Thông Thiên Đại Thánh

Chương 689 - Thực Lực Côn Lôn Sơn. (2)

- Ngươi cái tên này, tỉnh ngủ cho ta, xốc lại tinh thần mấy tên giữ trật tự đô thị dưới quyền ngươi cho ta, ai có động tĩnh gì liền mau chóng trấn áp, nếu như phản kháng, giết chết không tha!

- Vâng, thưa đại nhân!

Nghe Chu Báo đằng đằng sát khí nói, Chu Sẹo liền giật mình một cái, không dám đùa nghịch trước mặt Chu Báo, gật đầu lĩnh mệnh!

- Đại nhân, chúng ta xem như đã đắc tội với Côn Lôn sơn, ngài xem xử lý như thế nào?

- Không cần ngươi quan tâm sự tình này, đập phá Côn Lôn sơn một tràng, ta sẽ giải quyết, ngươi làm tốt chuyện của ngươi đi!

Nhìn sắc mặt thập phần lo lắng của Giang Hiểu, Chu Báo nói với ngữ khí cực kì bình tĩnh.

- Vâng!

Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Chu Báo, Gianh Hiểu có chút thở dài một hơi, đương nhiên, cũng chỉ là thở dài một hơi mà thôi, có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra sự tình gì, Côn lôn sơn và Ninh Vương có gây áp lực hay không?

Buổi tối ba ngày sau, có sao thưa, một đạo thanh ảnh xẹt qua phía chân trời, xuất hiện trên lãnh địa Chu Báo.

- Đến rồi, thật là nhanh!

Chứng kiến đạo thanh ảnh kia, Lão Kim Kê đứng trong biệt viện, mắt có chút nhíu lại, miệng nở nụ cười.

Người tới chính là Vương Xà!

- Lão Kim Kê, đã lâu không gặp a, nghe nói ngươi có một công việc béo bở, có phải đúng như vây không?

Vừa thấy mặt Lão Kim Kê, Vương Xà liền bắt đầu trêu ghẹo, hắn với Lão Kim Kê là bạn nối khố nên quan hệ rất tốt.

- Công việc béo bở cái rắm, chỉ là bảo tiêu mà thôi, nếu ngươi muốn kiếm chỗ tốt thì tìm tên tiểu tử Chu Báo kia, nghe nói lúc này hắn mò không ít trong Bích Lạc Bí Cảnh!

- Ta đương nhiên không bỏ qua hắn rồi!

Vương Xà nhếch miệng cười cười, ánh mắt quét khắp nơi một vòng.

- Như thế nào, tên tiểu tử kia không có chỗ này?

- Tiểu tử kia là lãnh chúa, tự nhiên sẽ không ở chỗ này, bất quá ta nghĩ hắn sẽ tới rất nhanh!

Lão Kim Kê cười nói, chỉ chỉ Trương Nguyệt Lộc bên cạnh.

- Đây là Trương Nguyệt Lộc, ngươi đã từng gặp đấy, Lão Thử làm việc dưới mặt đất rồi, hiện tại không nên quấy rầy hắn, không chừng hắn sẽ nổi trận lôi đình đấy!

Vương Xà gật gật đầu, ánh mắt nhẹ nhướng lên.

- Chu Báo đã đến, khá lắm, tốc độ rất nhanh!

Lời còn chưa dứt, Chu Báo đã xuất hiện trước mặt ba người.

- Vương bảo tọa giá lâm, nếu ta không nhanh chóng đến thì chậm trễ a!

- Ngươi tên tiểu tử này, càng ngày càng biết ăn nói rồi!

Nhìn thấy Chu Báo, Vương Xà nhẹ vuốt cây quạt nhỏ trong lòng bàn tay mình.

- Công việc tốt không thể tưởng được a, loại chuyện phiền phức này, ngươi gọi ta tới thì thiếu nợ ta a!

- Như thế nào lại là phiền toái?

Chu Báo cười nói.

- Nếu thật sự là chuyện phiền toái, ta cũng không dám mời ngươi đến a!

- Ha ha, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi gọi ta đến, đến tột cùng là có công việc tốt gì!

- Côn Lôn sơn lập phái mấy ngàn năm, có không ít bảo bối tốt, lúc này chúng ta tìm bọn hắn gây phiền phức, như thế nào không phải chỗ tốt?

- Ngươi muốn cướp Côn Lôn sơn?

Nghe Chu Báo nói trắng ra như thế, Vương Xà sửng sốt một chút.

- Cướp Côn Lôn sơn? Ta không có ngu như vậy, mục tiêu của ta chỉ là Thuần Dương pháp khí của Côn Lôn sơn mà thôi!

