Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1087 - Chu Báo Tiến Vào Sơn Thành, Tần Gia Lão Tổ.

Không có, không có, khách quan, ngài đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ hiếu kỳ mà thôi!

- Hiếu kỳ, có cái gì mà hiếu kỳ!

- Hắc hắc, không có!

Tiểu nhị nhìn thấy ánh mắt lăng lệ ác liệt của Chu Báo, lập tức ấp úng nói ra.

- Không có?

Tinh quang trong mắt Chu Báo lóe lên, tiểu nhị vừa tiếp xúc với tinh quang này như bị điện giật, chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sau đó là cảm giác trống rỗng, thẳng cho đến một nén hương sau, hắn mới khôi phục tinh thần lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, thi lễ với Chu Báo, rời đi.

Mà trên mặt Chu Báo hiện ra một tia cổ quái.

- Chủ quan, đúng là chủ quan, không ngờ chuyện điểm nhỏ này lại bị một tiểu nhị phát hiện ra, nghĩ lại, mật thám trong Sơn Thành Tần gia này quá nhiều, ta không chú ý chắc sẽ bị phát hiện a.

Vừa rồi, hắn dùng thần hồn cường đại chấn nhiếp tiểu nhị, sau khi bị Chu Báo chấn nhiếp, tiểu nhị được Chu Báo hỏi thì thì biết cái gì nói cái đó, thì ra là do hắn lộ sơ hở, suy nghĩ lại, một thư sinh văn nhược, lại nói khẩu âm nơi khác, không mang theo hành lý mà cứ đi thẳng vào khách sạn, vung tay chính là một thỏi bạc lớn, cho dù là đặt trên người của ai thì cũng cảm thấy kỳ quái, mà điếm tiểu nhị làm việc lâu năm trong khách điếm, nhìn người vô số, cho nên nhìn ra sơ hở của Chu Báo.

Mà hắn nhìn ra nghi vấn, người bên ngoài đương nhiên cũng nhìn ra vấn đề này.

- Trách không được một đường đi tới, có nhiều gia hỏa nhìn ta với ánh mắt cực kỳ cổ quái, thì ra bởi vì ta là một com chim non a!

Chu Báo cười cười, hắn thành danh quá sớm, nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không đi đi lại lại trên giang hồ, cho nên những điểm khi hành tẩu trên giang hồ hắn không biết, mà về phương diện che dấu thân phận, hắn một chút cũng không biết, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng không muốn tận lực che dấu thân phận của mình, hắn biết vấn đề này không có gì lớn cả.

- Ta nhớ thật lâu trước đây, cửu đại thế gia trong thiên hạ đều có bức họa của ta, mà Tần gia này cũng không ngoại lệ, không biết, nhưng người Tần gia có nhận ra ta hay không, nếu như nhận ra ta, thì sẽ có phản ứng như thế nào? Ha ha, thú vị!

Vẻ mặt của Chu Báo vui vẻ quỷ dị, trong nội tâm âm thầm nghĩ ngợi.

Mà lúc này, trong khu nhà cũ của tổ tiên Tần gia, những tên trưởng lão và gia chủ mới tản ra không lâu, lúc này đã trở lại, sắc mặt của gia chủ Tần Chính và vài tên trưởng lão biến đổi, trên mặt bàn trước mặt bọn họ, đang bày ra bức họa của Chu Báo.

- Gia chủ, ngươi xác định người áo xanh trong bức họa chính là Chu Báo hay sao?

Hào khí trong phòng rất nặng nề, rất áp lực, làm cho người ta không thoải mái.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, một tên trưởng lão ngồi bên cạnh Tần Chính, là một lão già mặt mũi đầy nép nhăn hỏi hắn một câu.

- Ta đã đem bức họa này và tả hình dáng cho bọn thủ hạ xem, bọn họ đều xác định, người nọ và bức họa này giống nhau như đúc.

Sắc mặt Tần Chính rất khó coi, giống như phụ mẫu của hắn vừa chết vậy.

- Lần trước Trí Cửu không phải đã cam đoan với chúng ta, hắn đã bắt được nhược điểm của Chu Báo, Chu Báo tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vũ Dương Lĩnh sao? Tại sao hắn một đường từ Tây Bắc chạy tới Đông Hải này?

