Thông Thiên Đại Thánh

Chương 86


Tiểu Báo Tử biết rõ, tâm trí của nó đã đang bị Thể Hồ Hương làm ảnh hưởng, nếu không như vậy, thời điểm này, nó đã sớm chui vào trong hang động dười bùn để ẩn nấp rồi.

Hiệu suất của Huyết Vô Nhai rất cao, Tiểu Báo Tử dễ dàng nhìn ra điều này, thực lực hiện giờ Huyết Vô Nhai bày ra, so với lần đầu tiên gặp thiềm thừ thì không thể nào so sánh với nhau, nếu như lúc ấy hắn có thực lực như hiện giờ, thì con yêu thiềm này đã bị hắn bắt được từ sớm.

Chung quanh thân thể, Huyến Diễm Chân Cương lưu động làm sáng ngời cả một vùng, ở trong đêm tối, giống như một cái mặt trời màu đỏ, trong tay hắn không có cầm binh khí, chỉ bằng tay không chiến đấu với yêu thiềm. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Tuy thân thể yêu thiềm cực lớn, nhưng vô cùng linh hoạt, đặc biệt là sao khi bị Thể Hồ Hương ảnh hưởng, hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, chiến lực còn mạnh hơn lúc bình thường ba lần, nọc độc trên lưng của nó phun ra liên tục, nọc độc bay đầy trời, trên mặt đất, trên đá, trên vách đá, đều bốc lên từng làn khói dày đặc, phát ra mùi vị vô cùng khó chịu.

Tốc độ của Huyết Vô Nhai rất nhanh, nhưng dù nhanh hơn nữa, cũng không có khả năng né tránh nhiều nọc độc đang bay tới như thế, nhưng hắn không quan tâm, nọc độc chạm vào cương khí của hắn, đều bị nhiệt độ cao làm bốc hơi, căn bản không thể tạo ra chút tổn thương nào cho Huyết Vô Nhai.

Về phần công kích của yêu thiềm, hắn luôn có biện pháp tránh né công kích nguy hiểm, đồng thời thuận tiện lưu lại một miệng vết thương trên người của yêu thiềm.

Yêu thiềm liên tục gào thét, thân hình chấn động, di chuyển trên mặt đất, tuyệt cốc nho nhỏ này dưới uy phong của nó, sinh ra một hồi chấn động, đại địa rung rung, đá trên vách núi liên tục rơi xuống, lập tức, khói bụi bay lên bốn phía.

- Con súc sinh này, không ngờ lại vô dụng như vậy!

Thân hình của Huyết Vô Nhai linh động tránh né công kích của yêu thiềm, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh, nói:

- Quả nhiên là súc sinh, chẳng lẽ chỉ bằng bản năng mà nó muốn hạ ta sao? Nếu không phải vì muốn dẫn dụ tên tiểu tử kia ra, ta đã sớm giải quyết ngươi rồi!

Nghĩ đến Tiểu Báo Tử, Huyết Vô Nhai tức giận một bụng mà không có chỗ phát tiết, cho tới bây giờ chỉ có hắn tính toán người khác, không có người nào tính toán hắn cả, không thể tưởng được, quanh năm săn nhạn, lúc này đây, lại bị nhạn mổ mù mắt, hắn bắt Tiểu Báo Tử vào bên trong Mãng Thương Sơn, lúc đó đã tồn tại tâm tư lợi dụng sau đó giết chết, nhưng mà hắn không ngờ rằng, còn không đợi mình động thủ, ngược lại, Tiểu Báo Tử đã xuất thủ ám toán hắn trước, chuyện như vậy, không ngờ hắn cũng gặp được a.

Đường đường là Thất ma tướng của Ma Môn, cao thủ thứ hai của Huyết Hà Tông, lại bị một thằng oắt con tát một cái vào mặt, cơn tức này, dù thế nào thì hắn cũng không nuốt trôi nổi.

Cảm giác mê muội, tiếp tục trùng kích lên não, lệ quang trong mắt Huyết Vô Nhai lóe lên, thân thể lảo đảo một cái thật mạnh.

Phốc một tiếng, thân hình của hắn hơi dừng lại, sau lưng đã bị móng vuốt sắc bén của thiềm thừ vạch ra ba đường máu dài, Huyết Diễm Chân Cương toàn thân chớp động, dường như muốn biến mất, thân thể uốn éo một cái thật mạnh, dùng một loại tư thế quái dị, lướt qua bên phải, rời khỏi phạm vi công kích của thiềm thừ.

- Oa...

