Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1469 - Hợp Tác. (2)

Mặc dù nói tên Cổ Thanh Bình này là bàng chi Cổ gia, không bằng được dòng chính Cổ gia, nhưng cho dù là gia tộc nào cũng thập phần coi trọng nhân tài, lại nói, hắn cũng không muốn Chu Báo làm chuyện gì, chỉ cần hắn dẫn kiến một chút là được, được một gã thiên tài tu luyện trong gia tộc dẫn kiến, cũng không kém gì lão bằng hữu của mình dẫn kiến, nhưng mà, sau khi nói chuyện phiếm với Chu Báo, hắn liền cải biến chủ ý, hắn phát hiện, thực lực của Chu Báo không kém, mặc dù khí tức trên người phát ra là Tán Tiên nhị cấp, nhưng giơ tay nhấc chân đều có một lượng khí tức khổng lồ, từ biểu hiện này, gã thiếu niên này không phải là Tán Tiên nhị cấp đơn giản như vậy, trọng yếu nhất là, những tên tu sĩ kia chỉ có thực lực Tán Tiên nhất nhị cấp, hơn nữa hiện tại toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong chỗ bí tàng kia, tuyệt đối không ngờ là có ngưòi đã phát hiện ra bí mật của hắn, nếu hắn mời Chu Báo, hắn sẽ mời thêm vài tên bằng hữu nữa, liên hợp lại, có lẽ, có thể sẽ lưu lại toàn bộ những tên tu sĩ kia, về phần trong bí tàng có chỗ tốt gì, lại tiện nghi cho nhóm người mình, tóm lại, hắn sẽ lấy được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không ít hơn so với hợp tác người của Cổ gia.

Suy nghĩ đến đây, hắn đã cải biến kế hoạch vốn có của mình, bắt đầu bàn tính kế hoạch với Chu Báo, Chu Báo cũng sững sờ, đầu óc xoay chuyển một hồi lâu, lúc này mới hiểu rõ chân tướng của vị lão bản Kim Diệu này.

- Ha ha, không thể ngờ là thậm chí lại có chuyện như vậy, nhưng mà, Kim lão bản, ngươi xác định, ngươi muốn hợp tác với ta?

- Đương nhiên, trừ ngươi ra, ta còn phải đi tìm vài vị lão bằng hữu cũ nữa!

Kim Diệu nói ra, đồng thời vẻ mặt xuất hiện nụ cười khổ.

- Kỳ thật nếu như không phải ta phát hiện muộn, để khí tức của mình lưu lại trên người Thông Linh Ngọc Phù, thì chuyện này làm gì phức tạp như vậy, chỉ cần liên hợp mấy bằng hữu, săn giết vài tên tu sĩ kia, liền đi được rồi, đem Thông Linh Ngọc Phù này nói là tìm được trong người của những tên kia, trả lại cho Cổ gia cũng không có chuyện gì, nhưng Thông Linh Ngọc Phù nằm trong người của ta lâu ngày, có một số việc có giải thích cũng không rõ ràng, cho nên ta mới phải đi tìm một người có quan hệ tốt với Cổ gia để nhờ dẫn kiến!

- Bí tàng, Kim huynh có biết đây là bí tàng gì không?

- Ta đây cũng không rõ ràng, dù sao lúc đó chỉ có ta làm việc, làm việc cũng làm rất nhanh, ta chỉ biết là, chỗ đó hẳn là một cái động phủ thời Thượng Cổ, mà Vạn Tinh Hải cực lớn, ai biết cái động phủ đó là của vị cao nhân nào, nhưng mà, ở Vạn Tinh Hải như vậy mà có thể làm động thủ, nghĩ đến, cũng không phải là đại tông môn gì, cũng cũng không rõ lai lịch.

Kim Diệu nói đúng không nói chuyện hiện tại, vào thời Thượng Cổ, cái Vạn Tinh Hải này chính là một nơi cằn cỗi, cho dù đưa cho người khác, người khác cũng không thèm, ở nơi này mà thành lập động phủ, hơn phân nửa cũng không phải là người nổi danh gì, nhưng bất kể thế nào, cho dù là động phủ của Chân Tiên, đối với Tán Tiên như Kim Diệu mà nói, cũng là chuyện vô cùng hưởng thụ.

- Nếu Kim huynh đã thành khẩn thẳng thắng như thế, thịnh tình tương mời, lại có chỗ tốt, đương nhiên tại hạ sẽ không cự tuyệt!

Suy nghĩ một chút, Chu Báo liền ngẩng đầu cười nói.

