Thông Thiên Đại Thánh

Chương 952


Nguyên Kiếm này là của hắn, hắn biết rõ, hắn hiểu được, tương liên với tinh thần của hắn, hắn có thể tùy tâm sở dục khống chế được nó, vấn đề là, muốn thu nó vào trong cơ thể? Hắn còn không có lá gan này.

- Thân thể của ta có thể đối phó được sao? !

Cho dù đã hấp thu di hài của Tiên Thiên Thần Chích, Chu Báo cũng không nắm chắc, thanh Nguyên Kiếm này sát cơ nội liễm, lúc sát khí không thả ra thường nhân không có cảm giác gì, nhưng tóc gáy toàn thân Chu Báo đã dựng cả lên, thân thể phảng phất như kháng cự lại thành Nguyên Kiếm này vậy.

Kiếm khí lành lạnh, sát ý bốc lên, ngay khi Chu Báo lo lắng có nên thu thứ này vào trong cơ thể không, thanh Nguyên Kiếm kia lại phát sanh biến hóa, càng trở nên óng ánh, thân kiếm hiện lên một đám đỏ sậm nhàn nhạt, theo sự xuất hiện của sợi màu đỏ sậm này, phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật hoàn toàn do ngọc thạch đỏ tạo thành.

Sau một hồi sát khí bốc lên, lại hoàn toàn nội liễm lại, chỉ còn lại thanh ngọc kiếm màu đỏ nhạt này trôi nổi trên không trung, rốt cuộc không cảm nhận được chút sát cơ nào nữa, toàn thân Chu Báo cũng bắt đầu buông lỏng, một cổ cảm giác thân cận rất nhỏ từ thân Nguyên kiếm truyền tới.

Cảm giác thân cận? !

Đó là tự nhiên, thanh Nguyên Kiếm này là của hắn, nhưng nếu muốn thu hồi nó vào trong cơ thể lại là chuyện khác.

- Ngoại đan của Hỏa Hồng Tình, ta cứ thử dùng ngoại đan của Hỏa Hồng Tình để thu đi!

Suy tư tốt một hồi, Chu Báo mới quyết định, cho tới nay, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm khí của hắn đều được chứa đựng trong ngoại đan của Hỏa Hồng Tình, hiện giờ Nguyên Kiếm này hình thành, đầu tiên sinh ra loại cảm giác thân cận này cũng là đối với ngoại đan của Hỏa Hồng Tình, nhưng hắn vẫn một mực do dự, bởi vì ngoại đan của Hỏa Hồng Tình tuy rằng thần diệu, Hỏa Hồng Tình tuy rằng được xưng là Vĩnh Hằng Chi Mâu, nhưng Chu Báo cũng không cho rằng thứ này có thể đối phó được với Nguyên Kiếm của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm.

Thế nhưng hiện giờ, đặt thanh Nguyên Kiếm này ở bên ngoài cũng không phải dễ nhìn a!

Chẳng lẽ sau này mình đi ra ngoài, quanh thân đều phải lơ lửng một thanh Nguyên Kiếm sao? Dọa ai đó?

- Nếu đã được xưng là Vĩnh Hằng Chi Mâu, Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm khí lại một mực ôn dưỡng trong đó, Nguyên Kiếm này chắc có lẽ không xúc phạm tới ngoại đan của ta đâu!

Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nơi mi tâm chớp lên ánh sáng màu đỏ, một đạo ánh sáng màu đỏ tinh tế từ mi tâm hắn bắn ra ngoài, phóng thẳng đến trên thân Nguyên Kiếm trong suốt!

- Oanh --!

Sát khi vô biên trào lên mà ra.

Ánh sáng màu đỏ của Hỏa Hồng Tình tiếp xúc với Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm khí Nguyên Kiếm!

Lập tức tan vào một chỗ, sau đó, sát ý vô biên trong Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm bừng lên, tất cả đều vọt tới trong ngoại đan Hỏa Hồng Tình của hắn, Nguyên Kiếm kia cũng lập tức tán phát ra.

Oanh!

Chu Báo cảm giác trán mình như bị búa tạ mãnh liệt nện vào, đầu muốn nứt cả ra, cơ hồ trong cùng thời gian, đôi mắt Hỏa Hồng Tình của hắn cũng mở ra, vận chuyển, trong không gian của Hỏa Hồng Tình, một cổ Thuần Dương chi thủy đậm đặc trào lên mà ra, quán chú vào trong ngoại đan Hỏa Hồng Tình của hắn.

