Thông Thiên Đại Thánh

Chương 988 - Ra Tay. (2)

- Chu Báo, rốt cuộc ngươi đã làm gì với nàng ta, làm cho nàng hận ngươi như vậy, giống như nước biển cũng không xóa sạch cừu hận, cho dù ngươi có phụ tình bạc nghĩa cũng không có hận ý đến như vậy!

Vẻ mặt Đỗ đại ma tướng khó hiểu, hỏi Chu Báo.

- Liên quan gì tới ta, ta cũng không biết, có lẽ là lòng dạ của bà nương này quá nhỏ nhen a!

Chu Báo bất đắc dĩ cười khổ, đương nhiên hắn không biết tao ngộ của Lam Thủy Nhi khi bỏ chạy bằng đường thủy a, nhưng cho dù hắn nhìn ra, nhưng hắn biết lúc này mà mình không ra mặt, thì mình sẽ bị người ở trên thuyền dùng ánh mắt giết người mà giết hắn a.

- Lam Thủy Nhi, cần gì chứ, không phải chỉ đâm ngươi một cái thôi sao, cần gì phải làm lớn như vậy? Nếu không thì thế này, ta cho ngươi đâm lại một cái là xong, chuyện này cũng không nên liên lụy tới bằng hữu của ta a!

Chu Báo hiện thân, chui ra khỏi Thái Hư Phi Chu, nhảy vào thiên mạc màu lam.

Vừa tiến vào thiên mạc, Chu Báo liền cảm thấy nhiệt độ hạ xuống cực nhanh, chung quanh thân thể lập tức kết thành một tầng băng sương.

Hô!

Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí tự hành vận chuyển, chung quanh thân thể xuất hiện cương khí màu vàng lợt, một loại khí tức vô cùng ôn nhu bao phủ toàn thân, đem hàn khí trong người khu trừ ra ngoài.

Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí, chính là một trong Tam Thiên Đại Đạo, vô cùng thần diệu, Chu Báo đã tu luyện tiểu thành, ngưng tụ thành Cửu Thiên Nguyên Dương Xích, đối mặt vơi Tứ Kiếp Tán Tiên, Chu Báo cũng không dám sơ ý, vội vàng vận chuyển Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí tới cực hạn, ngưng tụ thành một thanh Cửu Thiên Nguyên Dương Xích, huyền phù trên đỉnh đầu, thân xích phát ra hào quang, bảo vệ toàn thân Chu Báo.

Chu Báo vừa hiện thân, thiên mạc màu lam lập tức biến hóa, hình thành vô số băng trùy sắc nhọn, cấp tốc bắn về phía Chu Báo, Chu Báo lúc này cũng không giống như lúc dưới đáy biển, cũng không phải là Chu Báo không còn chút nội khí chân nguyên nào, trải qua thời gian dài khôi phục như vậy, Chu Báo đã đem nội khí chân nguyên của mình điều chỉnh tới trạng thái hoàn mỹ, trừ hiện tại còn không cách nào hoàn toàn khống chế chân thân Chu Yếm ra, khống chế Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí đối phó băng trùy chỉ là chuyện nhỏ.

Vô số băng trùy bị Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí nghiền nát, hòa tan, hóa thành hơi nước.

- Lam đảo chủ, không nên dùng loại tiểu xiếc này, muốn đối phó Chu Báo ta, thì phải xuất ra một chút thức lực đi.

Vừa nói xong Cửu Thiên Nguyên Dương Xích đã phóng ra hào quang vạn tà bất xâm, hào quang này chính là vạn tà bất xâm, pháp lực Lam Thủy Nhi bàng bạc, nhưng ở trước mặt Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí, cũng có chút vô kế khả thi.

Nhìn thấy công kích của mình bị Chu Báo hóa giải dễ dàng, Lam Thủy Nhi giận dữ, quát lên một tiếng trầm thấp, thiên mạc màu lam chấn động mãnh liệt, sau đó cuốn tới, giống như một bức tranh sơn dầu, đem Chu Báo và Thái Hư Phi Chu cuốn vào một thế giới do hải dương màu lam tạo thành.

- Lực lượng cổ quái!

Sau khi bị cuốn vào thế giới hải dương màu lam, Ngọc Nam Thiên kinh hãi, đối với cường giả trên Thông Huyền Bí Cảnh mà nói, xuyên toa hư không cũng không phải là đại sự gì, nhưng nếu muốn cuốn người ta vào trong một không gian khác, cần phải có thủ đoạn cực kỳ cao minh.