- Vừa vặn mấy ngày nay tâm tình không tốt, cứ đi giải sầu, nhưng không biết Kim huynh có mấy vị bằng hữu a?

- Tống cộng ba người, thực lực bọn họ đều trên ta, hơn đã đều tin được.

Trọng yếu nhất chính là câu sau, đều tin được.

Trong giới tu luyện, vô cùng nhấp nhô, chuyện giết người đoạt bảo nhiều lần phát sinh, nếu như gặp người không tin tưởng, tu vi thực lực càng mạnh, càng nguy hiểm, bởi vậy, nói những người này đều tin được, trên mặt Chu Báo hiện ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng mà, hắn lại ngẩng đầu lên nói.

- Không sợ Kim huynh nói giỡn, tuy tiểu đệ là người Cổ gia, nhưng chỉ là bàng chi mà thôi, trọng bảo trong gia tộc là Thông Linh Ngọc Phù chưa từng gặp qua, không biết Kim huynh có thể lấy ra hay không, để cho tiểu đệ được mở mang tầm mắt?

Lời này có mục đích, đó chính là muốn kiểm nghiệm lời nói của Kim Diệu là thật hay giả.

Dù sao đầy đủ mọi thứ vừa rồi, đều là lời nói miệng của Kim Diệu, có phải là thật hay không, còn phải tiến thêm một bước là nghiệm chứng, chỉ cần lây Thông Linh Ngọc Phù ra, như vậy, chỉ cần nhìn Thông Linh Ngọc Phù một cái, có thể phân thật giả, tất cả dễ đoán hơn nhiều.

- Cái ngọc phù này vô cùng thần diệu, ở chỗ này ta không dám lấy ra.

Kim Diệu nghe xong liền cười khổ.

- Ta lấy ngọc phù này ra, cái ngọc phù sẽ bộc phát, ta đã phí hết sức chín trâu mới có thể trấn áp nó xuống che dấu đi khí tức, cũng là để không bị Cổ gia truy tung, hiện giờ nhìn bề ngoài thì sóng êm biển lặng, nhưng ta tin tưởng, có lẽ người Cổ gia đã truy tung đến Tích Vân Tinh, truy xét ra chi tiết của ta!

Nói đến đây, Kim Diệu cũng lộ ra chút bất đắc dĩ.

- Ngươi muốn nhìn ngọc phù này cũng không đáng trách, như vậy đi, nếu có cơ hội, chúng ta tìm một chỗ trong hư không hẻo lánh, ta đem đồ vật ra cho ngươi nghiệm chứng, ngươi xem coi thế nào?

- Không cần phiền toái như vậy, chỉ là một kiện Thuần Dương pháp khí mà thôi, ta có một ít thủ đoạn che giấu khí tức, không cần phải lo lắng cái Thông Linh Ngọc Phù này để lộ khí tức, nhưng ở đây đúng là không phải nơi tốt!

- A, tiểu huynh đệ thậm chí có thủ đoạn che giấu khí tức, đúng là quá tốt, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ mang ra cho ngươi nhìn, cũng thuận tiện mượn thủ đoạn che giấu của tiểu huynh đệ một chút.

Nghe Chu Báo nói thế, Kim Diệu đại hỉ, mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, cho dù thế nào cũng không lấn át được.

- Tiểu huynh đệ a, ngươi phải biết rằng, những ngày này, vì che dấu khí tức của nó, ta bị giày vò vô cùng mệt mỏi a.

Khi đang nói chuyện, cũng không đợi Chu Báo trả lời, trực tiếp lôi kéo Chu Báo, chạy ra khỏi quán rượu, hướng ra bên ngoài Vọng Hải thành mà chạy.

Bên ngoài Vọng Hải thành, là một phiến biển cả bát ngát, nhưng thân là tu sĩ, trên biển, trừ yêu thú ra, những thứ khác, đã không sinh ra ảnh hưởng gì tới họ.

Kim Diệu lôi kéo Chu Báo, vừa ra khỏi Vọng Hải Thành, liền cưỡi gió mà đi, thẳng hướng chỗ sâu trong biển cả, rất rõ ràng, cái mặt biển này đã biến thành cứ điểm tạm thời của Kim Diệu.

Quả nhiên, đi nhiều canh giờ, Kim Diệu đi tới một đảo nhỏ hoang vu trên biển mới dừng lại, toà đảo này nguyên khí thập phần mỏng manh, nhưng mà, muốn tại Vạn Tinh Hải mà tìm một địa phương có linh khí dồi dào như Bích Lạc Thiên không thể nghi ngờ là chuyện người điên nói viển vông.

Bình Luận (0)
Comment