Đi qua lại vài bước, hắn hỏi Tiểu Báo Tử:
- Chuyện này, trừ ngươi còn có ai biết rõ không?
- Nếu như hắn không đi tìm những người khác, có lẽ chỉ có mình đệ tử và hắn.
- Tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất rộng, lá gan cũng quá lớn!
Từ Ung tức giận nói:
- Hơn nữa, hắn lại muốn dụ dỗ ngươi, đúng là hỗn trướng đến cực điểm.
Từ Ung càng nghĩ càng tức giận, tiện tay vỗ một chưởng lên mặt bàn, bất tri bất giác, không ngờ vận dụng nội khí, "'Rầm ào ào'" một tiếng, cái bàn gỗ bị một chưởng của hắn đập nát, mảnh vụn bay ra khắp nơi, ngược lại làm cho Tiểu Báo Tử giật mình.
- Sư phụ, người thấy chuyện này làm làm gì bây giờ?
- Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng mà, hắn không nên tìm tới ngươi!
Từ Ung liếc nhìn Tiểu Báo Tử, sắc mặt lộ ra vẻ đầy thâm ý, nói:
- Ngươi rất tốt, chưa hồ đồ với hắn.
- Đệ tử cũng không có to gan như hắn!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Hừ, lá gan lớn thì có lợi gì chứ, hắn là đệ tử của đại trưởng lão, cho nên để cho đại trưởng lão xử lý, ngươi theo ta đi gặp đại trưởng lão!
- Vâng!
Tiểu Báo Tử không dám dị nghị, gật đầu đồng ý.
- Lại có việc này?
ô gia, Luyện Vân Trai.
Lữ Nhất Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế bành, con mắt híp lại, đầu lông mày lay động nhẹ nhàng, không biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì.
Từ Ung ngồi ở cái ghế bên cạnh, Tiểu Báo Tử thì khoanh tay mà đứng, bộ dáng rất thông minh.
Sau khi trầm ngâm nửa ngày, Lữ Nhất Nguyệt hình như đã làm ra quyết định, nói:
- ân, việc này ta sẽ xử lý, đa tạ Từ trưởng lão nhắc nhở!
- Không dám nhận cảm tạ của đại trưởng lão, đây là bổn phận phải làm thôi, lễ mừng thọ của đại trưởng lão quan trọng như vậy, không thể xảy ra chuyện mất mặt như vậy được!
- Từ trưởng lão có tình là tốt rồi!
Lữ Nhất Nguyệt thỏa mãn gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Báo Tử, nói:
- Ngươi gọi là Chu Báo?
- Đệ tử là Chu Báo, bái kiến đại trưởng lão!
- ân, chuyện này, ngươi làm rất tốt, ngươi còn hiểu chuyện hơn tên vương bát đản Thạch Kinh nhiều.
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng nâng chung trà lên.
- Đã như vầy, chúng ta không quấy rầy đại trưởng lão nữa!
Từ Ung cũng là người biết chuyện, đứng dậy, mang theo Tiểu Báo Tử cáo từ rời đi.
Đợi Từ Ung và tiểu báo rời khỏi Luyện Vân Trai, sắc mặt Lữ Nhất Nguyệt vốn phong đạm vân kinh cũng phải vỗ bàn một cái, làm cho thói quen đặt chén trà lên bàn, cũng bị nện nát bấy.
- Đi, gọi Thạch Kinh đến đây cho ta!
...
...
- Sư phụ, thứ gọi là Hỏa Hồng Tình kia là vật gì, hình như rất trân quý a!
- Hỏa Hồng Tình không phải là vật gì, nó là một con mắt của người có huyết mạch đặc thù.
Nghe được Tiểu Báo Tử hỏi Hỏa Hồng Tình, Từ Ung lộ ra chút không tự nhiên, nói:
- Nhưng loại huyết mạch này đã bị đoạn tuyệt từ hơn ba ngàn năm trước rồi!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử máy động, nói:
- Mắt của con người, hơn ba nghìn năm trước đã đoạn tuyệt, mắt của con người làm sao tồn tại lâu như thế được?
- Hỏa Hồng Tình được xưng là Vĩnh Hằng Chi Mâu ( Mâu cũng có nghĩa là con mắt, con ngươi), sau khi rời khỏi thân thể sẽ tinh hóa, hóa thành một loại tinh thể vô cùng chắc chắn, đừng nói là ba ngàn năm, dù là một vạn năm, cũng không bị hư hao!
