Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 34

Lúc đầu, Thẩm Gia Lan rất im lặng, về sau hình như cảm thấy mất mặt nên ngọ ngoạy đòi xuống tự mình đi.

Đâu phải Trác Khiêm không biết Thẩm Gia Lan đã đau đến cỡ nào, nếu để Thẩm Gia Lan tự đi thật, chỉ e tới sáng cũng chưa đến bệnh viện.

Cậu không muốn kì kèo lãng phí thời gian. Quan trọng nhất là không muốn bị Yến Thư Dương bắt gặp bộ dạng hiện tại của Thẩm Gia Lan, lỡ như bị cưỡng ép kéo vào tình tiết truyện thì cậu đúng là tay trợ công tài giỏi.

“Đừng quậy.” Trác Khiêm xốc Thẩm Gia Lan sắp trượt khỏi lưng cậu lên, lại không thể quát tháo được, đàn phải đổi giọng nói như dỗ trẻ con, “Tôi sẽ cố gắng đi nhanh hết mức có thể. Nếu cậu khó chịu thì cứ nằm nghỉ trên lưng tôi một lát.”

Thẩm Gia Lan kháng cự việc bị Trác Khiêm cong, hai tay chống lên lưng Trác Khiêm. Không biết có phải vì quá đau đớn hay không, tay y không ngừng run rẩy, thậm chí còn không nắm chắc áo Trác Khiêm.

Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan không nói một lời, xem như đối phương cam chịu, lặng im bước nhanh chân.

Một lúc sau, Trác Khiêm nhận thấy bàn tay Thẩm Gia Lan chống trên lưng cậu càng run dữ dội hơn, không nhịn được mở lời: “Cậu có thể nằm lên lưng tôi nghỉ ngơi.”

Giọng nói Thẩm Gia Lan yếu ớt: “Không cần.”

Trác Khiêm: “…”

Vậy cậu cứ chống tới chết đi.

Trác Khiêm đi rất nhanh, chỉ mười phút sau đã ra khỏi cổng.

Cổng lớn chỉ có một nhân viên bảo vệ canh giữ. Trời tối om, bảo vệ không nhận ra người Trác Khiêm cõng chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm. Trông thấy có vẻ Trác Khiêm vội vã, nhanh chóng gọi xe giúp cậu.

Khi đặt Thẩm Gia Lan vào trong xe, Trác Khiêm mới phát hiện Thẩm Gia Lan ngủ mất rồi, chỉ là giữa mày y nhăn chặt, ngủ cũng không yên ổn.

Trác Khiêm duỗi sờ lên mặt Thẩm Gia Lan, cả tay nhiễm mồ hôi lạnh, cậu hỏi tài xế xin khăn giấy, lau mồ hôi trên mặt và trên trán Thẩm Gia Lan.

Ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị rút tay về, Thẩm Gia Lan đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay cậu.

Ánh đèn đường lúc sáng lúc tối chiếu rọi lên gương mặt tái nhợt của Thẩm Gia Lan. Mí mắt y nhắm hờ, tròng mắt lại nhìn chằm chằm vào Trác Khiêm, “Đừng nói cho người khác biết.”

Trác Khiêm còn tưởng Thẩm Gia Lan muốn nói chuyện gì quan trọng, nghe thấy câu này, trái tim đang khẩn trương bình tĩnh lại, cậu vỗ vỗ bàn tay đang bắt lấy tay cậu, dỗ dành đối phương, “Tôi sẽ không nói.”

Rốt cuộc Thẩm Gia Lan an tâm, không lâu sau lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trác Khiêm ngồi bên cạnh Thẩm Gia Lan, thấy dáng vẻ Thẩm Gia Lan rũ đầu rất khó chịu. Cậu chần chừ hai giây, vươn tay ôm đầu Thẩm Gia Lan, để đối phương tựa vào vai mình.

