Thông Thiên Đại Thánh

Chương 534


- Ngươi đối với sự tình Hỏa Hồng Tình tựa hồ cũng rất lý giải a!

Tiểu Báo Tử nhìn như lơ đãng hỏi:

- Những truyền thuyết về Hỏa Hồng Tình rất nhiều, bất quá ta nghe đều quá mức không thể tưởng tượng nổi, cũng chưa từng có nghe qua Hỏa Hồng Tình đối với Cổ Khư có trợ giúp gì cả.

- Cổ Khư đã mấy nghìn năm không có hiện thế. Thế nhân cũng rất ít người biết, ngươi không có nghe nói qua cũng bình thường. Về phần Hỏa Hồng Tình, trên giang hồ từng lưu truyền rất nhiều thuyết pháp, bất quá đều rất khiên cưỡng. Trừ người chân chính có Hỏa Hồng Tình, không ai có thể lý giải được công dụng thật sự của nó. Đối với Hỏa Hồng Tình, ngoại nhân chỉ có thể xác định là nó có thể đề cao Linh Giác, là tài liệu tốt nhất để điều chế ngoại đan. Đồng thời, có thể thấy rõ ràng Cổ Khư.

- Vậy năm đó vì sao phải tiêu diệt huyết mạch Hỏa Hồng Tình?

- Chuyện huyết mạch Hỏa Hồng Tình bị diệt này thập phần quỷ dị. Cho dù Tiên Cung là chúng ta cũng không biết là chủ ý của ai. Phải biết rằng, năm đó người có Hỏa Hồng Tình sẽ có tiềm lực cường đại. Trong chốn võ lâm hầu hết môn phái đều điên cuồng vơ vét đệ tử có huyết mạch Hỏa Hồng Tình, bồi dưỡng bọn họ, chính là vì nguyên nhân này, lúc đó người có huyết mạch Hỏa Hồng Tình tập trung trong các đại môn phái. Trong đó bao gồm Thiên Long Đạo, Bái Hỏa Huyền Giáo, còn có Ma Môn,... Chính tà lưỡng đạo đều có, thế nhưng đột nhiên có một ngày, người có huyết mạch Hỏa Hồng Tình trong các đại môn phái tập thể làm phản, chuốc lấy cả thiên hạ truy sát, dần dần trở thành lan ra cả võ lâm và thiên hạ đại sự. Những đại môn phái kia không chỉ truy sát đệ tử trong môn, còn truy sát tất cả những người có huyết mạch Hỏa Hồng Tình. Tất cả đều tựa như đã được ước định trước, ba năm ngắn ngủi, liền đem toàn bộ huyết mạch Hỏa Hồng Tình thanh trừ!

- Chuyện này, Tiên Cung chúng ta lẽ nào không có tham dự?

- Không có, Tiên Cung cho tới bây giờ không làm loại sự tình buồn chán này. Hơn nữa chuyện này rõ ràng liên lụy đến mấy đại môn phái bí ẩn kia. Sau đó cách làm của các đại môn phái đã chứng thực điểm này. Phàm là huyết mạch Hỏa Hồng Tình vừa xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức xuất hiện, đem kẻ đó giết chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Đối với loại chuyện này, Tiên Cung không có hứng thú sao?

- Trong Tiên Cung cũng không có người có Hỏa Hồng Tình, do đó chuyện này và Tiên Cung không quan hệ!

Lão Kim Kê lắc đầu nói:

- Hơn nữa, đây là bí ẩn của các đại môn phái kia, thăm dò bí mật của người khác là điều tối kỵ trên giang hồ, Tiên Cung cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy!

- Vậy cũng đúng, bất quá, hiện tại Cổ Khư xuất thế, nếu có một người có huyết mạch Hỏa Hồng Tình là tốt rồi!

- Được rồi, đừng chọc vào loại phiền phức này, có Hỏa Hồng Tình không nhất định là chuyện tốt gì!

Kim Ngọc Tuyền lắc đầu nói, liếc mắt nhìn Tiểu Báo Tử:

- Bất quá, nếu như ngươi có thể lấy được một viên Hỏa Hồng Tình làm ngoại đan, lại là một chuyện rất tốt đó!

Tiểu Báo Tử không có nói nữa, chỉ là lặng lẽ cười, buồn bực đi về phái trước.

Một đường này đi hết một ngày đêm. Trên đường cũng gặp phải mấy bát phẩm cường giả. Trong đó ít thì giống như bọn họ có hai người, nhiều thì cũng chỉ ba bốn người mà thôi. Mọi người đụng mặt đều duy trì khoảng cách nhất định. Vừa tiếp xúc liền phân ra, không chào hỏi, cũng không nói chuyện, lại càng không phát sinh xung đột.

