Thông Thiên Vũ Hoàng (Dịch)

Chương 23 - Đại Bổ Xa Xỉ

Quả nhiên là một yêu thú thực lực cường đại!

Yêu thú này dáng dấp giống một con báo, bất quá màu sắc thân thể là màu lam nhạt, trong con ngươi lấp loé màu xanh lam bóng loáng, móng vuốt vô cùng sắc bén. Yêu thú này sau khi rống một tiếng to liền đánh về phía Trác Vũ, do Trác Vũ đã kịp Ảnh Hóa nên nó nhào một cái vào hư không!

May mà Ảnh Hóa thần thông của Trác Vũ là tùy tâm phát động, nếu như chậm một bước hậu quả khó mà lường được! Con báo này tốc độ cực kỳ nhanh, động tác cực kỳ linh mẫn, vừa nãy yêu thú nhào tới nhanh như thiểm điện, để trong lòng Trác Vũ vẫn còn sợ hãi!

Trác Vũ nghe lão nhân trong thôn từng nói yêu thú chia làm hai loại, một loại là do dã thú tiến hóa lên. Những dã thú này đại đa số đều ăn được một ít linh dược ngàn năm khiến thân thể sinh ra dị biến, sau đó tiến hóa, ngoài ra còn có một ít dã thú bị năng lượng ngoại lực kích thích cũng sẽ tiến hóa thành yêu thú.

Một loại khác chính là do yêu thú sinh ra, loại yêu thú này cũng là loại mạnh nhất, bởi vì vừa sinh ra đã là yêu thú, bất kể là sức ăn hay là linh trí so với dã thú đều cao cường hơn.

Con báo màu xanh lam này bổ một cái không trúng, lập tức hướng về Trác Vũ gào thét. Trác Vũ cũng không lập tức rời khỏi mà dụng ý niệm khống chế thân thể Ảnh Hóa hướng tới con báo, tốc độ so với con báo nhanh hơn nhiều!

Lúc đến trước mặt con báo, Trác Vũ hơi suy nghĩ, phá kiếm trong tay lập tức khôi phục dáng dấp thực thể. Trác Vũ mãnh liệt bổ vào thân con báo, vẽ ra một vết thương thật dài. Phá kiếm mặc dù có rất nhiều chỗ hổng nhưng vẫn vô cùng sắc bén, trực tiếp xé rách da thịt con báo!

Mặc dù đang Ảnh Hóa nhưng sức mạnh của Trác Vũ không bị giảm chút nào, không chỉ tốc độ, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều. Đây chính là chỗ cường đại của thần thông!

Trác Vũ canh thời gian muốn trước khi Ảnh Hóa kết thúc đem con báo giết chết, bằng không sau đó chính hắn phải chạy trốn!

Trác Vũ lại bổ ra hai kiếm, tốc độ nhanh cực kỳ! Chỉ nghe thấy âm thanh rung trong không khí, cùng hai đạo tàn ảnh lướt qua.

Ngao!

Trên người con báo lại có thêm hai vết máu đỏ!

"Một kích cuối cùng!"

Hư ảnh Trác Vũ như tia chớp lao đến con báo, sau đó chỉ thấy một cái bóng đen từ không trung bắn xuống, một thanh kiếm cũng thẳng tắp cắm vào sau gáy con báo!

Con báo không thể hống lên tiếng nào, ngã trên mặt đất, ngưng hô hấp!

"Ta đã giết được yêu thú!" Trác Vũ kích động cực kỳ, thời gian Ảnh Hóa cũng vừa hết, hắn vội vã đem phá kiếm rút ra, khiêng thi thể con báo quay đầu lao nhanh. Nơi này vừa trải qua chiến đấu, nếu như phụ cận có yêu thú nhất định sẽ chạy tới.

"Ảnh Hóa thần thông thật là hay! Sau này ta sẽ không săn dã thú, chỉ chuyên săn yêu thú!" Trác Vũ vừa chạy vừa nghĩ, nếu như không có thần thông này dù cho hắn có mười cái mạng cũng không đủ để con báo giết.

Sau khi Ảnh Hóa tốc độ hắn so với con báo còn nhanh hơn, sức mạnh cũng tăng lên. Hắn tin chắc chỉ cần sử dụng Ảnh Hóa thần thông này, cho dù là võ giả Hậu thiên tứ phẩm trong nháy mắt cũng có thể thuấn sát!

Trác Vũ hiện tại chỉ có thể đối chọi một con yêu thú, nếu như là một đàn thì hắn cũng chỉ có thể dựa vào Ảnh Hóa thần thông bỏ trốn mà thôi!

Nếu như gặp phải người thực lực tương đương hắn không cần hoàn toàn Ảnh Hóa, chỉ cần cục bộ Ảnh Hóa phòng ngừa bị công kích trí mạng là được.

"Thực lực càng mạnh, thời gian Ảnh Hóa sẽ càng lâu! Ta phải nhanh chóng tăng lên thực lực!" Trác Vũ càng nghĩ đến thì càng kích động, Ảnh Hóa thời gian dài, điều đó đại biểu hắn sẽ vô địch trong một đoạn thời gian rất dài!

Trác Vũ khiêng thi thể yêu thú nặng đến mấy trăm cân chạy trốn, hắn không cảm thấy mệt mỏi. Hắn bây giờ đã đi tới bìa rừng, đem thi thể thả xuống.

Trác Vũ lột da ra, bộ da yêu thú không hoàn chỉnh giá tiền sẽ không cao. Lúc hắn đang cắt thịt yêu thú bỗng nhiên phát hiện một tiểu kim thạch, nó từ bên trong bụng yêu thú lăn ra!

Trác Vũ hiếu kỳ nhặt lên, tiểu kim thạch tản ra u quang màu vàng chói mắt.

"Xem ra là một bảo vật, bằng không cũng sẽ không phát quang!" Trác Vũ thầm nghĩ, sau đó đem tiểu kim thạch này nhét vào trong lòng, tiếp tục xẻ thịt.

Lúc này hắn mới âm thầm than thở thanh phá kiếm, nó vô cùng sắc bén. Tuy rằng chỉ có một đoạn ngắn nhưng cũng cho hắn dùng, rốt cục hắn cũng có một ít thứ hữu dụng.

"Khà khà, những thứ này đủ ta ăn mấy ngày!" Trác Vũ đem một ít thịt báo cùng một ít xương lấy ra, nội tạng thì chôn ở dưới đất do hắn không thích ăn thứ đó.

Để hắn cảm thấy đáng tiếc chính là máu huyết của con báo, cứ như vậy lãng phí mất.

Trời tối, Trác Vũ dùng da của con báo gói thịt và xương lại rồi trở về hàng rèn.

"Thiết đại thúc, ta đã trở về!" Trác Vũ cười hì hì nói.

"Tiểu tử ngươi đi đâu vậy? Không phải đi săn chứ?" Thiết Cái hỏi, hắn biết Trác Vũ là một thợ săn.

"Thiết đại thúc, hôm nay ta săn được một con báo, chúng ta mau đến ăn đi!" Trác Vũ nhỏ giọng nói, sau đó để Thiết Cái sớm thu dọn cửa tiệm.

Bình thường bọn họ chỉ ăn thịt heo, thịt bò, loại thịt dã thú này là hiếm khi ăn, hơn nữa còn rất tươi! Phải biết đây là người có tiền mới có thể hưởng thụ.

"Tiểu tử ngươi thật là bản lãnh, lại có thể giết được một con báo! Ải Thiết ta sống hơn nửa đời người, vẫn chưa từng ăn thịt báo bao giờ." Thiết Cái cười ha hả nói.

Bọn họ lúc này đang vây quanh một đống lửa nướng thịt, một bếp lò khác thì đang nấu canh xương. Yêu thú này có tiền cũng không mua được, Trác Vũ đương nhiên sẽ không nói cho Thiết Cái biết đây là một con yêu thú!

Nếu như Hắc Thiết Tượng ở chỗ này nhất định sẽ mắng Trác Vũ, dám lấy xương yêu thú nấu canh ăn. Xương yêu thú có thể dùng luyện chế vũ khí, nội tạng, huyết dịch, thịt tươi có thể dùng để luyện chế đan dược! Mà Trác Vũ lại đem máu huyết yêu thú rơi hết trong núi, nội tạng cũng chôn ở bên trong!

Trác Vũ không biết những điều này, chỉ xem như dã thú bình thường. Bắt được liền lột da, rút gân, róc thịt, xương thì đem nấu canh.

Đêm nay Trác Vũ ăn rất no, rất thoải mái, do đó đi ngủ rất sớm!

Một con yêu thú đủ cho Trác Vũ bổ sung lại huyết dịch đã mất, hắn cảm thấy thân thể của mình đã khôi phục lại như xưa, so với trước đây càng thêm mạnh mẽ!

Đây là do hắn được ăn thịt yêu thú suốt mấy ngày nay, xương thì hắn chôn trong hậu viện. Hắn không biết rằng đống xương mà hắn đang giẫm dưới chân có thể đủ cho hắn nộp mấy năm học phí, thật đúng là phá sản mà!

Bình Luận (0)
Comment