Thẩm Gia Lan đang nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được động tác cẩn thận của Trác Khiêm, thân thể cứng đờ, nhưng một lúc sau, y từ từ thả lỏng người, để mặc sức nặng đè lên bờ vai Trác Khiêm.

Sau khi đến bệnh viện, Trác Khiêm lấy điện thoại ra thanh toán tiền xe.

Nghỉ ngơi cả quãng đường, tình trạng của Thẩm Gia Lan vẫn không có tiến triển gì, nhưng bấy giờ có nói gì cũng không chịu để Trác Khiêm cõng nữa.

Trác Khiêm không khuyên được y, đành đỡ y đi bộ đến bệnh viện.

Trác Khiêm quen cửa quen nẻo thay Thẩm Gia Lan lấy số, rồi lại đỡ Thẩm Gia Lan đến khoa tiêu hóa khám bệnh.

Tình trạng của Thẩm Gia Lan khá nghiêm trọng, lúc ngồi xuống phòng khám đau đến suýt ngất xỉu. Được bác sĩ tư vấn phải có thêm một bước kiểm tra, Trác Khiêm lập tức chạy đôn chạy đáo đi khai đơn nộp phí, làm thủ tục nhập viện thay Thẩm Gia Lan.

Bận xong, đã một giờ rưỡi sáng.

Trác Khiêm ngồi bên giường bệnh của Thẩm Gia Lan, bây giờ mới rảnh để thở.

Thẩm Gia Lan nghiêng người nằm trên giường bệnh, mặt hướng về phía cậu, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp không còn giọt máu. Mặt y không ngừng đổ mồ hôi lạnh, Trác Khiêm lo y đổ nhiều mồ hôi sẽ thấy khó chịu nên đã giúp y lau mồ hôi trên mặt hết lần này đến lần khác.

Vương Tử chua lè: “ n cần làm sao.”

Trác Khiêm cũng không hiểu tại sao mình lại đối xử với Thẩm Gia Lan như vậy. Có lẽ là có chút đồng cảm với chính mình chăng? Nhưng những lời này không cần nói cho Vương Tử nghe. Cậu ném khăn giấy vào thùng rác, vô cảm nói với Vương Tử: “Nếu cậu có cơ thể thật, cũng bị bệnh bao tử, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu như vậy.”

“Phẹt phẹt phẹt!” Vương Tử chửi mát, “Đừng nguyền rủa tôi, tôi rất khỏe mạnh.”

Trác Khiêm chọc Vương Tử một lát, bỗng nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, vừa nãy là sao?”

“Sao là sao?”

“Không phải cậu vô dụng lắm sao? Tại sao tự dưng có thể giúp tôi cõng Thẩm Gia Lan?”

“À, chuyện này à…” Vương Tử nói, “Bây giờ tôi vô dụng đâu có nghĩa là hồi trước cũng vô dụng. Là do nhiều chức năng bị hệ thống trưởng đình chỉ mà thôi. Nhưng mấy chức năng cơ bản thì vẫn có.”

Trác Khiêm mừng rõ: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như khống chế cơ thể của cậu.” Vương Tử không có ý tốt cười khà khà, “Nếu sau này cậu không nghe lời, tôi sẽ cướp đi quyền khống chế cơ thể của cậu, giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ công lược Tiểu Yến.”

Trác Khiêm: “…”

Chức năng này không có cũng được.

Nếu là trước đó, Trác Khiêm có thể sẽ không tin lời Vương Tử, nhưng qua chuyện vừa rồi, cậu không thể không để tâm.

Có lẽ Vương Tử có thể khống chế cơ thể cậu thật…

Vậy thì cậu phải nhanh chóng khiến cho Vương Tử biến mất trước khi điều đó xảy ra.

Phải rồi!

Nếu Vương Tử biến mất, nhiệm vụ của cậu sẽ ra sao?

