Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1462 - Điều Kiện Của Thiên Hoàng.

- Ý của ngươi là bọn họ sẽ đánh chủ ý lên người của Thái Cổ ma đầu?

- Đó là đương nhiên, cái gọi là ma thai, chỉ là miếng mồi thơm ngon ngọt ngào của Thái Cổ ma đầu phóng xuất ra mà thôi.

Trên mặt của Thiên Hoàng hiện ra nụ cười trào phúng.

- Phàm là người ăn mồi nhử của nó, ăn xong mới biết thơm ngon tới tận xương tủy, cho nên sẽ sinh ra tham niệm muốn nuốt Thái Cổ ma đầu, mà muốn nuốt Thái Cổ ma đầu, trước tiên nhất định phải thả nó ra, đạo lý kia, ngươi sẽ hiểu được đấy chứ?

- Tất cả ma thai đều là mồi nhử sao? Xem ra con Thái Cổ ma đầu này nắm chắc nhân tâm rất chuẩn a.

- Giúp ta tiêu diệt con Thái Cổ ma đầu này.

Thiên Hoàng nói ra.

- Thằng này rất phiền toái, tuy thực lực không sánh bằng Vu Cổ Hậu, địa vị trong Thái Cổ Ma Tộc cũng không bằng Vu Cổ Hậu, nhưng nó quá thông minh, quá khôn khéo, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, đào tạo ra vô số ma thai, mà những ma thai này có số bị hàng phục, nhưng cũng có một ít đoạt xá thành công, cho dù là hàng phục, hay là bị đoạt xá, thời điểm dung hợp ma thai, trong thần hồn của người dung hợp, ý niệm sẽ rộng mở với Thái Cổ ma đầu, tất cả kinh nghiệm của bọn họ, cách nghĩ, tư duy, đều hiện ra rõ ràng rành mạch trong ý thức của Thái Cổ ma đầu, nhiều năm như vậy, thằng này lý giải về nhân loại, thậm chí còn vượt qua chúng ta nhiều lắm, nắm chắc đối với nhân tính, cũng rõ hơn chúng ta nhiều lắm, nếu phóng xuất gia hỏa như vậy, uy hiếp, sẽ lớn hơn cả Vu Cổ Hậu.

- Loại chuyện này, bọn họ không thể nghĩ tới sao?

- Nhân tâm lấy tham lam làm đầu, bọn họ có thể nghĩ tới nhiều hậu quả, nhưng đứng trước lợi ích tuyệt đối bọn họ sẽ bỏ qua hậu quả đáng sợ mà chiếm lấy lợi ích trước mặt, ngươi cũng như vậy.

- Đúng vậy, ta cũng như vậy, nếu có đầy đủ lợi ích, ta cũng sẽ bất chấp nguy hiểm.

Chu Báo mỉm cười, nói.

- Nhưng mà, chuyện này và ngươi có quan hệ gì, mà con Thái Cổ ma đầu kia, chẳng lẽ ngươi nhận ra nó?

- Hừ, ta và nó có chút thù hận, hơn nữa là không nhỏ, ta không muốn nhìn thấy nó được thả ra, ngươi giúp ta giết nó, ta sẽ cho ngươi chỗ tốt.

- Chỗ tốt gì?

- Huyền Nhất Quy Nguyên Khí, Thái Hoàng Bất Tử Thân, Xích Ngô Ngưng Thần Pháp, ba loại trong Thất Bảo Diệu Thuật, có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn nhất tu thành Tam Hoa trên đầu.

- Thất Bảo Diệu Thuật?

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, hắn không ngờ Thiên Hoàng lại dứt khoát như vậy, ba loại Thất Bảo Diệu Thuật trong lời của hắn, Chu Báo đã hiểu được hai chủng, chỉ còn thiếu chủng cuối cùng mà thôi, Xích Ngô Ngưng Thần Pháp, hắn chỉ cần đạt được một loại này là xong, nhưng mà, nếu Thiên Hoàng muốn truyền cho hắn ba loại, hắn cũng không sao cả.

- Chỗ thần kỳ của Thất Bảo Diệu Thuật ta đã sớm nghe nói qua, nhưng mà, nói cho cùng, cũng chẳng qua chỉ là vài loại bí kỹ thì bỏ đi, hiện tại ta không thiếu thứ này, ngươi bằng ba loại bí kỹ này muốn ta đi đối phó Thái Cổ ma đầu, không khỏi quá xem thường ta.

- Thất Bảo Diệu Thuật là bí kỹ mạnh nhất, chỗ kỳ diệu, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của ngươi, hơn nữa ba loại bí kỹ này có trợ giúp rất lớn trong quá trình ngươi ngưng tụ Tam Hoa.

