Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1783 - Phát Hiện!

Thần niệm của hắn và thần niệm kia vừa mới ***ng chạm, Chu Báo liền hét lớn một tiếng, lộ ra thân hình của mình.

- Ở nơi này, thi hài yêu tiên ở nơi này.

Hắn hét ầm lên, chỉ vào các phương hướng khác nhau, một đạo kình khí cổ quái từ ngón tay hắn bắn ra, trực tiếp phá vỡ không gian tạo ra một vết nút.

Hầu như những Địa Tiên lúc đó đều bị tiếng quát của Chu Báo làm cho bất ngờ.

- Chu Báo, hảo tiểu tử, ngươi không ngờ dám hiện thân!

Ám đế vừa thấy Chu Báo liền quát một tiếng, năm ngón tay mở ra hướng về phía Chu Báo chụp một trảo.

- Ám đế, không nên to tiếng như vậy a.

Thấy Ám đế hướng về phía mình chụp một trảo, Chu Báo cười nhạt một tiếng, trước đó khi còn chưa trở thành Địa Tiên hắn còn kiêng kỵ Ám dế này, thế nhưng hiện tại hắn đã vượt cấp tới Địa Tiên, hắn cùng với Ám đế đã cùng cấp, làm sao hắn lại phải sợ đây?

Một trảo của Ám đế sắp tới nơi, hắn nhảy lên đánh một quyền.

Quyền chưởng giao tranh, khuôn mặt Ám đế hiện lên vẻ kinh ngạc, thân hình thối lui.

Chu Báo lại không chút sứt mẻ, đương nhiên không ngoài ý liệu của hắn, hắn tuyệt đối chiếm thế thượng phong.

Tuy rằng bọn họ biết nhau không lâu, Chu Báo còn hơi kém luôn bị Ám đế đuổi giết, thế nhưng Ám đế hoành hành yêu địa vạn năm chưa từng gặp qua tình huống như vậy, ngoại trừ thuộc hạ của yêu tiên, hắn đâu phải ăn quả đắng như vậy bao giờ.

Sắc mặt Ám đế âm trầm, tuy rằng khi vào đây bọn hắn cũng đã dự liệu trước, thế nhưng đối với hắn mà nói, chỉ riêng thế này cũng đủ chân kinh rồi.

Không lâu trước đó, tên tiểu tử kia chỉ có thể chạy trối chết trong tay mình, thế nhưng vì sao ngắn ngủi trong mấy ngày hắn liền có được lực lượng cường đại như vậy?

Cho dù hắn vượt qua Địa Tiên kiếp, đạt được Địa Tiên vịa, cũng không có khả năng sở hữu chiến lực cường đại như vậy.

Thế nhưng sự thực xảy ra trước mắt, chiến lực của Chu Báo quả thực đã được đề thăng tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Cái này quả thực không ăn khớp.

Chỉ là Chu Báo cũng không có tâm tư để cho hắn suy nghĩ, bởi vì ngay sau đó, hắn cảm giác được số mệnh của mình bị thiêu đốt một cách mãnh liệt, trong cơ thể dường như bị thứ gì đó thiêu đốt.

Rống!!!

Hắn gầm lên một tiếng, thân thể bắt đầu lớn dần lên, trong nháy mắt liền biến thành thái cổ yêu vượn Chu Yếm.

- Ám đế, chết đi cho ta!

Quát một tiếng, nắm tay như một ngọn núi nhỏ trong nháy mắt liền bay phủ toàn bộ chu vi không gian chung quanh Ám đế.

Lực lượng huỷ diệt không gì sánh được như muốn xé rách tất cả.

Trên không gian phát ra một tiếng két két, triệt để bị Băng Phách Thần Quang đánh thành bột phấn, lại bị Chu Báo nắm tay đánh thành đầu heo.

Trong không gian, vốn bản thân cực kỳ cường đại có lực lượng chữa trị cực kỳ cường đại, thế nhưng dưới một quyền của Chu Báo, không gian bị đánh lên người một lỗ thủng thật lớn, đương nhiên không còn có công năng chữa trị.

Không gian bên trong Phần Bảo Nham, giữ lại một người không hề dễ dàng, đây chính là địa phương cho dù Địa Tiên đại đế cũng không biết không gian này thông đi đâu.

Thân thể Ám đế dưới quyền thế của Chu Báo dường như bị đánh tới gập người xuống, giống như là một con tôm bị luộc chín.

- Ngươi ...

Bị đánh đau, hắc quang quanh thân Ám đế luân chuyển nhưng không hề tan vỡ.

Đúng vậy, một kích kia của Chu Báo đủ sức đánh không gian thành bột phấn, có thể ức chế lực lượng tự động khôi phục của không gian, đương nhiên không phải là người mà Ám đế có thể sánh được, chỉ là hiện tại trên khuôn mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.

Mắt Chu Báo híp lại, bởi vì từ một quyền này hắn cảm giác được có chút không thích hợp, thân thể Ám đế tựa hồ có chút cổ quái.

- Tiểu tử, ngươi cho là dựa vào một mình chân thân Chu Yếm của ngươi là có thể giết ta sao? Ngươi giết không được ta, ta sẽ giết ngươi!

Ám đế vốn đang bị thương nặng đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười:

- Thái cổ yêu vượn Chu Yếm, quả nhiên khó lường a!