Nghĩ đến đây, Trác Khiêm cau mày, uyển chuyển nói: “Hình như cậu rất cố chấp với nhiệm vụ của tôi. Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng được khen thưởng à?”

“Đương nhiên.” Vương Tử nói, “Người công lược các cậu có nhiệm vụ, hệ thống bọn tôi cũng có nhiệm vụ. Nhiệm vụ của bọn tôi chính là trợ giúp các cậu hoàn thành nhiệm vụ công lược.”

Trác Khiêm hỏi: “Nếu không hoàn thành thì sao?”

“Hệ thống bọn tôi đến thế giới tiếp theo tiếp tục nhận nhiệm vụ là được. Còn người công lược các cậu, phải vĩnh viễn ở lại thế giới này.” Vương Tử cười sung sướng khi người gặp họa, “He he, đáng sợ đúng không? Thấy sợ thì lo làm tốt nhiệm vụ, tôi cũng sẽ trợ giúp cậu đàng hoàng.”

Trác Khiêm im lặng một lúc lâu, cuối cùng tìm ra một điểm mấu chốt từ trong lời nói của Vương Tử, “Nói cách khác, cậu chỉ có tác dụng trợ giúp, dù cho không có sự trợ giúp của cậu đi chăng nữa, tôi vẫn có thể rời khỏi thế giới này sau khi đầy thanh tiến trình.”

Vương Tử đang cười sung sướng khi người gặp họa chợt im bặt, nó có linh cảm xấu, “Ê ê ê, cậu nói vậy là sao? Có phải cậu có âm mưu gì không tốt đối với tôi không?”

Trác Khiêm nhại theo điệu cười vừa rồi của Vương Tử, “He he, không có.”

“…” Vương Tử tức muốn hộc máu, “Rõ ràng là có, bụng dạ cậu đầy ý xấu, chắc chắn là cậu định đối phó với tôi như đối với Trác Phi.”

Trác Khiêm nhún vai, chết cũng không thừa nhận, “Tôi không có.”

Vương Tử sốt ruột, bất giác nói toẹt ra hết, “Nói cho cậu biết, cậu không thể nhằm vào tôi. Nếu tôi không còn nữa, cậu sẽ không có cơ hội trở về. Ký chủ trước cứ muốn giết tôi, còn không nghe lời tôi mà làm bậy, cuối cùng không biết bị ai đẩy xuống hồ chết đuối.”

Trác Khiêm ngồi bật dậy, “Cho nên tôi không phải người đầu tiên đến thế giới này?”

Vương Tử nghẹn họng, nó định giải thích, nhưng biết đã nói đến nước này, dù nó có nói thế nào cũng không xoa tan nỗi nghi ngờ trong lòng Trác Khiêm, cuối cùng chỉ đơn giản thừa nhận, “Phải, cậu không phải người đầu tiên. Trước cậu còn có một ký chủ, nhưng cậu ta đã chết sau nửa năm.”

Tuy rằng đã đoán được từ lâu, nhưng khi Trác Khiêm nghe chính miệng Vương Tử thừa nhận vẫn sốc một lúc lâu chưa hoàn hồn.

Một hồi sau, cậu mới thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, ngón tay nắm chặt tay vịn ghế, nhỏ giọng hỏi, “Vậy cậu biết ai xô người kia xuống nước không?”

Bây giờ bản chất sự việc đã khác, sự xuất hiện của cậu không thể che đậy sự thật rằng người trước đó đã chết. Hung thủ sau màn đã ra tay với cậu lần đầu tiên, thấy cậu chưa chết, có lẽ sẽ lại ra tay lần thứ hai.

“Tôi không biết.” Nhắc đến chuyện cũ, lần đầu tiên Vương Tử lộ ra vẻ chán nản, “Không biết ký chủ trước đã dùng thủ đoạn nào làm nhiễu sóng tôi, khiến tôi thường hay mất kết nối. Lúc cậu ta xảy ra chuyện, tôi đang ở trạng thái mất kết nối.”