Sau một kích đắc thủ, yêu thiềm rống lên thật lớn, nó mở cái miệng rộng ra, giống như một cái cối xoay lớn nhỏ, một chất nhầy màu xanh lá cây từ trong miệng của nó bắn ra, bay thẳng về phía Huyết Vô Nhai.

Mười ngón tay của Huyết Vô Nhai bắn ra, mười đoàn hỏa diễm huyết sắc từ tay của hắn bay ra, nghênh đón chất nhầy đang bay tới.

- Phốc phốc phốc phốc...

Vài tiếng nổ nhẹ vang lên, mười đoàn huyết diễm và chất nhầy chạm vào nhau, bay ra từng đợt khói trắng, mùi vị gay muỗi trong tuyệt cốc càng nồng, chất nhầy kia chỉ thu nhỏ lại một vòng, thế tiến không giảm, bay thẳng về phía Huyết Vô Nhai.

Tốc độ của Huyết Vô Nhai cực nhanh, sau khi phát ra công kích nghênh đón, hắn tiến đến sát vách núi, lúc này, thấy huyết diễm từ mười ngón tay bắn ra không thể ngăn chất nhầy được, thần sắc đại biến, hắn bay lên không trung, vận cương khí lên, huyết diễm bao bọc toàn thân, nghênh đón chất nhầy.

- Oanh!

Một tiếng nổ lớn, chất nhầy và cương khí va chạm với nhau, không ngờ lâm vào trạng thái giằng co, chất nhầy và Huyết Diễm Chân Cương thôn phệ lẫn nhau, khó phân thắng bại.

- Oa!

Thiềm quái lại rống lên một tiếng, miệng rộng mở ra, nhổ ra thêm một chất nhầy nữa, bắn thẳng vào Huyết Vô Nhai.

Đối mặt với chất nhầy thứ hai, Huyết Vô Nhai muốn tránh cũng không tránh được, đành phải dùng cứng chọi cứng.

Huyết quang tái khởi, huyết diễm toàn thân sáng hơn rất nhiều, giống như một đám cháy đang cháy bừng bừng lại được tiếp thêm một thùng dầu lớn, huyết diễm đang dây dưa với chất nhầy thứ hai.

- Khục!

Miệng tiếng khục rất nhỏ vang lên, khóe miệng của Huyết Vô Nhai xuất hiện một vết máu, lúc này Huyết Diễm Chân Cương và hai chất nhầy đang giằng co với nhau, từng đợt sương mù màu xanh lá tán đi, mùi vị tanh hôi tràn ngập cả tuyệt cốc.

Thân thể của Huyết Vô Nhai lảo đảo một cái, tay của hắn run lên mãnh liệt, huyết diễm toàn thân của hắn cuộn lại, toàn bộ ngưng tụ vào trong tay của hắn, hóa thành một đoàn huyết diễm cực lớn, thân thể của hắn lướt qua, vô tình hay hữu ý, lại lướt về phía Tiểu Báo Tử đang ẩn nấp, một tay thao túng lấy huyết diễm Chân Cương chống đỡ với chất nhầy thứ hai, cái tay còn lại, giống như khẩu súng, bắn năm đạo diễm quang về phía thiềm thừ, sau lưng hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, đưa lưng đến trước mặt Tiểu Báo Tử.

- Cơ hội!

Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại.

Huyết Vô Nhai càng ngày càng gần, hình như toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên trên người thiềm thừ trước mặt, hồ đồ không thèm để ý sau lưng có cái gì.

- Ngược lại là làm khó hắn!

Tiểu Báo Tử không chút nghĩ ngợi, đứng dậy, Ô Kim đoản kiếm trong tay xẹt qua không trung một đạo ánh sáng âm u, đánh thẳng vào lưng của Huyết Vô Nhai.

Lúc kiếm quang chớp động, năm đạo diễm quang cũng đánh trúng thiềm thừ, năm đạo hỏa diễm đang thiêu đốt trên người của nó, làm cho thiềm thừ thống khổ kêu lên một tiếng, thân thể đang liều mạng lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, ý đồ làm giảm bớt thống khổ của mình.

- Tới rồi sao, ta đang chờ ngươi!

Một màn huyết quang xông lên não, Huyết Vô Nhai hít sâu một hơi, cảm thụ được kiếm thế quen thuộc ở sau lưng, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh.

Vọt người, xuất kiếm, động tác liên tục, hắn sử dụng chính là kiếm chiêu quen thuộc mà Huyết Vô Nhai đã dạy cho hắn, hiện tại đây chính là một kích mạnh nhất của hắn.

Bình Luận (0)
Comment