Thông Thiên Đại Thánh

Chương 527


- Các ngươi là người nào, tại sao chạy tới lãnh địa của ta nháo sự?

- Lãnh đạo của ngươi?

Nam tử nghe vậy, trong mắt hiện ra một tia tinh quang, nhìn thấy Tiểu Báo Tử.

- Ngươi là Chu Báo Ô gia?

- Đúng, ta chính là Chu Báo Ô gia, ngươi là ai?

Tiểu Báo Tử tiến lên một bước, bước chân nhẹ nhàng đạp xuống.

- Ta là Vương Hoa, Bản Châu Vương thị!

Nam tử ngẩng đầu, ngạo nghễ nói ra.

- Vương Hoa?

Tiểu Báo Tử nhẹ gật đầu, hắn đã từng nghe qua, Vương thị Bản Châu là một thế gia đại phiệt nổi tiếng thiên hạ.

Nghiêm khắc mà nói, Vương Hoa cũng không phải là dòng chính của Vương thị, chỉ là bàng chi, trong lần tiêu diệt Bắc Nguyên, mượn lực lượng Vương thị, lập được không ít công lao, cho nên cũng có một khối đất phong, chừng hai trăm dặm, nằm cạnh đất phong của Tiểu Báo Tử, có thể nói, hai người là hàng xóm.

- Thì ra là Vương công tử!

Tiểu Báo Tử cười cười.

- Không biết Vương công tử đại giá quang lâm có gì không, hiện giờ ngươi gây sự với thủ hạ của ta, hình như không phải là đạo của khách a.

- Ta cũng không muốn làm ngươi khó xử, ta đang đuổi bắt nô bộc trốn đi, thủ hạ của ngươi dám ngăn cản, lá gan đúng là lớn a!

- Ta thấy lá gan của ngươi mới không nhỏ a!

Tiểu Báo Tử ung dung nói ra, trong mắt hiện ra một tia khắc nghiệt, hắn không biết đầu óc của tên Vương hoa này có bị hư không, tại sao lúc này còn thể hiện tính khí coi trời bằng vung thế.

- Chu Báo, ta không muốn là địch thủ với ngươi, cũng vô tình ý xâm phạm lãnh địa của ngươi, ta chỉ đuổi bắt nô tài bỏ trốn, chỉ cần ta bắt được người, sẽ rời đi.

- Ngươi xem ta trở thành cái gì, đây là vườn rau nhà Vương thị của ngươi sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Tiểu Báo Tử lạnh lùng nói ra.

- Nhìn mặt mũi Vương thị Bản Châu, hôm nay ta không muốn khó xử cho ngươi, ngươi cút đi cho ta.

- Chu Báo, ngươi muốn cùng Vương thị là địch sao?

Vương Hoa lạnh lùng nói ra.

- Ngươi cũng dám quát lớn với ta, lá gan đúng là quá lớn!

- Ai!

Tiểu Báo Tử nhìn mặt mũi lăng lệ ác liệt của Vương Hoa, bỗng nhiên thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lão già áo xám, chỉ vào Vương Hoa nói.

- Ta nói, tên này nhà các ngươi bị lừa đá rồi sao? Nhanh mang hắn đi, bằng không thì, ta sẽ động thủ đuổi người. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ngươi, ngươi lớn mật!

Sắc mặt Vương Hoa đỏ bừng, cầm ngân thương trong tay đưa lên, muốn tiến lên, đáng tiếc, bị lão già giữ trường thương lại, cầm chặt trong ta, không thể động đậy.

- Vương Phúc, ngươi muốn tạo phản à?

- Thiếu gia, ngài không phải đối thủ của hắn, để cho ta tới!

Lão già áo xám nói ra.

- Ngươi xác định sẽ động thủ với ta?

- Chu đại nhân chê cười, ngài là cường giả nổi tiếng thiên hạ, ta chỉ là một nô tài, làm sao dám động thủ với ngài chứ?

Hôi sam lão giả cười khổ nói ra.

- Nhưng tên nô bộc trốn đi mang theo một vật phẩm trọng yếu, vật này chính là bảo vật trấn áp khí vận của đất phong ma gia chủ ban cho, dù thế nào cũng không thể đánh mất, cho nên, kính xin đại nhân dàn xếp một hai!

- Vứt cái gì bảo vật đó đi, đó là chuyện của các ngươi, không có quan hệ với ta, nhưng đây là địa bàn của ta, ta không cho phép người ta nháo sự ở đây, nếu như ngay từ đầu các ngươi nói chuyện dễ nghe, chuyện này còn thương lượng được, nhưng hiện tại nha, thật xin lỗi, muốn tìm người, bảo gia chủ Vương gia các ngươi tới đây, Chu sẹo, tiễn khách.