Trác Khiêm im lặng.

Nếu cậu đoán không sai, có lẽ người kia cũng đã sử dụng phương pháp mà cậu định dùng.

“Đúng rồi.” Trác Khiêm nói, “Cậu kiểm tra thanh tiến độ nhiệm vụ thử.”

Vương Tử liếc nhìn thoáng qua, lập tức vứt nỗi ưu sầu mới nãy ra sau đầu, vừa mừng vừa sợ, “Wow! 8%!”

Ngay sau đó, giọng nó lại trở nên bối rối, “Ủa? Thanh phía dưới là 15%.”

Trác Khiêm nhìn Thẩm Gia Lan trên giường bệnh, lòng đã tỏ——thanh tiến độ phía dưới quả nhiên thuộc về Thẩm Gia Lan.

Đột ngột tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu óc Trác Khiêm loạn đến sắp nổ. Cậu lấy điện thoại ra mở ứng dụng học từ, vừa học thuộc vừa sắp xếp lại suy nghĩ.



Thẩm Gia Lan tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà trắng toát.

Hơi thở của y bất ổn, mở miệng lấy hơi thở hổn hển, một lát sau mới từ từ đè nén nỗi sợ hại do cơn ác mộng gây ra. Những ký ức mơ hồ tối qua dần hiện về trong đầu. Y như có linh cảm mà quay đầu qua, vừa hay đối diện với gương mặt đang quay về phía y.

Trác Khiêm ngồi trên ghế, cong người dựa vào giường bệnh, tay trái lót dưới mặt, tay phải cầm điện thoại, thịt mềm trên má bị đè ép ra một cục.

Rõ ràng đang trong tư thế không hề thoải mái như vậy, nhưng Trác Khiêm lại ngủ rất ngon. Hơi thở đều đặn, lông mày thư thả giãn ra.

Trác Khiêm dựa vào rất gần Thẩm Gia Lan, y có thể nhìn thấy rõ sợi lông tơ nhỏ xíu trên làn da trắng nõn, cùng với nốt ruồi lệ nhạt màu dưới đuôi mắt kia.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên bọn họ dựa vào gần nhau như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Gia Lan nghiêm chỉnh ngắm nhìn tỉ mỉ khuôn mặt Trác Khiêm. Dù cho y không muốn thừa nhận cũng phải công nhận rằng Trác Khiêm rất đẹp, ngũ quan thanh tú, đuôi mày rủ xuống, một gương mặt không hề có tính công kích, trái lại còn hơi giống chú chó cưng nhà hàng xóm mà Thẩm Gia Lan từng thấy.

Tên nhóc này trông thuận mắt hơn trước nhiều, Thẩm Gia Lan thầm nghĩ, còn thuận mắt hơn Yến Thư Dương nhiều.

Thẩm Gia Lan vốn định để Trác Khiêm ngủ chút nữa, nhưng điện thoại y lại rung lên không đúng lúc.

Y điện thoại ra nhìn xem, pin điện thoại đã tụt từ mức đầy xuống còn 20%. Trên màn hình hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn và tin WeChat.

Nhìn lại thời gian, đã là mười giờ sáng.

Chắc không lâu nữa sẽ có người đến bệnh viện này.

Thẩm Gia Lan đẩy bả vai Trác Khiêm.

Tối qua Trác Khiêm bận đến khuya, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lúc này đang ngủ rất sâu giấc. Bị Thẩm Gia Lan đẩy mấy cái mới phản ứng lại, nhưng cậu không tỉnh dậy mà còn giơ tay hất bàn tay Thẩm Gia Lan đang đẩy vai cậu ra.

Một tiếng chát, vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh.

Trác Khiêm không thu lực, lập tức đánh mu bàn tay Thẩm Gia Lan đỏ bừng.

Đồng thời khiến Thẩm Gia Lan đực mặt ra.

Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên y bị người ta đánh mạnh như vậy, giống như giáo viên dạy dỗ học sinh hư.

Cái suy nghĩ này khiến y vừa bực mình vừa buồn cười, kế đó tăng thêm lực đẩy bả vai Trác Khiêm: “Tỉnh dậy.”

Trác Khiêm chẳng thèm mở mắt, giơ tay lên, lại muốn đánh tay y.

Lần này Thẩm Gia Lan phản ứng nhanh, trước khi bàn tay Trác Khiêm kịp hạ xuống đã né ra.

Tay Trác Khiêm đánh trúng chăn nệm mềm như bông, cào cào, lại chộp lấy điện thoại của mình, trông có vẻ định ngủ tiếp.

Thẩm Gia Lan vươn tay cắm cằm Trác Khiêm: “Trác Khiêm, phải dậy rồi.”

Trác Khiêm bị ép nâng cằm lên, rốt cuộc đại não mềm nhũn cũng tỉnh táo một nửa, cậu khẽ mở mắt ra, phản chiếu trong ánh mắt chính là gương mặt gần sát của Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm: “…”

Mới sáng sớm, cậu sợ tới mức nhắm mắt lại ngay tức khắc.

Thẩm Gia Lan mở miệng: “Tỉnh rồi thì đừng giả bộ ngủ.”

Trác Khiêm mệt tới ngu người, cho rằng bản thân đang gặp ác mộng, thế là ngay dưới tư thế đang bị Thẩm Gia Lan nắm cằm, ngửa đầu nhắm mắt muốn ngủ cho tỉnh, miệng còn than oán: “Giấc mơ này thật đáng sợ, không được không được, mình phải đổi sang giấc mơ khác…”

Dù Trác Khiêm nói rất nhỏ nhưng Thẩm Gia Lan vẫn nghe thấy rõ ràng, gân xanh trên trán y giật giật: “Trác, Khiêm!”

Trác Khiêm sợ tới mức giật bắn mình, nửa cơn buồn ngủ còn sót lại cũng tan thành mây khói, cậu trợn to mắt nhìn Thẩm Gia Lan sắc mặt xanh mét, một hồi lâu mới hồi hồn: “Cậu tỉnh rồi?”

Ánh mắt Thẩm Gia Lan tối đen nhìn cậu chòng chọc: “Cậu thấy tôi giống đang ngủ lắm à?”

Trác Khiêm đáp trong vô thức: “Có khi cậu đang mộng du không chừng.”

Nói xong, lập tức thấy sắc mặt Thẩm Gia Lan lại càng xanh thêm. Trác Khiêm vô cùng mệt mỏi, không muốn tranh cãi với Thẩm Gia Lan vào lúc này, vì thế vội lảng sang chuyện khác, “Cậu đỡ hơn chút nào chưa? Tối qua cậu bảo tôi đừng nói chuyện này ra, nên tôi còn không liên lạc với mấy người anh Liễu Nhứ.”

Nghe được lời nói nhỏ nhẹ của Trác Khiêm, một bụng lửa giận đang đè nén của Thẩm Gia Lan chợt tiêu tán một nửa mà không hề hay biết.

Y bỗng cảm thấy phiền muộn, tại sao trước kia y không biết Trác Khiêm có khả năng này? Lúc nào cũng nhảy nhót trên điểm giới hạn của y, nói vài ba câu đã khiến y tức giận như sắp nổ, nói thêm vài câu nữa lại có thể vỗ về cảm xúc của y trở lại.

Cái cảm giác bị người ta thao túng này thật sự không hề thoải mái xíu nào. Y không muốn bị Trác Khiêm tùy ý chi phối cảm xúc tí nào, cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề chính là bắt Trác Khiêm tránh xa mình một chút, bớt nói chuyện với mình thôi.

