Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1787 - Chân Tướng. (2)

Hiện tại, độc chi Nguyên Thần đã hoàn toàn bị dung luyện, hỏa chi Nguyên Thần vốn ban đầu là khí linh của Thất Khiếu Thăng Tiên Lô, thế nhưng hiện tại cũng bị thần hồn cường đại này thông phệ. Hiện tại chỉ còn thần hồn bản tôn của hắn, cũng chính là kiếm chi thần hồn. Mà sự thực, kiếm chi thần hồn của hắn được coi là bị thôn phệ cũng không sai biệt lắm, bất quá vì khiến chi Nguyên Thần kia chính là truyền thừa từ Trư Tiên tứ kiếm, so với hai đại Nguyên Thần khác thì cường hãn hơn rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ còn lại một luồng ánh sáng bất diệt.

- Không tồi, không tồi, tiểu tử, không ngờ ngươi có thể kiên trì đến bây giờ. Không hổ là phần hồn có thành tựu lớn nhất trong đầu ta từ một nghìn kỷ nguyên qua. Tốt, tốt, tốt!

Thanh âm như tiếng sấm khiến thần hồn ba động, sản sinh bên trong ý thức hải của Chu Báo.

Phần hồn trong đầu!

Trong lòng Chu Báo khẽ cả kinh, sau đó, một đạo tin tức từ thần hồn to lớn kia bắn vào bên trong thần hồn của hắn.

Lượng tin tức kia cũng không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng kinh ngạc.

- Không ngờ lại là như vậy, không ngờ lại là như vậy. Thần hồn chi nguyên của ta đối với Chuẩn Đề chỉ là một phần hồn ý niệm mà thôi. Hắn sở hữu tất, chính là sự chuẩn bị của hắn để sống lại mà thôi.

Không chỉ có hắn, bên trong đó còn có khí linh Phần Bảo Nham, đều do Chuẩn Đề vào lúc chết đi, phân thần ý niệm trong đầu bị nghiền nát hóa thành.

Một nghìn kỷ nguyên trước, Chuẩn Đề gặp phải ám toán của cường địch mà chết đi, thần hồn bị đánh tan, hóa thành vô số phân thần ý niệm trong đầu bay ra chung quang vũ trụ yêu địa. Thế nhưng với sự chết đi của mình dường như Chuẩn Đề đã sớm có dự cảm, hắn liền thao túng Phần Bảo Nham, tại nơi hắn chết đi trong nháy mắt đại bộ phận bị Phần Bảo Nham thu vào, đồng thời thi thể của hắn cũng bị Phân Bảo Nham bí mật hút vào, thần hồn bản nguyên của Chu Báo cũng chính là một cá thể trong những phân thần ý niệm của hắn. Những thần hồn ý niệm này ở bên trong Phân Bảo Nham trải qua diễn biến vô số năm, biến thành đám có ý thức độc lập, giống như Chu Báo hiện giờ.

Trong một nghìn kỷ nguyên đó, những ý thức độc lập này thường bị Phần Bảo Nham đẩy đi, chu du khắp vũ trụ yêu địa, một ít trong đó triệt để tiêu thất, mà càng ngày càng nhiều. Mà trước khi sinh mệnh kết thúc, bị Phần Bảo Nham lúc này đã bị bản nguyên ý thức của Chuẩn Đề thôn phệ, trong đó thậm chí không thiếu những tồn tại như Địa Tiên.

Đây là một quá trình bí ẩn dài dằng dặc, tròn một nghìn kỷ nguyên, rốt cục vào năm kỷ nguyên trước, bản nguyên ý thức của Chuẩn Đề tỉnh lại, bắt đầu chuẩn bị mọi việc để cho chính mình sống lại, chuyện thứ nhất hắn làm chính là mang Thất Bảo Diệu Thuật ra bên ngoài.

Chuẩn Đề chính là một trong những Thiên tiên thần bí từ xa xưa, hắn chết đã là chuyện tình cực kỳ nghịch thiên rồi, muốn sống lại lại là chuyện tình vô cùng khó khăn, thế nhưng sinh mệnh thể này của Chuẩn Đề sống lại không chỉ thần hồn thức tỉnh, mà còn cần thân thể sống lại, chỉ có như vậy, mới chân chính đạt được sự bất hủ, tu vi cũng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong một nghìn kỷ nguyên trước đây. Bằng không, cho dù có sống lại, đối mặt với những lão đối thủ trước đây, hắn căn bản là không có sức đánh lại, chỉ có nước chạy trốn.