- Hừ, chuyện này còn phải hỏi, hắn đến Đông Hải, đương nhiên là tìm phiến toái cho chúng ta rồi!

Một tên trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra bất mãn và oán khí, nói ra:

- Lúc ấy ta đã từng nói qua với các ngươi, không nên vô cớ đi trêu chọc thằng này, các ngươi lại không nghe, còn nói là có Linh Tiêu Điện cam đoan, sẽ không có chuyện gì, giờ thì tốt rồi, người ta tìm tới tận cửa rồi, ta xem các ngươi làm sao bây giờ!

- Tìm tới cửa thì thế nào, đúng là tên tuổi của Chu Báo rất lớn, nhưng Tần gia chúng ta cũng không phải ăn chay, chẳng lẻ hắn sẽ vì chuyện nhỏ đó mà ra tay hủy diệt Tần gia chúng ta sao?

Một tên trưởng lão khác nói ra.

- Thế thì thế nào, ngươi muốn có kết cục giống như động chủ Kim Quang Động sao, còn có Minh Nghĩa Kinh Viện, nếu như năm đó hắn không cố kỵ Tán Tiên trong nội viện, thì Minh Nghĩa Kinh Viện đúng là đã bị diệt rồi, hiện tại hắn đã có năng lực chém giết Tôn Giả cấp Chân Tiên, chẳng lẽ không thể đối phó Tần gia chúng ta sao?

- Hắn có thể chém giết Tôn Giả thì thế nào? Tần gia chúng ta cũng không dễ trêu, năm đó còn không phải chúng ta cạo chết ma ma hay sao!

Tên trưởng lão có thái độ cường ngạnh hừ lạnh nói ra, hắn thấy người trong gia tộc nâng cao người khác, diệt uy phong của mình, điều này làm hắn hết sức bất mãn.

- Chẳng lẽ ngươi muốn mời lão tổ tông xuất quan hay sao? Đừng quên, lão tổ tông cũng đứng vào hàng Thần Tiên, một chỉ có thể giết hắn, hắn không được tùy ý ra tay, nếu không sẽ biến thành lỗ hạc!

- Đúng vậy, là không được tùy ý ra tay, nhưng nếu phát sinh tình huống diệt tộc, không ra tay cũng không được, lại nói, cho dù lão tổ tông không ra tay, cũng có thể dùng phương pháp khác để đối phó, đừng quên, cho dù Chu Báo có mạnh thế nào, cũng không quá đáng là một cường giả Cửu phẩm mà thôi, cho dù có thể giết chết Tôn Giả, cũng không phải là nhờ có sự sắc bén của Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm hay sao, tuy Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm vô cùng lợi hại, nhưng cũng không thể chống được số đông a.

- Nói như vậy, ngươi có biện pháp, nói nghe một chút?

- Cũng không phải biện pháp gì, loại chuyện này, dù sao cũng phải bẩm báo lão tổ tông một tiếng mới được, dù sao có rất nhiều chuyện cần lão tổ tông ra mặt, chúng ta không có mặt mũi lớn như vậy!

- Ha ha, hiện tại mới nghĩ tới lão tổ tông, sao thời điểm quyết định liên thủ với Linh Tiêu Điện, không thấy ngươi đi xin chỉ thị của lão tổ tông một tiếng nhỉ?

- Tần Nguyệt Minh, ngươi không muốn quá mức nhé, đừng quên, mỏ Thái Huyền Kim Tinh là Tần gia chúng ta có nhu cầu cấp bách, cũng là lão tổ tông giao phó, ta làm như vậy, cũng chính là vì hoàn thành nhiệm vụ của lão tổ tông, chẳng lẽ là ta tự chủ trương sao?

- Được rồi, không nên nhao nhao nữa!

Tần Chính nghe thấy hai tên trưởng lão cãi lộn, lộ ra thần sắc thập phần buồn bực, vỗ bàn một cái thật mạnh, cắt đứt cuộc cãi vả của hai người.

- Chuyện này quan hệ trọng đại, phải đợi thương nghị với lão tổ tông rồi quyết định.

Sau khi nói xong, hắn liền đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh.

- Không cần, ta đã biết rồi!

- Lão tổ tông?

Mọi người trong phòng kinh hãi, tất cả đều đứng dậy, cung kính quỳ rạp trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment