Thông Thiên Đại Thánh

Chương 59


Lúc này đây, hắn cũng không dám lại dùng cái thủ pháp ám khí không thành thục vừa rồi, thành thành thật thật dựa vào thủ pháp bình thường mà mình vẫn hay dùng, cho nên, tất cả coi như thuận lợi, không đến một giờ sau, hắn săn được bốn con bạch lộc, hai con hoẵng, còn có một con dê rừng cộng thêm hai con thú không biết tên, đều bị hắn dùng dây mây trói lại, đặt cùng một chỗ với con lợn rừng.

Thời điểm này hắn đã chuẩn bị tốt mọi chuyện, bây giờ là nửa đêm, Tiểu Báo Tử không dám chậm trễ thời gian, đem mười con vật sống này kéo đến cửa vào tuyệt cốc, đang muốn đi vào, trong tai lại truyền đến trừng đợt âm thanh khuyển trách.

Tiểu Báo Tử kinh hãi, cẩn thận nghe xong, đó chính là âm thanh của Huyết Vô Nhai, nghĩ thầm chẳng lẽ là bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du trong truyền thuyết đã đuổi kịp, vội vàng vứt bỏ con mồi trong tay, rón ra rón rén đi vào trong cốc, vừa vào trong xem xét, đột nhiên cả kinh.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy Huyết Vô Nhai hóa thân thành một tấm lụa màu đỏ, đang di động qua lại ở trong cốc, hắn đang đấu với một con Thiềm Thừ cực lớn và xấu xí.

Trên người của con Thiềm Thừ này đầy lân phiến rập rạp ánh lên một tầng màu vàng xanh nhạt nhạt, trên người mọc ra sáu cái chân, trên mỗi bàn bân đều có móng vuốt sắc bén, cong lên như một cái móc câu, trên đó có ánh sáng màu lam chớp động, vừa nhìn đã biết nó là vật tuyệt độc, kinh khủng nhất là, trên lưng con Thiềm Thừ kia nổi lên vô số bướu thịt, thỉnh thoảng trong đó bắn ra một chất dịch màu ngà sữa, tính ăn mòn của chất dịch này rất mạnh, Tiểu Báo Tử vừa tận mắt nhìn thấy chất dịch màu ngà sữa này phun trúng một tảng đá, nơi chất dịch dính vào tảng đá đã lõm xuống một vết lõm to bằng một cái miệng bát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kinh khủng nhất vẫn là đầu lưỡi của nó, nhanh vô cùng, sắc bén vô cùng, mỗi lần bắn ra, đều bức lui Huyết Vô Nhai về phía sau, nhìn ra được, Huyết Vô Nhai cũng vô cùng kiêng kỵ cái đầu lưỡi của nó.

- A... Đây rốt cuộc là con quái vật gì?

Thấy một người một quái vật đang chuyên tâm đánh nhau, tâm tư Tiểu Báo Tử khởi động, bỗng nhiên trong tai nghe được một tiếng kêu to, nhìn thấy thân hình của Huyết Vô Nhai tháo chạy, giống như muốn bỏ trốn, con Thiềm Thừ kia đắc thế không buông tha người, hai chân sau tráng kiện chùn xuống, truy theo hướng Huyết Vô Nhai tháo chạy, bướu thịt trên người của nó bắn ra chất dịch màu ngà sữa, hóa thành một cái lưới lớn, bao trùm Huyết Vô Nhai.

- Hảo nghiệt chướng!

Huyết Vô Nhai hét lớn một tiếng, trong chốc lát huyết khí trên người tăng vọt, huyết khí tăng lên, thu lấy chất dịch màu ngà sữa kia, sau đó, hắn hóa thành một đạo huyết quang lao nhanh về phía trước, va chạm với đầu lưỡi của con Thiềm Thừ.

Tuy đầu lưỡi của Thiềm Thừ lợi hại, nhanh như thiểm điện, nhưng dù sao vẫn do huyết nhục tạo thành, trong tay của Huyết Vô Nhai đang cầm lợi khí, dưới một đao, chỉ nhìn thấy một đạo huyết sắc màu đen từ trong đầu lưỡi của nó bắn ra, con Thiềm Thừ kêu thảm một tiếng, thân thể từ giữa không trung ngã xuống, rơi vào bên trong một cái động có phương viên hơn một trượng, không dám ra ngoài.

Thân hình của Huyết Vô Nhai rơi xuống, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã chúi đấu xuống dưới mặt đất, bàn tay khẽ động, hắn thu một thanh trường đao hình thù kỳ lạ vào trong tay áo của mình.

- Trốn trong đó làm cái gì, còn không đi ra?

Huyết Vô Nhai vừa quay đầu lại, quét mắt nhìn về phương hướng Tiểu Báo Tử đang ẩn nấp, làm cho Tiểu Báo Tử sợ hãi, hắn không dám trì hoãn, kéo theo mấy con vật còn sống, liền chạy vào trong cốc.

