Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1780 - Thi Hài Thiên Tiên

- Ngươi muốn cũng thật tốt, nhưng lại không nhìn xưa kia ngươi lấy tội trạng của người nào, thời gian bất quá chính là thập lục kỷ nguyên, ngươi cho rằng ngươi có thể giải thoát rồi sao? Ngươi có thể giải thoát được rồi sao?

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Quang Hàn Đại Đế khẽ động, khuôn mặt vô cùng tú lệ lập tức biến thành dữ tợn.

- Ngươi cho rằng ta không nhận thức được bí văn không biết của ngươi sao?

Phần Bảo Nham cười lạnh nói.

- Ngươi đến chết vẫn không biết a, cho dù ta cho ngươi đồ vật, ngươi cũng không thể chứng được Thiên Tiên chi đạo, bởi vì Thiên Tiên chi đạo của ngươi đã bị phá hỏng từ thập lục kỷ nguyên trước rồi!

- Ngươi câm miệng!

Trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ tức giận, một đạo lam quang từ ngón tay của hắn bắn ra, trực tiếp xuyên thấu qua khí linh của Phân Bảo Nham.

- Ngươi có giết ta cũng không có ích gì!

Dưới lam sắc thần quang, khí linh Phân Bảo Nham bắt đầu nhạt dần rồi tiêu tán.

- Cái thứ kia, ngay trong tầng không gian này, nếu ngươi muốn có thể tự mình đi tìm!

Thanh âm ngày càng mờ ảo, cuối cùng theo thân hình của hắn, triệt để biến mất ở giữa không trung.

- Quảng Hàn, ngươi không nên tranh cãi nữa, có tranh cũng không được, cái tên kia tầm mắt so với ngươi còn hơn, nếu hắn nói đi qua ngang qua con đường của ngươi như vậy ai cũng không thể ngăn cản được hắn, cho dù là tổ thân có tới cũng không giúp được ngươi!

Vào lúc Phân Bảo Nham biến mất, một đạo thần niệm nhàn nhạt nhập vào bên trong thần hồn của Quảng Hàn đại đế.

- Ngươi làm sao biết được những thứ này, ngươi rút cục có lai lịch gì?

- Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta có lai lịch gì, Ta chính là vật do tên lòng dạ hẹp hòi kia chế tạo ra, mà thứ ngươi muốn cướp đồng dạng cũng là do hắn chế tạo ra, ngươi cho là ngươi có cơ hội sao?

Sắc mặt Quảng Hàn đại đế trong nháy mắt biến thành trắng bệch, cũng không nói gì thêm nữa, thậm chí mặt cũng không thèm quay lại, thân hình trong không gian Phân Bảo Nham biến mất.

Ám đế nhìn thấy Quảng Hàn đột nhiên biến mất liền có chút ngoài ý muốn, đang muốn đuối theo, nhưng nhìn lại Phân Bảo Nham tầng thứ ba đã loạn rồi rút cục vẫn ở lại.

Tầng thứ ba, hiện tại đã loạn mất rồi, đám Địa Tiên Đại Đế lúc này đều mất đi phong độ vốn có của mình, bắt đều điên cuồng tìm bên trong không gian tầng thứ ba, tìm kiếm thứ thần bí gì đó.

- Rút cục đó là vật gì vậy, để cho đám Địa Tiên này tất cả đều điên cuồng?

Chu Báo dùng Thiên Xà Liễm Tức Thuật giấu mình bên trong không gian tầng thứ ba của Phân Bảo Nham, cũng không lo lắng bị phát hiện, bằng vào thực lực hiện tại của hắn, chỉ sợ cho dù ngọc hoàng đại thánh có đích thân tới cũng không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

- Còn có khí linh của Phân Bảo Nham kia, nói là có chuyện gì muốn tìm ta, thế nhưng hiện tại ngay cả chính hắn cũng đã chết, còn chưa kịp tìm ta hỗ trợ.

- Cái đó cũng không nhất định, tiểu tử.

Vào lúc hắn còn đang suy nghĩ, một đạo thần niệm liền tiền vào bên trong đầu hắn.

- Phần Bảo Nham?

- Không nên lo lắng, tuy rằng ta không thể tìm cách để thấy rõ nội tâm của ngươi, nhưng khi ý niệm trong đầu ngươi liên quan tới ta thì ta liền sinh ra sự cảm ứng.

- Ngươi không chết?

- Ta chính là khí linh của Phân Bảo Nham, Phân Bảo Nham không chết, đương nhiên ta cũng không chết!

Khí linh nhàn nhạt nói, chỉ là Chu Báo có thể cảm giác rõ ràng từ sự ba động của hắn đại biểu cho sự suy yếu.

- Cho dù ngươi không chết, một kích kia của Quảng Hàn đại đế cũng khiến cho ngươi bị thương nặng, ngươi thậm chí bây giờ ngay cả khả năng hiện ra cũng không có.

- Tên Quảng Hàn kia quả thực thực lực của hắn vô cùng cường đại, thậm chí có thể xưng dưới đệ nhất yêu tiên, so với Lôi Đế cường đại hơn một ít, thế nhưng hắn không có thành tựu như yêu tiên, chuyện này từ mười mấy kỷ nguyên trước đã được định đoạt rồi!

- Mười mấy kỷ nguyên trước? Không ngờ hắn lại sống lâu như vậy?

- Sống lâu thì có lợi ích gì, vĩnh viễn không thể bước vào cánh cửa kia, sống càng lâu, trong lòng lại càng khổ sở, hiện tại đã biến thành tâm bệnh!

Thanh âm của Phân Bản Nhanh ngày càng lạnh lẽo.

- Người ngươi nên chú ý nhất chỉ có một người!

- Ai?

- Ngọc Hoàng đại thánh, đây cũng chính là phiền phức lớn nhất của ta!

- Quả thực hắn cũng đã tới rồi, tuy rằng hắn đạt được thành tựu yêu tiên, nhưng cũng thích dùng thủ đoạn, bởi vậy, cũng không trọn vẹn, vì thế hắn cần tiến thêm một bước để hoàn thiện nó.

- Vật đó là gì vậy? Đáng giá để tranh đoạt như vậy sao?

- Thi hài yêu tiên!

- Cái gì? Thi hài yêu tiên?

Chu Báo cả kinh:

- Yêu tiên cũng chết sao?

Bình Luận (0)
Comment