Chuẩn Đề muốn khôi phục lại thực lực trước khi chết đi, đây cũng chính là quyết định khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, thế nhưng hắn lại không ngờ, đợi gần năm kỷ nguyên cơ hội của hắn đã tới rồi.

Chu Báo, một kẻ bình thường, trong đầu hắn có một đạo phân thần ý niệm không ngừng lớn dần lên, hắn cũng chính là một trong những kẻ ứng kiếp, đồng thời trong lúc vô ý tu luyện hai môn Thất Bảo kỳ ảo, trở thành một người trong kỷ nguyên này có thể đạt được tu vị đại thánh, Thông thiên đại thánh. Mỗi một kỷ nguyên cuối cùng sẽ có một Thiên Tiên xuất hiện, toàn thân sở hữu số mệnh, bằng vào số mệnh của Thông Thiên đại thánh, hắn có thể khôi phục một phần thực lực của mình, chí ít cũng thừa bảo vệ mình. Vì vậy hắn liền âm thầm dẫn đường cho Chu Báo, lợi dụng số mệnh của bản thân Chu Báo, để cho hắn thu thập đủ Thất Bảo kỳ ảo, tiến nhập Tiên Giới, cuối cùng xâm nhập vào bên trong Phần Bảo Nham này, bị hắn thôn phệ.

Tất cả những điều này đều nằm trong kế hoạch của hắn, về phần tên Ngọc Hoàng đại thánh nho nhỏ kia, hắn căn bản là không để ý đến, một tên thiên tiên nho nhỏ mà thôi, trong mắt Chu Báo là sự tồn tại không thể chiến thắng, thế nhưng trong mắt Chuẩn Đề mà nói, ngay cả một chút uy hiếp cũng không có.

Một kỷ nguyên đạt được thành tựu Thiên tiên, nhưng lại dùng phương thức để mưu lợi, đạt được nó, chỉ cần một ngón tay của hắn là có thể bóp chết y. Đương nhiên, trước hết là cường độ của thân thể này đạt được yêu cầu.

- Thực sự là đồ vô dụng, cho ngươi hấp thu hoàn chỉnh của Thái Cổ Yêu Viên Chu Yếm, lại tu luyện Thất Bảo kỳ ảo, nhưng hiện tại thân thể lại không thể tiếp nhận được một thần hồn của ta, bằng không đâu có phiền phức như vậy!

Trong lúc đó hắn và Ngọc Hoàng đại thánh giao tranh đã đến lúc gay cấn nhất, hắn quả thực không để Ngọc Hoàng đại thánh trong mắt, thế nhưng thân thể Chu Báo cũng không đạt được Thiên tiên chi cảnh, tuy rằng thần hồn của hắn cực kỳ cường đại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể đánh bại được Ngọc Hoàng đại thánh. Ngọc Hoàng đại thánh lúc này đã bắt đầu liều mạng rồi, hoặc giả, bắt buộc phải liều mạng mới có cơ may thắng được, Mệnh Vận đại phủ lúc này không ngừng hung mãnh chém về phía trước.

- Mệnh Vận chi phủ, Mệnh Vận chi lôi, ngươi cho ngươi là Thái Đạo tổ sao?

Phanh!!

Quyền đầu và Mệnh Vận chi phủ đồng thời nổ nát bấy.

- Hỗn đản, đây chính là cơ thể của ta!

Ở bên trong ý thức hải, Chu Báo điên cuồng rống giận dữ, tuy rằng không thể khống chế thân thể của chính mình, thế nhưng hắn có thể thấy và cảm giác rõ ràng, nắm tay và Mệnh Vận chi phủ, hoặc giả nói là Ngọc Hư Thông Yêu Kính và Thiên Xà Liễm Tức Thuật liên hợp lại sinh ra vụ nổ, đồng quy vu tận với đại phủ.

Đây chân chính là đồng quy vu tận, vô luận là thân thể Chu Yếm, hay Thất Bảo Kỳ Ảo, hoặc Đồng Huyền Thần Quang của hắn đều bị loại lực lượng hủy diệt này tạo thành thương thế không thể khôi phục lại, đây chính là chôn vùi, chôn vùi tất cả vết tích.

Bình Luận (0)
Comment