Trác Khiêm đợi nửa ngày, không đợi được Thẩm Gia Lan đáp lại, chỉ thấy mặt Thẩm Gia Lan vô cảm nhìn mình, không biết đang nghĩ gì, cậu quơ tay trước mặt Thẩm Gia Lan, “Giờ cậu có muốn liên lạc với bọn họ không? Nếu cậu thấy không tiện thì tôi liên lạc với anh Liễu Nhứ giùm cho.”

Dứt lời, cậu bật điện thoại.

Tối qua vì để tiện chăm sóc Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm học thuộc từ vựng cả đêm, đến tận sáng sớm khi chân trời trắng xóa như bụng cá, mới nhịn hết nổi đi ngủ.

Cũng không rõ điện thoại tắt màn hình khi nào, khi bật máy lên thì giao diện vẫn còn đang ở ứng dụng học từ vựng.

Thẩm Gia Lan nhìn thoáng qua, lập tức ngẩn ra: “Tối qua cậu canh bên giường tôi học từ vựng?”

“Chỉ là giết thời gian thôi.” Trác Khiêm thoát khỏi ứng dụng, tìm số điện thoại của Liễu Nhứ trong danh bạ, cậu mỉm cười với Thẩm Gia Lan, “Cả đêm khó quá, phải tìm việc gì đó để làm.”

Thẩm Gia Lan ngẩn ngơ nhìn nụ cười không để bụng của Trác Khiêm, trong khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó kẹt lại trong lòng ngực y, y không thở được, hình như dạ dày đã yên ổn lại đau nhức.

Trác Khiêm thấy sắc mặt Thẩm Gia Lan không ổn, vội buông điện thoại xuống: “Cậu sao vậy? Bệnh bao tử lại tái phát à?”

Cậu định ấn chuông trên đầu giường, bị Thẩm Gia Lan ngăn cản.

Trác Khiêm lộ vẻ khó hiểu.

“Tôi không sao.” Thẩm Gia Lan lắc đầu, giọng điệu khô khan, “Cõng tôi đến bệnh viện, còn canh trước giường tôi cả đêm. Trác Khiêm, cậu lúc nào cũng thích xen vào chuyện của người khác như vậy sao?”

Trác Khiêm tức giận bật cười, rút bàn tay bị Thẩm Gia Lan nắm lấy về: “Tôi cũng muốn biết, cậu lúc nào cũng xấu mồm vậy sao? Dù sao thì tôi cũng đã giúp cậu, cậu tỉnh lại không biết nói một câu cảm ơn à?”

Thẩm Gia Lan nói: “Cảm ơn.”

“…” Trác Khiêm không ngờ Thẩm Gia Lan nghe lời dữ vậy. Một bụng oán giận lập tức biến mất không còn tăm hơi, cậu cũng không cần Thẩm Gia Lan báo đáp cái gì, nhận được một câu cảm ơn là đủ rồi.

Cậu nhịn xuống ham muốn xoa đầu Thẩm Gia Lan, “Đứa trẻ ngoan.”

Thẩm Gia Lan bị chiếm hời lập tức xụ mặt.

Y biết ngay, Trác Khiên này miệng chó

Hắn liền biết, Trác Khiêm người này miệng chó không thể mọc ngà voi, vĩnh viễn đừng có mong người này có thể nói được mấy câu lời hay ý đẹp.

Thẩm Gia Lan lấy điện thoại Trác Khiêm, ấn tắt cuộc gọi còn chưa thông, “Không cần tìm Liễu Nhứ, tôi sẽ tự mình gọi người khác đến.”

Nếu Thẩm Gia Lan đã nói thế, Trác Khiêm cũng không quản chuyện này nữa. Cậu đi siêu thị nằm bên ngoài bệnh viện mua hai bộ đồ vệ sinh cá nhân, một cho cậu, một cho Thẩm Gia Lan.