Hoặc là nói, phải có được pháp khí thuộc tính không gian cường đại.

Mà thế giới hải dương màu lam này, chỉ có hai thứ, bầu trời và biển cả, trong biển cả không có sinh vật, bầu trời cũng không có một đám mây, thập phần quái dị, linh khí bên trong tán loạn, thậm chí còn không bằng một nửa của thế tục.

Nhưng muốn đánh bại không gian này, rời khỏi đây, nếu Thái Hư Phi Chu không bị hao tổn, cũng không có vấn đề, nhưng hiện giờ Thái Hư Phi Chu hao tổn quá lớn, cho nên không thể phá vỡ hư không, mà Lam Thủy Nhi cũng sẽ không cho bọn họ thời gian tu bổ, khôi phục thực lực.

Thời điểm Thái Hư Phi Chu bị cuốn vào không gian hải dương màu lam này, cái dây thừng bằng nước biển cuốn lấy Thái Hư Phi Chu đã biến mất, hoàn toàn dung nhập vào trong thế giới hải dương.

Linh tính, phiến biển cả này có linh tính, giống như có tánh mạng, ở sau khi dây thừng bằng nước kia dung nhập vào biển cả, biển cả bắt đầu dậy sóng.

Từng đạo dây thừng do nước biển tạo thành, hóa thành một tấm lưới cực lớn, bao bọc Thái Hư Phi Chu lại.

- Ta nói rồi, chút tiểu xiếc này, vô dụng!

Chu Báo nhìn ngàn vạn sợi dây thừng kia, nghĩ đến Thiên Kết Kim Ti Võng của mình, trong nước của biển cả này lộ ra khí tức âm tà, mà Cửu Thiên Nguyên Dương Cương Khí của mình là khắc tinh của nó, cho nên Chu Báo có nắm chắc những thứ nước biển này không thể làm hắn bị tổn thương được.

Quả nhiên, những sợi dây thừng này tiếp xúc với cương khí của Chu Báo, liền nhao nhao hóa thành khói đen, biến mất trong không khí.

- Này Lam Thủy Nhi, xem ra sau khi cuốn ta vào không gian này. ưa thích trốn trong bóng tối, hiện tại vây hãm ta ở chỗ này, tuy ta không sợ nước biển của nàng, nhưng mà, ta không chịu nổi trực diện bị đánh, cứ tiếp tục thế này sẽ không có lợi cho lão tử.

Chu Báo không phải là người thích bị đánh mà không dám đánh trả, nhưng Lam Thủy Nhi quá mạnh mẽ, Tứ Kiếp Tán Tiên, mà pháp lực của nàng gần như là vô cùng vô tận, làm cho Chu Báo kinh hãi, cho nên nếu là địch với nàng, Chu Báo phải tìm cho ra nhược điểm của nàng, cho nên biết được nàng có thói quen ẩn núp trong bóng tối công kích địch thủ, cho nên Chu Báo không biết nên phản công đường nào, hiện tại lại bị kéo vào cái không gian cổ quái này, đúng là làm cho bản thân thật khó chịu.

- Đã như vầy, ta cũng không khách khí, ta đúng là muốn nhìn, cái không gian pháp khí này của ngươi có chịu nổi sự giày vò của ta hay không!

Suy nghĩ tới đây, Chu Báo đảo tay một cái, Như Ý Kim Lân Côn được hắn cầm trong tay.

Thanh Như Ý Kim Lân Côn ban đầu vốn là một như ý thần binh, có thể lớn có thể nhỏ, được Thuần Dương Chi Thủy dần dần nuôi dưỡng và tẩm bổ liền hóa thành Thuần Dương pháp khí, tuy không thể so được với Thái Hư Phi Chu là La Thiên pháp khí, nhưng cũng có diệu dụng của mình.

Cái khác không nói, chỉ riêng sức nặng của nó, vốn Như Ý Kim Lân Côn cho dù biến lớn nhỏ, sức nặng vẫn không thay đổi, nhưng hiện tại, khi thể tích biến hóa, sức nặng cũng biến hóa, biến lớn hơn bao nhiêu lần, sức nặng gia tăng bấy nhiêu lần, giảm ít đi bao nhiêu lần, sức nặng cũng biến nhỏ đi bấy nhiêu lần.

Khi biến nó thành một thanh Tú Hóa Châm, sức nặng cũng chỉ nặng hơn một thanh Tú Hoa Châm, thời điểm biến nó lớn lên, thì sức nặng của nó còn nặng hơn cả một tòa núi lớn.

Bình Luận (0)
Comment