Tiểu Báo Tử cười lạnh, dùng khí độ từ trên cao nhìn xuống, mang theo một tia giễu cợt nhìn Vương Hoa, quay người muốn rời đi.

- Ngươi cuồng vọng!

- Chu đại nhân, ngài thật sự không cho Vương thị mặt mũi sao?

Lão già áo xám nói ra.

Tiểu Báo Tử dừng bước lại nói ra.

- Mặt mũi là ngươi tự có, không phải người ta cho, hôm nay là các ngươi quét sạch mặt mũi của ta, hôm nay các ngươi có thể còn sống rời đi, đã là thiên đại mặt mũi rồi!

- Đã như vầy, lão hủ đành phải cả gan, lãnh giáo Chu đại nhân!

- Ơ, ngươi động thủ với ta?

Tiểu Báo Tử xoay người lại, liếc nhìn Vương Phúc.

- Sinh là người Vương gia, chết cũng là quỷ của Vương gia.

Vương Phúc khẽ quát một tiếng, trong tay xiết chặt, sinh sinh cầm trường thương chỉ vào Tiểu Báo Tử, một thương đâm vào mặt của Tiểu Báo Tử.

Thương đỏ như lửa, mũi thương như điện!

- Tốt!

Trong chốc lát khí thế khôn cùng ngưng tụ vào một điểm, thời điểm đâm vào mặt của Tiểu Báo Tử, bỗng nhiên lúc này, tách ra, giống như băng tuyết, Nộ Phóng Tuyết Liên.

Một chiêu xuất kỳ bất ý này, ẩn chứa một cổ khí tức sắc bén, đủ để đâm rách hộ thân cương khí của cường giả Thất phẩm.

Ông!

Một tiếng giòn vang, một tiếng rung động lắc lư.

Đầu ngón tay Tiểu Báo Tử bắn ra, thời điểm mũi thương sắp đâm trúng mặt của mình, ngón tay điểm lên mũi thương.

Ngân thương bắn ra, Vương phúc lui lại năm bước. Miễn cưỡng dừng bước lại, trường thương trong tay không ngừng run rẩy, phát ra tiếng vang ông ông.

Sau đó là âm thanh của một cái tát vang lên, thì ra lúc Vương Phúc ra tay, Vương Hoa đã xông về phía Tiểu Báo Tử, chẳng biết trong tay lúc nào cầm một thanh kiếm, mà tốc độ của hắn quá chậm, đoản kiếm còn chưa đánh tới, đã bị Tiểu Báo Tử trở tay tát một cái, đánh bay ra ngoài, răng trong miệng bay giữa không trung, lúc rơi xuống mặt đất, hàm răng không còn một cái nào,

- Dám hỗn láo với ta, đánh ngươi răng rơi đầy đất.

(Text nguồn thiếu 1 đoạn mong các độc giả thông cảm)

Khi ở Tiên Cung Tiểu Báo Tử đã từng được lão phu tử dạy hắn văn tự cổ đại giảng qua về phương diện này.

Cái gọi là khí vận, từ ý nghĩa nào đó mà nói, chính là chỉ khí số, mệnh vận. Thứ này nghe rất huyền ảo, trên thực tế, cũng có chút thần bí, lấy cảnh giới hiện tại của Tiểu Báo Tử còn khó có thể lý giải.

Hắn chỉ là biết bảo vật trấn áp khí vận, chính là bảo vật có thể kéo dài khí vận của một quốc gia, một thế lực, một người.

Quốc gia khác nhau, thế lực khác nhau, người khác nhau, khí vận cũng khác nhau. Bảo vật cần dùng để trấn áp khí vận cũng khác nhau. Bảo vật dùng để trấn áp khí vận nhất định phải cùng thực lực bản thân ngươi tương thích. Bằng không, không chỉ không thể kéo dài khí vận của ngươi, bảo trì khí vận, ngược lại còn đem toàn bộ khí vận của ngươi dồn ép.

Ví dụ đơn giản nhất là một thế gia bình thường như Ô gia nắm giữ một thông linh pháp khí, như Tu La Âm Sát Châm của Tiểu Báo Tử liền đủ để trấn áp khí vận. Ngươi phóng tới trong tay Ô gia, Ô gia cũng không dám giữ lại, thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Bình Luận (0)
Comment