- Sư phụ, đây là...

Không chờ hắn nói xong câu, liền cảm thấy một cổ lực lượng vô hình lực lượng đẩy hắn ra một bên, sau đó, nhìn thấy đầu ngón tay của Huyết Vô Nhai vẽ một cái, cùng lúc giết chết mười con mồi, hít vào một ngụm máu tươi, khoanh chân ngồi xuống điều tức.

Tiểu Báo Tử không dám nhiều lời, cung kính đúng đấy, thẳng đến khi một giờ qua đi, Huyết Vô Nhai mới mở to mắt.

Sau một giờ điều tức, sắc mặt tái nhợt của Huyết Vô nhai đã khôi phục lại một ít, dùng con mắt đầy tơ máu liếc nhìn Tiểu Báo Tử, gật đầu nói:

- Ân, ngươi làm rất không tồi, trong thời gian ngắn như vậy đã tìm đủ huyết thực, vừa lúc đưa tới đây, thật sự đã giúp ta một đại ân!

- Những chuyện này đều nhờ hồng phúc của sư phụ!

Tiểu Báo Tử vội vàng nói ra, thấy tâm tình của Huyết Vô Nhai hình như không trách cứ, liền cả gan hỏi:

- Sư phụ, con quái vật kia rốt cuộc và vật gì?

- Ta nào biết được, yêu vật trong thiên địa quá nhiều, nếu lúc này ta không ở trong nhập định tỉnh lại kịp thời, chỉ sợ đã bị phế mất tay chân!

Huyết Vô Nhai lộ ra một chút buồn bực, nói ra.

- Sư phụ có muốn đổi địa phương để tu dưỡng hay không?

- Thế thì không cần!

Huyết Vô Nhai lắc đầu nói ra:

- Hôm nay ta bị trọng thương, đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, cho nên phải ở lại nơi này một thời gian để khôi phục, khi đó mới có thể rời đi, lại nói lúc nãy cũng không có uy hiếp gì, hơn nữa...

Nói đến đây, hình như hắn đã ý thức được cái gì đó, hắn lập tức lắc đầu, nhìn Tiểu Báo Tử, nói ra:

- Hôm nay ta tiêu hao rất nhiều, vào ngày mai, ngươi phải đem tới cho ta nhiều huyết thực hơn nữa, ngươi biết chưa?

- Đệ tử đã biết!

Tiểu Báo Tử không dám nhiều lời, cúi đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì đang thầm đoán định.

- Thanh kiếm kia, dùng có thuận tay không?

Đột nhiên Huyết Vô Nhai hỏi, hình như hắn nhìn thấy vết kiếm chém đứt hai cái nanh của con lợn rừng.

- Dùng rất tốt, nếu như không có thanh kiếm này, có lẽ ta cũng không có khả năng nhanh như vậy tìm đủ huyết thực!

Tiểu Báo Tử nói.

- Dùng tốt là tốt rồi!

Huyết Vô Nhai gật đầu nói:

- Ta thấy trên người của ngươi có chút vết thương, thế nào, thời điểm tìm huyết thực, không có vấn đề gì chứ?

Trên người của tiếu báo tử vẫn được xem là chỉnh tề, nhưng khi giao chiến với con bạch lân đại mạng, về né tránh công kích của đại mãng, trên người của hắn bị cây cối cọ quẹt, tuy tổn thương không nặng, nhưng vết thương trên người lại không ít, có những nơi máu đã đông cứng lại, có chỗ thì miệng vết thương rất sâu, cho nên vẫn còn chảy máu, toàn thân, vết máu loang lổ, vừa nhìn đã biến là đã chiến đấu một trận kịch liệt.

- Sư phụ tặng ta cho một thanh thần kiếm sắc bén, đương nhiên không có vấn đề gì.

- Đây là sơ sẩy của ta, hôm qua vì vội vàng gấp gáp, ta lại cần chữa thương, cho nên không nói chuyện với ngươi, chỉ đem thanh Ô Kim đoản kiếm này tặng ngươi, tuy ngươi dùng thuận tay, nhưng mà, hình như cũng không hiểu kiếm pháp, ở chỗ ta có một chiêu kiếm pháp, do một dị nhân sáng chế, uy lực cực lớn, hiện tại không có chuyện gì làm, cho nên truyền thụ nó cho ngươi, có chiêu kiếm pháp này, thời điểm ngươi săn huyết thực, sẽ không mất quá nhiều sức lực, nhưng chiêu này rất thâm ảo kỳ diệu, ngay cả ta cũng không thể hoàn toàn hiểu được, cho nên ngươi luyện tập phải tự lĩnh ngộ mới được.

Ánh mắt Huyết Vô Nhai chớp động, nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử nói ra.

Bình Luận (0)
Comment