Chu Báo không có trả lời hắn, hắn cũng không có tâm tư trả lời, nắm tay đấm vào thân thể Ám đế, trong lúc bị Chu Báo đánh trúng, thân thể Ám đế tựa như một hắc động thật lớn, dường như muốn hút tay hắn vào.

- Ngươi ... Ngươi điên rồi!

Dường như ý thức được cái gì, Chu Báo quát lên một tiéng, phát động lực lượng toàn thân, muốn lôi tay mình ra thế nhưng không thành công.

Phiền phức lớn tới rồi.

Thân thể Ám đế bắt đầu phân giải, hoá thành hình dáng một đám mây, mà ở bên trong đám mây này lại có một cỗ hấp lực vô biên, mạnh mẽ hấp thu pháp lực toàn thân của Chu Báo.

Trên đời này quả thực không thiếu những công pháp kỳ dị, pháp môn có thể hấp thu pháp lực của đối thủ thành của mình, thế nhưng pháp lực của Chu Báo cực kỳ đặc thù, Động Huyền THần Quang kia chính là tuyệt thế pháp môn, hơn nữa còn có Băng Phách Thần Quang, không nói hấp thụ có bao nhiêu khó khăn, hai người đứng cùng một chỗ, thậm chí có thể bị trúng hỗn độn độc hải, loại độc tố có thể lấy mạng người.

Vì vậy mà Chu Báo chưa từng nghĩ đến có người có gan hấp thu pháp lực của mình.

Hiện tại hắn đã ***ng phải một tên có lá gan như vậy, hơn nữa còn là một lá gan lớn của một gia hỏa có thực lực cường hãn.

Hắn chỉ cảm thấy pháp lực mình giống như nước lũ tràn qua đê, hướng ra ngoài mà mãnh liệt chảy đi.

- Bị tính kế?

Lúc này, ở bên ngoài không gian Phân Bảo Nham, Ngọc Hoàng Đại Thánh vẻ mặt tiều tuỵ, đế bào màu vàng rách tả tơi, giống như vừa bị một người đàn bà chanh chua đánh ghen, vẻ mặt của hắn cũng thập phần kỳ dị, có hưng phấn, có kinh hỉ, thế nhưng nhiều nhất là lo lắng, nhiều biểu hiện như vậy nếu xuất hiện trên mặt một phàm nhân thì rất bình thường, đằng này lại xuất hiện trên mặt một gã Thiên tiên thì lại là vô cùng quỷ dị, không chỉ là quỷ dị mà là kinh khủng, bởi vì một gã thiên tiên, đã đạt được yêu tiên vị, đó là tồn tại vô cùng khủng bố, cho dù kỷ nguyên này có chấm dứt thì yêu tiên cũng vẫn còn tồn tại, cũng không lộ ra biểu tình như vậy.

Thế nhưng hiện tại biểu tình trên mặt Ngọc Hoàng Đại Thánh lại đặc sắc như vậy, mà ngoại trừ Ngọc Hoàng Đại Thánh ở ngoài, ở bên cạnh còn hai gã yêu tiên, đứng phía sau hắn cách đó không xa, so với biểu tình của Ngọc Hoàng Đại Thánh tốt hơn nhiều, thế nhưng thần sắc so với Ngọc Hoàng Đại Thánh lại yếu hơn rất nhiều.

- Nhất khí hoá tam thanh, nhất khí hoá tam thanh, Ngọc Hoàng, ngươi không ngờ thực sự lại bỏ được!

Người nói chính là Cửu Anh Đại Thánh, sắc mặt xám như tro tàn nhìn về phía Ngọc Hoàng Đại Thánh, trong ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, còn một chút cảm khái.

- Bỏ được thì mới cầm được, như vậy mới có thể thành công!

Ngọc Hoàng Đại Thánh nở nụ cười.

- Ta từ bỏ tu hành hoá thân, đổi lại hai vị không hề nhúng tay vào, chuyện này cũng đáng giá.

- Không tồi, cả hai chúng ta sẽ không nhúng tay vào nữa, thế nhưng ngươi cũng không có đường lui.

Cuồng Phong Đại Thánh tiếp lời.

- Ta vốn ban đầu đã không có đường lui, các ngươi cũng biết, thứ ta tu hành chính là đế hoàng chi đạo, cho dù là đạt được thành tựu yêu tiên, nhưng cũng không tiến xa được, trừ phi ta có thể tiến thêm một bước nữa, thế nhưng các ngươi lại không cho ta cơ hội này, nếu sớm hay muộn đều là một đao còn không bằng chặn ngang trước, lần chặn ngang này không ngờ ta lại thành công, hắc hắc!

Ngọc Hoàng Đại Thánh nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Cuồng Phong Đại Thánh và Cửu Anh Đại Thánh nhìn nhau, nói:

- Mà thôi, một cửa này rốt cuộc ngươi cũng đã qua, hiện tại chúng ta muốn nhìn xem ngươi có được cái tạo hoá kia không. Nếu ngươi thất thủ, tất cả sẽ không nằm trong tay ngươi nữa, nếu như thành công, cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể quan tâm.

Sau khi nói xong, thân ảnh hai người liến biến mất.

Bình Luận (0)
Comment