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Chu Báo.

- Nếu như ngươi không tin, trước tiên có thể tu luyện, đợi đến lúc cảm giác không có thiệt thòi, ngươi sẽ giúp ta làm việc, ta là người làm việc rất công bằng, theo ngươi thì sao?

- Được rồi được rồi, nếu ngươi đã tôn sùng bí kỹ này như vậy, ta cũng không ngại học thêm một ít, nếu như nó thật sự thần kỳ như ngươi nói, ngươi bảo ta làm việc, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng.

Chu Báo khẽ mĩm cười nói.

- Chu Báo ta cũng là người nói được làm được a.

- Tốt!

Thiên Hoàng gật đầu, lập tức đem Xích Ngô Ngưng Thần Pháp và Thái Hoàng Bất Tử Thân, Huyền Nhất Quy Nguyên Khí truyền thụ cho Chu Báo.

Trừ Xích Ngô Ngưng Thần Pháp ra, thì Thái Hoàng Bất Tử Thân và Huyền Nhất Quy Nguyên Khí không có gì khác biệt với thứ Chu Báo đã biết.

- Ngươi bảo ta đi đối phó Thái Cổ ma đầu, dù sao cũng phải đem một ít tình huống của Thái Cổ ma đầu nói cho ta biết a, nói thí dụ như nó am hiểu gì nhất, không am hiểu cái gì nhất, thực lực mạnh bao nhiêu, có các tuyệt chiêu gì.

- Thằng này am hiểu nhất chính là ngụy trang, ngụy trang thành nhân loại bình thường hoặc là Yêu tộc, thực lực cũng không quá mạnh mẽ, năm đó bị trấn áp cũng chỉ vừa vặn bước vào Địa Tiên chi cảnh mà thôi, hiện tại bị giam nhiều năm như thế, có thể được thực lực Thần Tiên là không tệ rồi, ngươi có thể ngăn chặn.

- Ta có thể ngăn chặn, ngươi lại nói quá nhẹ nhõm, Địa Tiên a, cho dù bị nhốt nhiều năm như vậy, thực lực có chỗ suy yếu, nhưng nội tình vẫn còn, ngươi cho rằng hắn thật sự dễ đối phó như vậy sao?

- Một thân bổn sự của thằng này chỉ là một kiện ma khí thôi, năm đó hắn bị trấn áp, một thân pháp bảo ma khí đều bị lục soát và cạo sạch sẽ, trừ thủ đoạn cuối cùng là cắn xé ra, bổn sự khác, có lẽ đã không tạo thành uy hiếp với ngươi.

- Bệ hạ a, đừng quên, ta muốn chính là mạng của nó, đương nhiên hắn sẽ vận dụng thủ đoạn cắn xé a.

- Hừ, Thái Cổ ma đầu cắn xé chỉ là một loại thủ đoạn duy nhất, đó còn là một loại tàn thể chi thuật, lập tức thiêu đốt máu huyết táng mạng của mình, đem thực lực của mình tăng lên gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

- Loại tàn thể chi thuật này, sử dụng thuận tiện không?

- Rất thuận tiện!

- Đây là phiền toái, lại có thực lực Thần Tiên, lại tùy thời có thể dốc sức liều mạng, muốn đem nó tiêu diệt không dễ dàng, còn nữa, chẳng lẽ ta như vậy mà lại trực tiếp đi Vạn Tinh Hải giết nó sao?

- Sẽ không ghê gớm như vậy đâu, bị giam nhiều năm như vậy mà không thoát ra ngoài, ngươi nói với ta chuyện này, hắn sẽ thoát khốn sao?

- Đừng quên, Vu Cổ Hậu chạy ra ngoài, mà ma thai của hắn cứu Vu Cổ Hậu, Vu Cổ Hậu thực lực tuy mạnh, nhưng đại thương nguyên khí, một người không có khả năng làm nhiều việc, mà tên gia hỏa bị nhốt ở Vạn Tinh Hải là Thái Cổ ma đầu nổi danh mưu trí, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu nó ra trước tiên, nếu không, ngươi cho rằng ta vì cái gì loại truyền ba loại Thất Bảo Diệu Thuật cho ngươi? Thiên hạ này, làm gì có chuyện tốt như vậy.

- Nói như vậy, nếu ta đi Vạn Tinh Hải, không chỉ đối phó một con Thái Cổ ma đầu, đồng thời còn phải đề phòng Vu Cổ Hậu?

Ánh mắt Chu Báo ác liệt, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.

Bình Luận (0)
Comment