

Tiểu Báo Tử cầm chén trà ném qua, quát lớn.

- Giao tình cái rắm, ngươi là binh hắn là phỉ, có giao tình gì chứ!

- Dạ dạ, không có giao tình, đúng, đúng là chưa từng quen biết bọn chúng.

Chu sẹo cẩn thận từng li từng tí nói ra.

Tiểu Báo Tử bất mãn liếc nhìn Vương Thành và Giang Hiểu, nói:

- Hai người các ngươi cũng thật là, trong thủy quân không còn người sao? Chùyện như vậy mà giao cho tên đần này làm, cái miệng không khép lại được, dù đánh rắm lớn hay nhỏ thì người trên đời này cũng biết được.

Mặt hai người đỏ lên, trong nội tâm lập tức mắng Chu sẹo một trận, rủ cái đầu xuống, không người nào dám lên tiếng.

- Tính tính toán toán, chùyện này đến đây là chấm dứt, sự vụ cụ thể, các ngươi an bài người dưới đi làm, không cần tự mình ra mặt, Vương đại nhân, chùyện nơi chứa hàng, chia ra mà làm.

- Vâng!

- Giang đại nhân, ta thấy người trong Giang Thành bắt đầu đo đạc thổ địa trên đảo, tình huống là thế nào?

Bình Luận (0)
Comment