Thông Thiên Đại Thánh

Chương 249 - Cao Ngọc Lâu, Mẹ Ngươi Gọi Ngươi Về Ăn Cơm! ( Thượng)

Một ngày trong xanh, mặt trời tờ mờ sáng, trên đường cái đã náo nhiệt lên, một đội ngũ đón dâu từ đường cái, trùng trùng điệp điệp tiến về đại môn phủ Tổng đốc, Lục Thiếu Du mặc cát phục đỏ thẫm, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm, sắc mặt hơi trắng, hiển nhiên là thoa một ít phấn, có lẽ là hồng sắc phấn, mặt đỏ răng trắng, đích thực là hình dáng của một tiểu bạch kiểm.

Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm, phía sau đại mã của hắn là một cỗ đại kiệu tám người khiêng, chung quanh cỗ kiệu, vài người sắp xếp trống và sáo để diễn tấu, âm thanh cơ hồ truyền khắp cả nửa quận Tần đồi, phía sau cỗ kiệu, là mấy chục cả người lẫn ngựa mang các quà tặng đủ màu đủ sắc, lắc lư tiêu sái, đội ngũ mang lễ vật này, không ngờ dài đến hơn mười trượng, hai bên đội ngũ còn có mấy võ sĩ cưỡi ngựa, hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa này mặc trang phục màu đen, trên người tản ra uy thế nhàn nhạt, trong đám người xem náo nhiệt chung quanh, đám rước này quả thật là sự kiện đáng kích động, nên tiến sát gần, cốt muốn nhìn rõ hơn, liền bị khí thế trên thân kỵ sĩ cản trở, cả một đám sắc mặt trắng bệch, tim đập như hươu chạy, thành thành thật thật đứng trong đám người, không dám có hành động gì quá thân quá phận.

Ngoại trừ nâng lễ vật, diễn tấu sáo và trống, ngoài tám người nâng đại kiệu phía sau, còn có một người.

Người này thoạt nhìn như bốn mươi tuổi, một thân vận y bào màu đỏ, bộ dáng vui mừng, bất quá nhìn mặt hắn mà nói, tất cả vui mừng trên khuôn mặt hắn đều bị âm mưu xua tan, khoa trương nhất chính là, hai tay hắn ôm ở trước ngực, trên tay không ngờ còn ôm một thanh trường kiếm, ánh mắt băng lãnh, so với chung quanh đang náo nhiệt thì rất bất đồng, trên thân hắn tản mát ra hơi thở âm lãnh, một tráng hán bảo hộ cho lễ vật gần đó, theo bản năng cũng lui ra, cách hắn vài bước.

- Tính tình Cao Ngọc Lâu kia, ta cũng không rõ, ngươi vì cái gì mà không động thủ với hắn, chẳng lẽ vì năm đó, hắn vượt quá ngươi?

Trên lầu hai của một căn lầu, cách đường Ngọ dương ước chừng một dặm, Vương Xà và Niệm Vô Song đứng trước cửa sổ, nhìn đội ngũ đến Phủ Tổng đốc đón dâu phía trước, Vương Xà cũng không thay đổi cách ăn mặc của mình, mà Niệm Vô Song thì mang một tầng lụa mỏng trên mặt, bất quá tầng lụa mỏng này trông rất mơ hồ, càng tăng thêm một loại mỹ cảm huyền bí, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mơ mơ hồ hồ.

- Ta không muốn động thủ với hắn, tự nhiên là có lý do, ngươi không cần phải nhiều lời. Niệm Vô Song thản nhiên nói.

- Nhưng thật ra, vì sao hôm nay ngươi im lặng như thế, chung quanh có nhiều Lão thử như vậy, ngươi cũng không quan tâm.

- Đúng vậy, Lão thử!

Khóe miệng Vương xà nhẹ cong lên.

- Hôm nay là một ngày lành, ta không nghĩ lại có huyết tinh a!

- Ngày lành! Niệm Vô Song liếc mắt nhìn Vương Xà, có chút suy nghĩ, phóng mắt tới một đầu khác ở đường Ngọ Dương, một cái cọc chiếm một phạm vi thật lớn trên đó.