Cậu không có tiền cho Thẩm Gia Lan ở phòng bệnh một người, đành để Thẩm Gia Lan ở phòng bệnh ba người. Trong phòng không có phòng vệ sinh riêng, rửa mặt súc miệng cần phải ra phòng vệ sinh chung nằm ở hai bên hành lang.

Mặc dù bệnh viện nằm ở khu người giàu nhưng cơ sở vật chất thì chẳng tốt xíu nào. Phòng bệnh cũ kỹ không nói, còn chưa tới gần nhà vệ sinh đã ngửi thấy một mùi hương nồng nàn khó tả, trộn lẫn với mùi khai của nước tiểu.

Thẩm Gia Lan mang theo chậu rửa và dụng cụ đánh răng đi phía trước Trác Khiêm. Một cơn gió nọ thổi qua, bước chân y đột ngột dừng lại, ngay sau đó cơ thể cứng đờ nhanh như chớp.

Trác Khiêm cũng không quen mùi này, nhưng kể từ khi đến thế giới này, ở mấy bữa ở khu dân cư nghèo thì cũng đủ để thích ứng một chút. Cậu bước lên trước, đang định khuyên Thẩm Gia Lan ráng tiếp nhận thì thấy Thẩm Gia Lan tái mặt xoay người, nhấc chân định quay trở lại.

Trác Khiêm hỏi: “Cậu không súc miệng sao?”

Thẩm Gia Lan buồn nôn khó chịu, nín thở, nói với tốc độ cực nhanh: “Hôi muốn chết, tôi không xúc, cậu muốn xúc thì xúc đi.”

Nói xong lập tức ngậm miệng lại, sợ phải hít thêm một hơi.

Trác Khiêm nghĩ thầm biết vậy không thèm mua phần của Thẩm Gia Lan, phí mất mười mấy tệ, may là đã mua loại rẻ nhất.

Nghĩ vậy xong, miệng vẫn dỗ dành: “Bệnh viện công lập không có cơ sở vật chất tốt như tư lập. Cậu tạm chấp nhận chút đi, đợi người nhà cậu tới là có thể làm thủ tục chuyển viện cho cậu.”

Thật ra, chẳng những Thẩm Gia Lan chưa từng đến bệnh viện công lập, mà bệnh viện tư lập cũng đều chọn những bệnh viện nổi tiếng và đắt đỏ nhất, ở cũng ở phòng bệnh tốt nhất, có đầy đủ căn bếp nhỏ và phòng vệ sinh riêng, còn có cả điều dưỡng tạm thời đến chăm sóc.

Nếu không phải hôm qua đột nhiên phát bệnh bao tử, thậm chí y còn không thể tưởng tượng trên đời này còn tồn tại loại bệnh viện thế này.

Bệnh viện cũ kỹ thế này!

Bệnh viện đông đúc thế này!

Bệnh viện có nhà vệ sinh thối thế này!

Quả thật là đổi mới thế giới quan của y.

Trác Khiêm vừa nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan là biết đại thiếu gia nhà giàu này đang nghĩ cái gì. Cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Gia Lan, nhưng nhìn Thẩm Gia Lan quay về, vẫn nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, tối qua cậu không đánh răng đó.”

Bước chân Thẩm Gia Lan khựng lại.

Trác Khiêm nói: “Tối qua không súc miệng, sáng nay cũng không súc miệng. Cậu không sợ lát nữa người nhà cậu tới sẽ ngửi thấy mùi hôi miệng sao?”

Thẩm Gia Lan: “…”

Sau đó, Thẩm Gia Lan vác theo khuôn mặt tối sầm, bước chân quyết liệt bước về hướng nhà vệ sinh.

Trác Khiêm buồn cười lắc đầu, nhớ tới hoàn cảnh sinh hoạt hiện nay của mình, bỗng thấy hơi hâm mộ đại thiếu gia không dính khói lửa nhân gian như Thẩm Gia Lan.

Có tiền thật tốt quá, nhân gian trông như nào cũng không biết.

