Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 45

Khi Thẩm Gia Lan bước đến trước mặt bọn họ, Trác Duệ đã kéo Trác Khiêm ra phía sau.

Trác Duệ cao hơn Trác Khiêm, che khuất tầm mắt của cậu.

Trác Khiêm sững người một lát mới hiểu ra Trác Duệ có ý gì. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía trước, thấy Thẩm Gia Lan còn cao hơn cả bọn họ đang vô cảm đứng cách bọn họ một mét. Ánh mắt thơ ơ không thèm khách sáo mà quét Trác Duệ từ đầu đến chân.

Trác Duệ làm việc đáng ra phải làm, lạnh mặt đối diện Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm nhìn cảnh này, thấy nhức hết cả đầu.

Cậu không biết đại thiếu gia Thẩm Gia Lan lại đứt dây thần kinh nào nữa, suốt ngày chạy tới kiếm chuyện với bọn họ. Cậu biết tính nết Thẩm Gia Lan khó chiều, không thể xơi, thường ngày hay tỏ thái độ với cậu thì thôi, nhưng không nên vạ lây đến người vô tội như Trác Duệ.

“Thẩm Gia Lan, cậu tìm tôi à?” Trác Khiêm đứng sau Trác Duệ vẫy tay, cậu định vòng qua Trác Duệ bước lên trước, không ngờ vừa mới giơ chân ra nửa bước đã bị Trác Duệ phát hiện ra.

Trác Duệ vận lực, lập tức kéo Trác Khiêm về lại sau lưng mình.

Trác Khiêm bị mất thăng bằng, đụng thẳng vào người Trác Duệ. Trác Duệ bất ngờ bị cậu đâm trúng hơi loạng choạng, vô thức giơ một tay ra đỡ lấy Trác Khiêm.

“Đứng cho vững.” Trác Duệ cau mày, có lẽ anh ta đã quen việc ở nhà hay dạy dỗ Trác Phi, cho dù bây giờ người trước mặt đã thay đổi, vẫn dùng giọng điệu dạy dỗ mà nói, “Đứng cho đàng hoàng, ngã trái ngã phải thì còn ra cái thể thống gì?

Tự nhiên Trác Khiêm bị Trác Duệ dạy dỗ, không hiểu sao thấy hơi chột dạ. Cậu không dám cãi lời Trác Duệ, sợ Trác Duệ nổi giận sẽ vạch trần lai lịch của mình.

Cậu giống như một con chim cút nhỏ bé đang sợ hãi co bả vai, nhỏ giọng đáp vâng.

Khi Trác Duệ quay đầu đi, Trác Khiêm nhanh chóng phất tay, nhăn mặt ý bảo Thẩm Gia Lan đi đi.

Tuy nhiên, trong mắt Thẩm Gia Lan, cảnh tượng này lại biến thành Trác Khiêm đang rất thân mật với một tên không biết từ đâu chui ra mà y không hề quen biết. Cứ như hai người đó đang ở trong một chiếc bóng trong suốt, ngăn cách y ở bên ngoài.

Rõ ràng y chỉ cách hai người đó khoảng một mét nhưng cứ như bị ngăn cách bởi một bức tường dày.

Trái tim Thẩm Gia Lan cháy lên một ngọn lửa, nương theo cổ họng mà bùng lên.

Y siết nắm đấm, trong nháy mắt ấy không hiểu sao lại có nỗi xúc động muốn kéo Trác Khiêm ra khỏi chiếc bóng trong suốt kia ra ngoài.

Y biết ngay…

Y biết ngay Trác Khiêm là tên đứng núi này trông núi nọ!

Hồi trước vì để tiếp cận y mà còn dám giả gái làm người mẫu ảnh cho Liễu Nhứ. bây giờ đã đạt được mục đích thì đổi mục tiêu ngay. Vứt bỏ y giống như cái cách đã vứt bỏ Yến Thư Dương.

Trác Khiêm coi y là cái gì? Coi y là con búp bê thích thì vứt ra đường ư?

Rốt cuộc Trác Khiêm có tim hay không!

Thẩm Gia Lan như không nhìn thấy Trác Khiêm nhăn mặt ra dấu. Sự chú ý của y đều tập trung trên bàn tay đang giữ lấy Trác Khiêm, nhìn không chớp mắt như muốn đâm thủng mu bàn tay của Trác Duệ.

Lúc này, Trác Duệ lên tiếng: “Thẩm Gia Lan?”

Tầm mắt của Thẩm Gia Lan dời từ mu bàn tay của Trác Duệ lên mặt anh ta, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn Trác Duệ, “Anh là ai?”

Trác Duệ nói: “Anh là anh họ của Trác Khiêm.”

“…”

Giây kế tiếp, Trác Duệ trông thấy Thẩm Gia Lan đột nhiên ngẩn ra. Lớp băng sương ngưng kết trên mặt y bỗng chốc tan biến không còn một mảnh, chỉ còn để lại sự ngỡ ngàng.

“Anh…” Thẩm Gia Lan vậy mà lại nói lắp, ánh mắt chuyển qua dời lại giữa Trác Duệ và Trác Khiêm một lát, “Anh là anh họ của cậu ấy?”

Trác Duệ gật đầu.

Hình như Thẩm Gia Lan không tin Trác Duệ, lại chuyển mắt sang Trác Khiêm đứng sau Trác Duệ: “Anh ta là anh họ cậu?”

“Phải, phải, phải, anh ấy là anh họ tôi, anh ấy đến họp phụ huynh cho tôi.” Trác Khiêm không muốn Trác Duệ và Thẩm Gia Lan giao lưu quá nhiều, đẩy Trác Duệ đi, “Buổi họp sắp bắt đầu rồi, bọn tôi đi trước nha.”

Nói xong, không đợi Thẩm Gia Lan đáp lại, Trác Khiêm lôi kéo Trác Duệ đi trước.

Trác Duệ vốn còn định nói vài lời với Thẩm Gia Lan về chuyện của Trác Khiêm, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Trác Khiêm kéo đến trước cửa thang máy. Anh ta quay đầu nhìn, không ngờ Thẩm Gia Lan vẫn còn đứng tại chỗ, mặt hướng về phía họ.

Thẩm Gia Lan đón nắng, thân hình thon dài bị vầng sáng bao trùm, không thể thấy rõ vẻ mặt của y nhưng vẫn có thể cảm nhận được y đang nhìn chằm chằm Trác Khiêm.

Trác Duệ không kìm nén được cau mày.

Không hiểu tại sao, ánh mắt Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm khiến anh ta thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Trác Khiêm không để ý mấy chi tiết đó, một mạch lôi kéo Trác Duệ lên tầng.

Ngoài phòng học có kha khá học sinh đang đứng với vẻ mặt ủ rũ, đều là bạn cùng lớp với Trác Khiêm. Với tư cách là lớp đội sổ toàn khối không ai bì kịp, mỗi lần họp phụ huynh đều không khác gì một kiếp nạn.

Trác Khiêm dẫn Trác Duệ vào lớp dưới ánh mắt tò mò của mọi người.

Ngồi bên cạnh chỗ cậu là một người phụ nữ xinh đẹp đeo đá quý đầy người, trông rất giống Lạc Trạch, chắc hẳn chính là mẹ của Lạc Trạch.

Mẹ Lạc Trạch trông còn rất trẻ, lại đi chung với cách ăn diện cổ lỗ sĩ, mới nhìn còn tưởng là phu nhân nhà giàu trong phim Hồng Kông nào ấy chứ.

Tướng ngồi của mẹ Lạc Trạch rất đoan trang, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, trông giống như một con khổng tước kiêu ngạo, không thèm liếc nhìn người vừa đến bên cạnh.

Cách đây không lâu, Trác Khiêm có nghe qua Lạc Trạch phàn nàn về mẹ cậu ta. Bảo rằng mẹ cậu ta được ba nuôi quá tốt, chưa từng đi làm bao giờ. Mỗi ngày không phải đi chơi mạt chược với hội chị em thì cũng ghé spa. Thường hay hẹn nhau đi theo đuổi thần tượng, xem hòa nhạc của mấy em trai đẹp, không dính khói lửa nhân gian, không biết cách đối nhân xử thế. Chắc buổi họp phụ huynh lần này lại làm mích lòng thêm vài vị phụ huynh khác nữa đây.

Ban đầu Trác Khiêm còn tưởng Lạc Trạch nói quá, bây giờ tận mắt chứng kiến, nhận thấy quả thật mẹ Lạc Trạch trông có vẻ khó khó gần thật.

May là Trác Duệ cũng không phải người thích xã giao, không cần phải nói chuyện với mẹ Lạc Trạch.

“Anh, em đợi anh ở ngoài phòng học.” Trác Khiêm ra dấu gọi điện bên tai, “Cần gì thì cứ kêu em.”

Trác Duệ ậm ừ.

Trác Khiêm không yên tâm, dịu giọng dặn dò thêm vài câu. Lúc chuẩn bị đi, thông qua khóe mắt trông thấy mẹ Lạc Trạch vốn đang nhìn thẳng về phía trước xoay đầu qua.

Dù sao cũng là mẹ của bạn mình, Trác Khiêm không nỡ bỏ đi luôn, ráng nhìn về phía mẹ Lạc Trạch cười nói: “Cháu chào cô.”

Mẹ Lạc Trạch tỏ ra bình tĩnh, gật đầu đáp cho có lệ, nhưng khi bà thấy rõ mặt Trác Khiêm thì bỗng sững người.

Trác Khiêm bị phản ứng của mẹ Lạc Trạch dọa sợ, còn tưởng mình khiến vị phu nhân nhà giàu này không vui chỗ nào. Cậu ngơ ngác nhìn mẹ Lạc Trạch, không biết phải phản ứng sao mới ổn.

Cũng may mẹ Lạc Trạch đã nhanh chóng phản ứng lại, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lật mặt như lật sách, lộ ra nụ cười hòa nhã, thân thiện. Bà chồm về phía trước, quan sát kỹ mặt Trác Khiêm: “Vị bạn học này, cháu là bạn cùng bàn của Tiểu Trạch à?”

Trác Khiêm nhìn qua Trác Duệ cũng đang ngơ ngác y chang, gãi đầu nói: “Dạ vâng.”

“Sao hồi trước cô chưa từng thấy cháu nhỉ? Cháu là học sinh mới chuyển trường?” Mẹ Lạc Trạch hỏi, “Cháu tên là gì thế?”

“…” Trác Khiêm ngu người, “Cô ơi, con là Trác Khiêm.”

“Trác Khiêm?!” Mẹ Lạc Trạch không giấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt, quan sát Trác Khiêm từ đầu đến chân một lần nữa, “Cháu là… Trác Khiêm kia à?”

Trác Khiêm chưa kịp gật đầu, Lạc Trạch đã hùng hổ vọt vào lớp.

“Trời ơi, mẹ, mẹ làm gì vậy!” Đương nhiên Lạc Trạch hiểu rõ mẹ mình là kiểu người nào, mắc cỡ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi, “Mẹ đến để họp phụ huynh, chứ không phải đến để ngắm bạn học của con!”

Mẹ Lạc Trạch che miệng cười, cười run cả người: “Tiểu Trạch, bạn cùng bàn của con đẹp thế? Còn đẹp hơn cả thần tượng mẹ đang theo đuổi nữa. Thằng bé có muốn ra mắt không? Đúng lúc trong công ty ba con có chỗ trống…”

“Mẹ!” Lạc Trạch cáu bẳn ngắt lời mẹ mình, “Con không nói với mẹ nữa. Mẹ lo họp đi ạ.”