- Nơi đây, không phải là Lục Phủ sao?

- Đúng, nơi đây chính là Lục Phủ, Tại Vân châu này, ngoài trừ Phủ Tổng đốc và Ô phủ, cũng chỉ có Lục phủ mới có khí phách như vậy, xem ra, Minh Nghĩa Kinh Viên thật sự muốn biến Lục Thiếu Du trở thành một cái đinh cắm ở Vân Châu này a! Vương Xà cảm thán nói, thanh âm hắn không nhỏ, chẳng những Niệm Vô Song nghe được rành mạch, mà cả những thực khách khác cũng nghe rõ, một vài thực khách tâm tư kín đáo, nghe hai người đối thoại, lập tức biến sắc, trên một bàn cạnh góc tường, một nam tử thanh niên lặng lẽ đứng lên, đi xuống lầu, bất quá, lúc chân hắn còn chưa bước tới bậc thang thứ nhất, thân thể lại đứng sững lại, sau đó, “Bùm” một tiếng, thân thể hắn giống như một trái dưa hấu bình thường bị ép vỡ ra, máu loãng pha lẫn với cốt nhục, đọng lại trên mặt sàn tửu lâu, trên bàn, trên chén, trên bát, cực kì kinh người.

Sau một khắc yên tĩnh ngắn ngủi, trên lầu hai tửu lâu vang lên một trận kinh hô.

- Không cần kêu đâu, có kêu như thế nào cũng vô dụng!

Trong hỗn loạn, âm thanh Vương Xà nhẹ nhàng truyền vào tai mỗi người.

- Hiện tại ta ở nơi này, chúng ta không rời đi, thì ai cũng không được rời đi, kể cả ba con Lão thử trên xà ngang và bốn con trên nóc nhà, ai ***ng đến chúng, ta sẽ giết chết kẻ đó!

Mi tâm Niệm Vô Song khẽ nhăn lại, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói ra.

Rốt cuộc, lầu hai cũng yên tĩnh trở lại, mọi người ai nấy đều im bặt, khắp nơi lầu hai là huyết nhục của thanh niên xấu số nọ, mọi người trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, có mấy người bị huyết nhục bắn văng tung tóe đầy mặt, đầy cổ, vừa rồi kêu la to như thế nào, giờ cũng nhất nhất thành thành thật thật im lặng, tìm một chỗ vắng ngồi xuống, dù mùi tanh tưởi của huyết nhục vương vãi trên người tỏa ra không dứt, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngoan ngoãn như một phi tần sắp được sủng hạnh lần đầu tiên.

Lúc Vương Xà nói câu đó xong, không nói thêm tiếng nào, mà tiếp tục hướng ánh mắt của mình về phía Lục Phủ, nhìn kiến trúc tầng tầng lớp lớp, nụ cười lạnh trên mặt càng ngày càng đậm, hơi thở hắn cũng trở nên âm lãnh đi, ánh mắt càng thêm âm trầm.

- Ta đến cùng vẫn không rõ, ngươi tại sao lại có đại địch ý với Lục Thiếu Du như vậy, thái độ ngươi đối với hắn, chúng ta thật sự không hiểu a.

Lúc Niệm Vô Song nói, chung quanh nàng xuất hiện một tầng lá chắn vô hình, thanh âm nàng nói đều ngưng tụ lại bên trong, không lọt ra ngoài.

- Ta chỉ là muốn lấy lại thứ vốn thuộc về ta, mặt khác, ta muốn đánh nát tín niệm mà một người theo đuổi cả đời!

- Tín niệm mà kiên trì theo đuổi cả đời. Kỷ Trung Đường?

- Đúng, chính là hắn, Kỷ Trung Đường! Vương Xà gật đầu, nói tới đây, âm thanh hắn lại dừng một lần.

- Ngươi quan tâm tới chuyện của ta từ khi nào vậy?

- Không phải ta quan tâm, chỉ là tò mò! Niệm Vô Song lắc đầu, nói.

- Cho nên, ngươi mới có thể làm một sự tình vốn đơn giản như vậy trở thành thập phần phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment