Thông Thiên Đại Thánh

Chương 487


- Thúc tổ, ngài!

Mạnh Thế An đang đứng ở một bên, thấy thế liền vội mở miệng. Muốn hỏi xem Mạnh Hải Thần muốn làm cái gì, Mạnh Hải Thần khoát tay, ngăn trở lời hắn muốn nói.

Cách đó không xa, Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt đều trợn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt đều lóe lên một tia kinh hoàng.

Mạnh Hải Thần là bát phẩm cường giả, nếu hắn muốn ra tay, ở đây không ai có thể ngăn cản được hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Nhưng mà, bọn họ cũng an tâm bởi vì Mạnh Hải Thần cũng chỉ bước tới từng bước mà thôi, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào Tiểu Báo Tử, phảng phất giống như là muốn ghi tạc bộ dáng của người này vào trong đầu. Cũng không có động tác dư thừa.

Một trảo này của Tiểu Báo Tử nhìn như tùy ý, nhưng ở trong mắt hắn lại có thể cảm giác được hư chưởng của Tiểu Báo Tử giống như ôm trọn cả thiên địa ở bên trong, có một loại ý cảnh vô cùng rộng lớn.

Loại quan ý cảnh này, ở đây trừ hắn và một ít cường giả đã ngưng luyện thành đao ý ra, thì rất cả những người khác đều không thể nhìn được manh mối bên trong.

Cho nên hắn chỉ dám đi từng bước một chứ không dám tiến hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì hắn biết Tiểu Báo Tử đã khống chế chặt chẽ cục diện trong sân. Mạnh Thanh Dung cũng được, Thái Huyền Kinh Lôi đao cũng thế, đều không thể sinh ra một tia uy hiếp đối với hắn. thậm chí hắn còn có thể ra tay đối phó chính mình.

Dưới tình huống như thế, coi như hắn vứt hết tất cả mặt mũi, liên thủ với Mạnh Thanh Dung giao chiến với Tiểu Báo Tử, Mạnh gia cũng không thể lưu được người này lại.

Huống chi tuy rằng Tiểu Báo Tử có chút cố chấp, nhưng lại không hề có sát ý, cho nên hắn mới dừng bước, yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Vậy thì chấm dứt trò hề này ở đây đi!

Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói, tay trái mạnh mẽ vẫy một cái, lập tức cả người Mạnh Thanh Dung lẫn thanh đao đều bị kéo về phía hắn.

Hô một tiếng, Mạnh Thanh Dung không giữ được thanh đao. Thanh Đao quay cuồng bay ra khỏi tay nàng, khiến nàng ngã xuống đất cách chỗ Tiểu Báo Tử năm trượng, không còn chút khí lực nào để đứng lên. Thái Huyền Kinh Lôi đao và quả lôi cầu màu lam đang ở trong tay Tiểu Báo Tử. Nhưng mà hiện tại, Thái Huyền Kinh Lôi đao đã có vẻ có chút ảm đạm vô quang.

Tiểu Báo Tử vươn cái tay phải luôn luôn để ở sau lưng ra, nắm lấy chuôi của Thái Huyền Kinh Lôi đao. Tách cái lôi cầu ra khỏi thanh đao, đi tới chỗ Mạnh Thanh Dung đang nằm ở dưới đất, cắm thanh đao xuống trước mặt nàng.

Mà tay trái của hắn thì chợt xuất hiện một lôi cầu màu lam, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin.

- Thật là một tiểu nha đầu đáng thương, lại muốn dùng lôi điện để đối phó ta, nhưng mà ta đã trải qua tràng diện còn lớn hơn nhiều, một chút tiểu lôi tiểu điện như vậy, thật sự là không đáng để mắt tới!

Tiểu Báo Tử cười lạnh một tiếng, tay trái mãnh mẽ thu lại, rồi đẩy ra, điện cầu màu lam lập tức bay thẳng tới chỗ đám người đang đứng xem.

A!

- Cứu mạng!

- Ngươi muốn làm gì?

Những tiếng hô sợ hãi vang lên từ trong đám người, tuy rằng không biết uy lực của tiểu cầu màu lam này như thế nào. Nhưng mà mọi người đều đã được chứng kiến quá trình hình thành của nó, vậy thôi cũng đủ khiến cho mọi người run sợ trong lòng, không ai dám đụng vào nó.

Nhất thời trong đám người vang lên từng đợt thanh âm thảm thiết, cả đám người cũng hỗn loạn cả lên.

Xoát!

Trong khi đám người đứng xem đều vô cùng hoang mang, quả lôi cầu chỉ còn cách đám người kia ba thước thì quỹ tích của nó đột nhiên thay đổi, biến thành vuông góc bay thẳng lên phía trên. Đến khi bay tới độ cao ba mươi bốn mươi trượng, Thì bàn tay trái của Tiểu Báo Tử khẽ động. Lôi cầu chợt nổ tung ở trên không trung.

Nhất thời, không trung chợt hiện lên một quầng sáng chói mắt. Thậm chí ánh sáng này còn lấn át cả ánh mặt trời. Qua một lúc lâu mới tiêu tán đi.

- Có một thanh đao tốt, võ học không tệ, đáng tiếc. Tu Vi vẫn chưa đủ!

Ánh sáng vừa bùng lên, Tiểu Báo Tử chợt xoay người lại, hướng tới chỗ cô gái đang trên mặt đất cười nói.

- Có lẽ mấy năm tiếp theo ngươi có thể phát huy được toàn bộ uy lực của thanh đao. Có lẽ, lúc đó sẽ tạo thành chút uy hiếp đối với ta!

- Thua chính là thua, không có có lẽ!

Thanh âm của Mạnh Hải Thần vang lên ở sau lưng, hắn đi đến trước mặt Mạnh Thanh Dung, rút thanh Thái Huyền Kinh Lôi đao ở dưới đất lên, trả lại cho Mạnh Thanh Dung.

- Mạnh trưởng lão, ý của ngài là?

- Trận quyết đấu này, Mạnh gia chúng ta thua.

Mạnh Hải Thần cất cao giọng nói, thanh âm cực kỳ lớn giống như là bọn hắn không phải là bị thua mà là người thắng cuộc vậy.

- Chu trưởng lão võ công cái thế, Hải Thần bội phục. Lúc trước Mạnh gia ta có gì bất kính, mong rằng Chu trưởng lão không để bụng.

- Mạnh đại trưởng lão quá khách khí rồi, việc này cũng là do hiểu lầm mà ra, tới ngày hôm nay cũng đã được giải quyết, sao còn nói đến hai chữ tha thứ!

Tiểu Báo Tử cười ôm quyền.

- Đúng vậy, việc này đã được giải quyết rồi.

Mạnh Hải Thần cũng ôm quyền thi lễ, Mang theo Mạnh Thanh Dung và người của Mạnh gia xoay người rời đi, cũng không có một chút dông dài.

- Nhãn lực của lão gia hỏa này không tệ, cũng là một người thông minh!

Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, hướng tới chỗ Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt gật đầu một cái, cùng nhau rời đi.

Chỉ để lại một đám nhân vật trong giang hồ đứng ngẩn người, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, lập tức giải tán.

Trận quyết đấu được người trong giang hồ mong đợi suốt hai năm cứ như vậy mà kết thúc với phần thắng thuộc về Tiểu Báo Tử.

Trong trận quyết đấu này, trưởng lão Chu Báo của Ô gia thể hiện ra uy thế hoàn toàn áp đảo. Khiến cho mọi người ở đây đều không nhìn ra thực lực của hắn đến tột cùng là thuộc cảnh giới nào.

Vài ngày sau, Giang Tâm Đảo và Giang Thành đã từ trong náo nhiệt khôi phục lại bình thường. Mà Tiểu Báo Tử thì nhận được công văn của triều đinh, muốn hắn trong vòng một tháng phải đi đến kinh thành, nhận phong thưởng.

Đồng dạng trên giang hồ cũng có rất nhiều người nhận được công văn. Bọn hắn đều là những người lập được công lao trong trận tiêu diệt Bắc Nguyên.

- Khánh châu tham tướng Chu Báo, Võ công cao cường, trung thành tận tâm, có công hộ lượng giết địch . Phong làm Vũ Dương Huyền Tử, ban cho ba nghìn thực ấp, sáu trăm dặm đất phong, cha truyền con nối, khâm thử!

Thanh âm của thái giám đột nhiên vang lên bên tai của Tiểu Báo Tử. Khiến hắn sợ run cả người, cúi đầu thật sâu xuống dưới.

Mãi đến khi thanh âm lanh lảnh kia chấm dứt, Tiểu Báo Tử mới ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói.

- Tạ ơn hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bình Luận (0)
Comment