Tiểu Báo Tử và Lão Kim Kê đều là trang phục Tiên Cung nhị thập bát tú. Những cường giả này nhìn thấy, tu vi trên bát phẩm, hầu hết đều biết đến tồn tại của Tiên Cung. Cho dù là không biết lai lịch hai người, nhìn thấy trang phục kỳ quái kia, tự nhiên cũng biết hai người không dễ chọc. Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đương nhiên cũng đều tự tránh đi, do đó, hai người dọc theo đường đi cũng không có gặp phải phiền phức gì.

Phi hành một ngày đêm, dù là tu vi hai người đều vô cùng thâm hậu, cũng cảm thấy mệt. Đứng giữa không trung nhìn một mảnh sóng xanh dưới chân, Tiểu Báo Tử cười khổ nói:

- Ta nói Lão Kim Kê a, Đông Hải rộng vô biên, vô hạn, chúng ta đi đâu tìm Trương Nguyệt Lộc a?

- Theo phía sau những người đó. Hiện tại ta khẳng định Trương Nguyệt Lộc bị truy sát cùng Cổ Khư có liên quan. Tuy rằng hiện tại chúng ta không biết Cổ Khư đang ở đâu. Từ phương hướng đám người phi hành, hẳn là ngay chính đông phương không sai. Tu vi của hẳn là là Thất phẩm, không so được với hai ta, bị truy sát lâu như vậy, hẳn là cũng thụ thương. Chạy cũng không xa lắm, nếu vận khí không tốt, hiện tại đã bị đuổi kịp. Còn vận khí quá tốt, đã tiến nhập Cổ Khư. Cái này ai cũng không nói rõ được.

- Thế nhưng...

- Được rồi, nghỉ ngơi một chút đã, ta phỏng chừng con đường phía trước đã không còn dài...

- Đi thôi!

Đông Hải rất lớn, phóng nhãn nhìn lại, ngoài nước biến vẫn là nước biển, thỉnh thoảng có thể thấy vài hòn đảo cô linh. Xuất hiện trên mặt biển lại phảng phất như tùy thời sẽ bị ba đào nuốt trôi.

Hai người lại đi nửa ngày, thẳng đến sắc trời đã tối mịt, ánh trăng sáng tỏ mọc lên, mới dừng lại.

Phía trước bọn họ là một đảo lớn, phương viên chừng trăm dặm, dãy núi trên đảo nhấp nhô, kéo dài trăm dặm, đem phân nửa diện tích đảo chiếm cứ.

Hai người đứng đó, cách hòn đảo lớn này khoảng mười dặm. Thế nhưng vẫn có thể nghe được từng trận tiếng gầm từ trên đảo truyền đến, cùng cương khí quang trạch bạo xuất.

- Chính là ở đây sao?

- Không khác tin tình báo là mấy!

Hai người ẩn giấu khí tức, chậm rãi hạ xuống đảo.

- Lạc Hải Vân, ngươi cho là ngươi có thể thoát được Vương gia chúng ta truy sát sao?

- Phụng Châu Vương thị?

- Lạc Hải Vân chính là Trương Nguyệt Lộc, hắn là Phụng Châu Manh Sơn Quận đương đại gia chủ của Lạc gia. Bất quá, so với thế gia nghìn năm như Vương gia, còn kém không chỉ một bậc.

Tiểu Báo Tử gật đầu:

- Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Phải đi cứu hắn sao?

- Trước cứ nhìn xem thế nào đã, Trương Nguyệt Lộc có một kiện phòng ngự pháp khí, cầu thắng không được, nhưng tự bảo vệ mình vẫn là dư dả!

Tiểu Báo Tử gật đầu một cái, đem ánh mắt chuyển đến giữa thuyền.

Lúc này, giữa sân tranh đấu đã dần quyết liệt, Lạc Hải Vân là một gã trung niên nam tử, lớn lên tướng mạo coi như là đường đường. Chỉ là hiện tại đang chật vật bất kham, cẩm bào trên người đã sớm bị rách tả tơi, đầy máu đọng trên người, đầu tóc tán loạn. Sắc mặt thập phần tái nhợt, quanh thân bao phủ một tầng xích hoàng sắc cương khí. Bất quá, cương khí chớp động như sắp tắt, có chút ảm đảm, có vẻ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Bình Luận (0)
Comment