Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1081 - Sát Kiếp Bắt Đầu. (1)

Sắc mặt tên cầm đầu rất khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh, giống như muốn nhìn ra sơ hở gì đó, nhưng hai bên đường là núi và cây cối xanh tươi, có bụi cỏ, xanh um tươi tốt, người muốn ẩn nấp đúng là quá đơn giản, cho dù hắn là một cao thủ Ngũ phẩm, cũng không có khả năng phát hiện ra chút sơ hở nào.

Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, ý bảo năm người sau lưng cẩn thận.

- Tại hạ là Nam Lĩnh Tần Mộ Vân, không biết bằng hữu phương nào, lúc này...

Lời còn chưa dứt, đã nghe được âm thhanh "XIU....XIU... XIU....XIU..." Mấy xé gió vô cùng gợn người bay tới.

- Phá Thần Nỏ của quân đội!

Sau khi nhìn thấy thứ đang bay tới, thần sắc nam tử đại biến, không còn dám nói nhiều nữa, trực tiếp nghiêng người, trốn xuống dưới bụng ngựa, cây roi trong tay cũng ném đi, chẳng biết lúc nào, đã lấy ra một cây trường đao sáng như tuyết, múa nó xung quanh thân thể, tạo ra một dãy hào quang sáng chói chớp động.

Đương đương đương...

Phốc phốc phốc...

Có âm thanh cung tiễn xé thịt vang lên, trong sáu gã thiết kỵ kia, có đã có ba người bị Phá Thần Nỏ bắn thành con nhím, còn có hai người bị trọng thương, bị cung nỏ cực lớn xuyên thấu tay chân, nằm trên mặt đất rên hừ hừ, người còn sức chiến đấu duy nhất chỉ còn lại mình tên đầu lĩnh, đầu tiên là hắn xem xét thời cơ nhanh, né tránh nhanh, thứ hai là tu vi của hắn không thấp, rất có thực lực, dùng đao ngăn cản cung nỏ, ngăn trở mấy lần công kích trực tiếp, nhưng dù là như thế, dưới lực lượng cường đại của Phá Thần Nỏ, hắn vẫn bị một ít thương thế, đặc biệt là cánh tay trái, đã bị lột một lớp thịt lớn, sâu thấy xương.

Mà chiến lực của hắn, sau một đợi cung nỏ này, bị ảnh hường nghiêm trọng.

- Các ngươi là ai, sao lại to gan như vậy, có biết chúng ta là Nam Lĩnh...

- Nam Lĩnh Tần gia!

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói ra, sau đó, ở trên sườn núi thấp và rừng cây hai bên đường, xuất hiện hai ba trăm người vũ trang đầy đủ, đều là binh sĩ cầm nỏ trong tay, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám, vẻ mặt vẻ lạnh lùng, hắn liếc nhìn Tần Mộ Vân.

- Ta biết rõ ngươi là người Nam Lĩnh Tần gia, nhưng cho dù ngươi không phải là người của Nam Linh Tần gia, ngươi là người của Tây Kinh Yến gia, dám giương oai ở đây cũng chỉ có con đường chết!

- Ngươi...

Tần Mộ Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên, vừa định mở miệng, người tuổi trẻ kia đã không cho hắn cơ hội đó, vung tay lên, cung nỏ bắn ra, lúc này đây, Tần Mộ Vân không còn vận khí tốt nữa, tuy hắn vẫn dùng đao để bảo vệ, nhưng đao của hắn vẫn bị cung nỏ bắn xuyên qua khe hở, bắn xuyên qua, hai mắt trợn tròn, cho dù ánh mắt của hắn không thể tin nổi, nhưng cũng từ từ trống rỗng, thân thể từ từ té xuống đất.

- Cắt đầu của bọn chúng, chồng chất ở trước cửa ra vào Tần Lăng quận thành.

Nam tử trẻ tuổi kia nói ra.

- Thất thiếu gia, nhưng bọn họ là người của Nam Lĩnh Tần gia, không phải đạo phỉ, làm như vậy...

- Quy củ của Vũ Dương Lĩnh chính là như vậy, mà Vũ Dương Đạo này là của Vũ Dương Lĩnh chúng ta, cho nên ở trên con đường này, vô luận là ai, dám giương oai trên lãnh thổ của Vũ Dương Lĩnh, đều là hành vi muốn chết.

Người trẻ tuổi lạnh lùng nói ra.

- Đây chính cũng là quy củ của Chu gia chúng ta!

- Vâng, Thất thiếu gia!