Chu Báo cười lạnh lùng, lật bàn tay lên, một bảo khí hình hạt châu màu ngà sữa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

- Tuy ta không biết cái này là cái gì, nhưng ít nhất là một kiện Nhập huyền pháp khí, một tên cường giả thất phẩm Côn Lôn sợn tùy tiện cũng có thể xuất ra Nhập huyền pháp khí, bảo bối bọn hắn nhất định rất phong phú, hơn nữa, ta có Thuần Dương pháp khí trong tay, bọn hắn nếu muốn đối phó với ta thì thượng sư Côn Lôn sẽ tự mình ra tay, hoặc là phái ra một gã cường giả mang theo Thuần Dương pháp khí đến tìm ta gây phiền phức, ta đoán thượng sư Côn Lôn sẽ không dễ dàng ra tay, như vậy, không lâu sau sẽ có người mang Thuần Dương pháp khí hạ sơn đối phó với ta, cái này chẳng phải là kiện Thuần Dương pháp khí kia là vật trong túi chúng ta rồi sao?

- Côn Lôn sơn không phải Tây trữ vương, bảo bối của bọn hắn không tốt như vậy!

Vương Xà chen miệng nói.

- Thuần Dương pháp khí vô cùng trân quý, cho dù bị ngươi cướp đoạt, bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để cướp về!

- Cho nên ta mới tìm ngươi a!

Chu Báo nói ra.

- Ta đã có một kiện Thuần dương pháp khí rồi, nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng, chỉ cần ngươi chịu ra tay giúp ta đối phó Côn Lôn, như vậy kiện Thuần Dương pháp khí kia là của ngươi!

- Ngươi nói thật hùng hồn a!

- Khẳng khái mà nói, ta cũng không có biện pháp!

Chu Báo bất đắc dĩ nhún vai.

- Nếu như một mình ta có thể nuốt thì ta đã sớm nuốt rồi, cái này giống như Bích Lạc Bí Cảnh, nhưng tiếc là căn bản ta không nuốt nổi, cho nên chỉ có thể chia sẻ với người khác, như thế nào, ngươi không muốn Thuần Dương pháp khí sao?

- Chia sẻ với người khác, đồng thời cũng chia sẻ tai họa, chiêu này của ngươi hay thật đấy!

Vương Xà mở cây quạt nhỏ trong tay ra, trên mặt hiện lên bộ dáng tươi cười nhẹ nhõm.

- Bất quá, so với Thuần dương pháp khí trân quý, tâm tư đùa nghịch của ngươi không đáng kể gì, ta cũng biết Thuần Dương pháp khí của Côn lôn sơn, ta cũng muốn đùa nghịch một phen!

- Nói cách khác là không có vấn đề hả?

- Không có vấn đề gì!

Vương Xà cũng là một người dứt khoát.

- Chuyện tốt như vậy, không thể để lâu a, bất quá ta cũng có một việc cần ngươi hỗ trợ!

- Không phải chứ?

Vẻ mặt Chu Báo lập tức hiện ra vẻ khổ sở, chuyện Vương Xà nhờ hắn, luôn luôn khó khăn, nhớ năm đó, tu vi của hắn bất quá chỉ là tam phẩm, vậy mà bảo hắn làm hộ pháp canh giữ cửa ra vào thông đạo Địa tâm hỏa mạch, còn một lần khác giúp hắn mà suýt nữa bị Liệt hỏa lão tổ đánh chết, không biết lúc này hắn nhờ mình làm cái gì nữa.

- Ngươi yên tâm, chuyện này cũng không khó khăn, đối với ngươi mà nói thì chỉ là tiện tay mà thôi!

- Nếu là tiện tay thì đừng có xuất động ta!

- Không có biện pháp, ta không tiện ra mặt, nhưng muốn hết thảy mọi người đều minh bạch, sự tình không quan hệ với ta, cho nên thời điểm ngươi hành sự, ta muốn lộ mặt trước những người khác!

- Không tiện sao?

Ánh mắt Chu Báo lóe lên, tựa hồ đã minh bạch ý tứ của Vương Xà, gật đầu nói.

- Được rồi, ngươi đã từng nói qua loại chuyện này với ta, nếu quả thật chỉ là sự tình tiện tay, ta nhất định sẽ giúp ngươi!

- Tiểu tử giảo hoạt!

Vương Xà cười mắng một tiếng.

- Ta nói, bất kể như thế nào, lúc này ta cũng đã tới giúp ngươi, ngươi sẽ không an bài chỗ không tốt cho ta chứ?

Bình Luận (0)
Comment