Từng đợt đau đớn từ trong ngoại đan Hỏa Hồng Tình truyền đến, con mắt của Chu Báo trừng lớn lên, hung hăng chịu đựng cỗ đau đớn này, sau đó, hắn mạnh mẽ hít một hơi, ép cỗ đau đớn này xuống dưới, giơ tay lên, điểm một cái vào mi tâm mình.

Phanh!

Nguyên Kiếm vừa mới ngưng kết hoàn thành lại lần nữa nứt vỡ, một quả thần niệm đồng thời tiến nhập vào trong ngoại đan của Hỏa Hồng Tình, sau khi thần niệm tiến vào ngoại đan Hỏa Hồng Tình, kiếm nguyên cường đại phảng phất tách ra trong ngoại đan, biến thành một chút hào quang óng ánh, hợp lại với kiếm nguyên chung quanh..

Đây là một loại đau đớn khi phân cách linh hôn, loại đau đớn này xâm nhập vào thần hồn, sâu tận xương tủy, thân thể của Chu Báo lại lần nữa trở nên run rẩy, đổ mồ hôi như suối tuôn. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Kiếm nguyên trong ngoại đan của Hỏa Hồng Tình bắt đầu gây dựng lại, nhưng gây dựng lại lúc này, xác thực so với lúc trước còn khó khắn hơn vô số lần, phảng phất như có đồ vật nào đó đang tổ chức vậy.

- A!

Phảng phất cảm thấy Nguyên Kiếm gây dựng lại khó khăn, Chu Báo bật hơi một tiếng, một cổ Chân Nguyên cường đại trào vào trong ngoại đan Hỏa Hồng Tình, đan điền cực lớn do chín huyệt khiếu trong cơ thể tạo thành cũng trở nên quay vòng.

Theo Chân Nguyên của Chu Báo dũng mãnh tiến vào, hết thảy đều trở nên đơn giản, ngoại đan Hỏa Hồng Tình cũng vận chuyển, kiếm nguyên cùng thần niệm tương tan, tương hợp, men theo quỹ đạo huyền ảo của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm vận chuyển, thời gian dần qua, một lần nữa hợp thành một thành Nguyên Kiếm nguyên vẹn.

Hiện giờ, Nguyên Kiếm nhất thành, Chu Báo liền cảm thấy một cổ cảm giác huyết nhục tương liên xuất hiện giữa hắn và Nguyên Kiếm.

- Thế này mới đúng, bây giờ mới đúng a, cái gì mà bổn mạng Nguyên Kiếm, ít nhất cũng phải tương liên với bổn mạng mới được, nếu không thì không khống chế được phải làm sao đây? !

Khóe miệng Chu Báo rốt cục hiện lên một tia thỏa mãn vô cùng vui vẻ, đúng lúc này, hắn có thể xác định được, mình quả thật đã luyện thành bổn mạng Nguyên Kiếm.

Nhìn lại cái hồ lô đỏ thắm kia, nghĩ đến tình hình khi sợi sát cơ kia nhảy vào trong thần hồn của mình, hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Quân Thiên Tiên khí, Sát Đạo Tiên Khí!

Bất quá chỉ tiết ra một đám sát cơ, liền thiếu chút nữa đã giết chết mình, nếu không phải mình tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, đánh bậy đánh bạ lời thì hiện giờ thần hồn chỉ sợ đã bị sát cơ kia tiêu diệt mất rồi.

- Bà mẹ ngươi chứ gấu à, Thanh Linh nói không có sai, thứ này quả thật không phải giờ ta có thể đụng vào được, vẫn nên thành thật một chút a!

Thu hồi hô lô đỏ thắm kia vào trong Lưỡng Giới Phân Cát không gian, nghĩ đến lời cảnh cáo trước kia của Thanh Linh, Chu Báo không khỏi âm thầm hít một tiếng, tiên khí loại vật này, cũng không phải người nào cũng có thể thúc dục, Thái Hạo Tiên Khí đã uy lực vô cùng rồi, Quân Thiên Tiên khí so với Thái Hạo Tiên Khí càng trên một bậc lại càng khủng bố, nếu như lúc ấy mình mạo muội mở phù trận của cái hồ lô kia ra, sát cơ tản ra bốn phía thì..., không chỉ nói đến mình mà chỉ sợ toàn bộ Vũ Dương Lĩnh cũng bị cổ sát cơ vô biên này cắn nuốt sạch a!

- Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc, ta vậy mà cũng nhân họa đắc phúc, bất quá sau này ngàn vạn lần không nên liều lĩnh, lỗ mãng như vậy nữa, nói cho cùng, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình!

Bình Luận (0)
Comment