Bọn người bên cạnh cùng đáp lời.

Nếu như Chu Báo ở bên cạnh nghe thấy lời này, nhất định sẽ cười, tiểu tử này đúng là cáo mượn oai hùm, người trẻ tuổi kia là Chu gia người, nhưng cũng không phải huynh đệ của Chu Báo, mà là đường đệ của Chu Báo, là một chi của lão Chu gia, chưa tính là thân cận, nhưng cũng không phải cách quá xa, cho nên nói đến cùng, vẫn dùng từ huynh đệ mới xứng.

Lão Chu gia sinh ra yêu nghiệt như Chu Báo, cho nên có câu nói, gọi là: một người đắc đạo gà chó thăng thiên, mà Chu gia bây giờ ở Vân Châu, ở Tây Bắc, giống như mặt trời ban trưa, tuy lịch sử không dài, nhưng thực lực lại đuổi thẳng theo các đại thế gia, tuy nội tình có chút mỏng, không có chiều sâu, nhưng lại là một quái vật cực lớn điên cuồng khuếch trương thế lực của mình.

Hiện tại Tây Bắc Chu gia, chính là một gia tộc có thể sánh ngang với cửu đại thế gia, nhưng bởi vì nội tình quá mỏng, cho nên, cho nên người của Chu gia có thể điều động không nhiều lắm, đều cần phải rèn luyện, mà cái Vũ Dương Đạo dài mười mấy vạn dặm là một nơi rèn luyện rất tốt, Chu Hải là đệ tử Chu gia phụ trách đoạn đường tử Tần Lăng quận thành đi tới núi Tiểu Thương này, mà Chu Báo là người hiểu tình thế, phàm là thứ gì đầu tư lâu dài, đều là ngành có chất béo tối đa, đồng thời cũng là ngành khảo nghiệm tâm tình của người ta, tuy cái Vũ Dương Đạo này không giống như kiếp trước của hắn, phải thu tiền phí qua lại, nhưng công việc tu sửa con đường, giữ gìn, còn có công tác thủ vệ, chất béo cũng rất nhiều.

Bất quá, làm cho Chu Báo cảm thấy cao hứng là, người thân của lão Chu gia không thiếu kẻ tham tài, nhưng chân chính có tác dụng cũng không ít, nói thí dụ như Chu Hải này, hắn là người nổi bật nhất, làm việc quyết đoán, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, làm việc đến cùng, rất giống Giang Hiểu, đúng vậy, giống tính tình của Giang Hiểu, phải biết rằng, Chu Báo là người mang trí nhớ kiếp trước mang tới kiếp này, cho nên không có loại cảm giác thân cận khi sinh trưởng với nơi này, hơn nữa sau khi hắn phát đạt thì thân nhân chạy tới muốn gặp mặt một lần, những chuyện này, tất cả đều giao cho Giang Hiểu làm người xử lý.

Mà Giang Hiểu là một ngoại nhân, nhưng không dám lãnh đạm với người của Chu gia, đương nhiên sẽ an bài một ít chức vụ tốt một chút, trên thực tế, hiện tại Tây Bắc, trừ Chu gia ra, mấy người quản sự chủ yếu của Vũ Dương Lĩnh, chung quanh cũng có rất nhiều tộc nhân vây quanh, hình thành các tiểu gia tộc, mà những tiểu gia tộc này liên hợp với Chu gia, tạo thành một tập đoàn lợi ích khổng lồ.

Đương nhiên, nhưng tục sự thế này, Chu Báo mặc kệ, cũng không có tâm tư quản, dù sao, chỉ cần không xuất hiện lực lượng có thể uy hiếp tới hắn, thì trên đời này không có người nào ngu ngốc quản tới hắn, trên thực tế, sau khi hắn xây dựng xong Vũ Dương Đạo này, đối với thái độ của tất cả mọi người, thì cái Vũ Dương Đạo này chính là của Chu gia, thuộc về lãnh thổ Chu gia, dù là ai, nếu dám giương oai trên lãnh thổ của Chu gia, đều phải giết chết.

Mà Chu Hải đều hoàn toàn nghe lệnh của Chu Báo, cho nên ra tay mới ác như vậy, chưa bao giờ lưu tình.

- Thất thiếu gia, ngài xem, đây là những thứ tìm được trên thi thể của bọn họ.

Thời điểm này, một tên binh sĩ chạy tới, đem một cái túi gấm đưa lên trước mặt Chu Hải.

Bình Luận (0)
Comment