Từ Ung nói ra.
- Nghe nói, người có được Hỏa Hồng Tình, trên phiên diện võ học có thiên phú vô cùng cường đại.
Nói đến đây, hắn dừng lại, giống như đang tự hỏi, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nghe nói người có được Hỏa Hồng Tình và người bình thường không có gì khác nhau, chỉ khi bọn họ nguyện ý mới có thể nhìn thấy Hỏa Hồng Tình, Hỏa Hồng Tình mở ra, liền có được ngũ quan và linh giác cường đại, nếu là người tu luyện võ học, sẽ có năng lực khống chế nội khí trong cơ thể đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, theo tu vi tăng lên, còn có được nhiều năng lực khác, về phần cụ thể là cái gì, thì không biết được, dù sao thời gian quá lâu, loại huyết mạch thần kỳ này cũng đoạn tuyệt quá lâu, nhưng mà, ta còn nghe nói một loại thuyết pháp khác, cũng có lẽ là tin vịt giang hồ đồn đại!
Tiểu Báo Tử khẽ nhíu mày, mặt lộ ra cảm thấy hứng thú thần sắc, hỏi,
- Sở dĩ chủng tộc có Hỏa Hồng Tình bị diệt sạch là do người trong thiên hạ vây công, cho nên mới bị giết, cho dù là hiện tại, tất cả thế gia đại phiệt và các đại môn phái trong thiên hạ, đều đạt thành một ăn ý trong suốt ngàn năm qua, một khi huyết mạch Hỏa Hồng Tình lại xuất hiện lần nữa, như vậy, tất cả thế gia đại phiệt, đại môn phái đều phải liên hiệp tiêu diệt nó.
Một cổ gió lạnh thổi qua, Tiểu Báo Tử cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Từ Ung nói thế, đã làm cho đáy lòng của hắn xuất hiện hàn ý.
Tất cả thế gia đại phiệt, đại môn phái liên hiệp tiêu diệt!
Rốt cuộc nhất tộc Hỏa Hồng Tình này đã làm ra chuyện gì, không ngờ lại xuất hiện phiền toái như vậy?
Không đợi Tiểu Báo Tử hỏi tiếp, trong tai lại truyền tới âm thanh của Từ Ung, nói:
- Hiện tại thiên hạ đã không còn người mang huyết mạch Hỏa Hồng Tình, cho dù là Hỏa Hồng Tình truyền thừa cũng không nhiều, cho nên mỗi khỏa đều có giá trị liên thành, thậm chí có thể nói, có thể làm xuất hiện một hồi gió tanh mưa máu!
- Vì cái gì?
Tiểu Báo Tử không thể cưỡng lại kinh hoàng trong nội tâm, nhịn không được hỏi.
- Bởi vì Hỏa Hồng Tình là vật dẫn tốt nhất khi luyện chế Ngoại đan!
- Ngoại Đan?
Tiểu Báo Tử khó hiểu hỏi:
- Đó là cái gì?
- Tu luyện võ học, coi trọng là nội ngoại kiêm tu, điểm này, tin tưởng ngươi cũng hiểu, nội khí và cường độ thân thể phải tương ứng lẫn nhau, nếu không như thế, sẽ sinh ra nhiều vấn đề, đối với việc tu luyện nội khí sau này, tu luyện càng ngày càng khó khăn, cũng không có bao nhiêu đường tắt để đi, cho dù có quyền pháp đỉnh cấp và linh đan diệu dược, cũng cần thời gian dài chịu đựng, không được có nửa điểm lười biếng, mà tu hành nội khí khác nhau, đều cần một môn công pháp tu luyện cao minh, không cân nhắc nhân tố thân thể, dù tốc độ tu luyện có nhanh đi nữa, còn có cương khí, yêu cầu đối với nội khí cũng không cao, chỉ cần tìm được tâm pháp và sát khí thích hợp, đối với nội khí và lực khống chế đầy đủ là xong, mà nói, tu vi đến Ngũ phẩm đã có thể làm được điểm này, nhưng mà, nếu cường độ thân thể không đạt tới Thất phẩm, ngươi không cách nào ngưng tụ ra cương khí.
Nghe đến đó, Tiểu Báo Tử có chút hiểu ra.
- ý người là, có Ngoại Đan là có thể tu luyện cương khí?