Lúc bọn họ đánh răng súc miệng xong đi ra, cả khuôn mặt Thẩm Gia Lan đã đen như mực nước. Tiện tay ném chậu và dụng cụ đánh răng rửa mặt vào thùng rác, bước chân nhanh như bay.

Trác Khiêm lười đuổi theo y, chậm rãi thong thả bước theo sau đi về phòng bệnh. Cậu đặt chậu và dụng cụ đánh răng rửa mặt lên kệ sắt trước cửa, quay đầu thấy Thẩm Gia Lan đã nằm lên giường. Một tay đặt lên trán, trên mặt là vẻ chấn động sau khi mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

Trác Khiêm nhịn cười bước đến: “Đây mới là thế giới của người thường.”

Thẩm Gia Lan không để ý đến cậu.

Trác Khiêm lấy điện thoại ra, mở album ảnh, giơ một tấm ảnh cho Thẩm Gia Lan xem: “Đây là hóa đơn tôi mua dụng cụ đánh răng rửa mặt ở siêu thị. Cậu nhìn xem, tổng cộng tốn hai mươi bốn tệ, chia trung bình là mười hai tệ, còn có biên lai viện phí tối qua tôi trả cho cậu tối qua… Đợi xíu, tôi tìm cái đã.”

Trác Khiêm lấy biên lai đã gấp chỉnh tề từ trong túi quần ra. Ngẩng đầu thấy Thẩm Gia Lan không biết đã ngồi dậy từ khi nào. Hai tay chống đằng sau, đôi mắt hẹp dài mở to, giống như vừa nghe thấy chuyện gì đó không thể tin nổi.

Trác Khiêm ngẩn người: “Sao vậy?”

“12 tệ?” Thẩm Gia Lan không thể tin vào tai mình, “Mấy thứ cậu mua cho tôi chỉ có giá 12 tệ?”

Không ngoa khi nói rằng ngoại trừ vài lần đi tàu điện ngầm, gần như đời y chưa từng tiêu món gì dưới đơn vị hàng trăm. Vả lại, Trác Khiêm đã mua rất nhiều thứ: chậu rửa, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, khăn lông… Tổng cộng của mấy thứ này lại chỉ có 12 tệ!

Bảo sao lông bàn chải đánh răng cứng như vậy!

Bảo sao khăn lông thô ráp như vậy!

Thẩm Gia Lan tự nhận bản thân khác những kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc xung quanh, nhưng y đã thật sự bị sốc vì mười hai tệ này rồi.

Trác Khiêm rất kiên nhẫn nói: “Dù sao cậu chỉ dùng một lần là vứt, mua loại rẻ cũng có sao đâu, tôi mua cho bản thân cũng chỉ có mười hai tệ.”

Thẩm Gia Lan sốc đến mức đổi giọng: “Bàn chải đánh răng giá bao nhiêu?”

Trác Khiêm cụp mắt nhìn hóa đơn trên ảnh chụp, tự dưng cũng thấy hơi ngại: “Tôi chọn loại rẻ nhất.”

Thẩm Gia Lan: “…”

Trác Khiêm giơ một ngón tay: “Mỗi người một tệ.”

Thẩm Gia Lan: “…” Y không muốn nói chuyện nữa.

Trác Khiêm đặt hóa đơn viện phí lên giường, mở ra máy tính trên điện thoại, cộng từng cái, “Tôi đặt cọc giúp cậu hai nghìn tệ, chi phí cụ thể sẽ kết toán khi xuất viện, cộng thêm mấy thứ linh tinh khác, tổng cộng hai nghìn ba trăm sáu mươi bốn tệ.”

Sau đó, cậu nhìn về phía Thẩm Gia Lan không thiết sống đã nằm lại trên giường, “Chúng ta chuyển qua WeChat hay Alipay đây?”

Thẩm Gia Lan: “…”
Bình Luận (0)
Comment