Sau đó, không thèm quay đầu lại kéo Trác Khiêm chạy ra khỏi lớp.

Chỉ có Trác Duệ nhìn tay Lạc Trạch đang nắm tay Trác Khiêm, chìm vào im lặng. Khi anh ta tỉnh táo lại, mẹ Lạc Trạch ngồi bên cạnh cũng đã ngừng cười.

Người phụ nữ kiêu ngạo này đột nhiên bỏ đi vẻ lạnh lùng trước đó, thân thiện bắt chuyện với Trác Duệ, hơn nửa mười câu thì hết chín câu đều dính dáng đến Trác Khiêm.

“Hai đứa là anh em họ à? Trông không giống lắm, em họ cháu đáng yêu quá.”

“Bây giờ cô không có gì để làm, con cái đã lớn, cô cũng không cần phải đi làm kiếm tiền, cho nên thích ngắm người nổi tiếng này nọ. Cháu có xem chương trình tuyển chọn idol mới ra thứ sáu tuần trước chưa? Công ty chồng cô là nhà tài trợ chính cho chương trình đó. Chị em của cô đều khen các chàng trai trong đó đẹp trai, nhưng cô thấy không ai đẹp bằng em họ cháu.”

“Phải rồi, em họ cháu không có ý định ra mắt thật à?”

Trác Duệ: “…”

Anh ta nghe tiếng mẹ Lạc Trạch nói liên miên không dứt, cạn lời cứng họng.

Không giống tưởng tượng của anh ta một xíu nào.

Trên đường tới đây anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sự tồn tại của Trác Khiêm ở Hoa Cao không khác gì chuột chạy qua đường. Anh ta thân là anh họ của Trác Khiêm, chắc cũng phải chịu sự kỳ thị từ những học sinh khác. Thậm chí anh ta còn định tìm chủ nhiệm lớp của Trác Khiêm thảo luận một phen nữa.

Nhưng…

Tại sao thái độ của mấy người này đối với Trác Khiêm không giống tưởng tượng gì hết vậy?

Buổi họp phụ huynh kéo dài một tiếng rưỡi. Mẹ Lạc Trạch lén la lén lút lải nhải bên tai Trác Duệ hệt như đám học sinh nói chuyện riêng trong giờ học hết cả tiếng đồng hồ, hỏi bảy tám lần rằng Trác Khiêm có muốn ra mắt hay không.

Mãi đến khi buổi họp sắp kết thúc, Trác Duệ im lặng cả buổi mới đưa ra câu trả lời: “Cô ơi, Trác Khiêm vẫn còn là học sinh trung học, trẻ vị thành niên. Trước mắt em nó nên tập trung vào việc học. Những chuyện mà cô đã đề cập nên để nó tốt nghiệp rồi hẵng tính.”

Mẹ Lạc Trạch lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Em họ cháu là một hạt giống tốt. Hạt giống tốt thì nên ươm trồng càng sớm càng tốt.”

Trác Duệ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, còn ngồi nữa thì chắc tai anh ta đóng kén luôn mất.

Còn chưa bước ra khỏi lớp, Trác Duệ đã thấy Trác Khiêm bước vào. Cậu gộp ba bước thành hai bước, lướt nhanh như gió, chẳng mất bao lâu đã đến bục giảng.

“Xin mọi người đợi một lát.” Trác Khiêm lớn tiếng nói, “Mong mọi người nán lại một lát. Bây giờ em có việc cá nhân cần phải giải quyết, cho em xin lỗi mọi người trước.”

Nghe vậy, các vị phụ huynh đang chuẩn bị đi về lần lượt dừng bước. Ngay cả cô Trương đã đến trước cửa cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trác Khiêm.
Bình Luận (0)
Comment