Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 48

Còn chưa đến đích thì Trác Khiêm đã thấy không chịu nổi. Cậu ôm chai nước khoáng mà Thẩm Gia Lan cho, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe lim dim ngủ

Xe chạy trên con đường quanh co, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm. Trác Khiêm tình cờ ngồi ở phía bên vực thẳm kia, cậu giương mắt nhìn, trông thấy những đám mây trắng trải dài dưới ánh mặt trời, và những ngọn núi thấp thoáng dưới bóng mây.

Ngoại trừ bầu trời xanh và những đám mây trắng, còn lại phản chiếu vào mắt là những màu xanh lục với nhiều tông khác nhau. Tựa như vỉ màu bị họa sĩ làm đổ, bất quy tắc, lộn xộn, nhưng lại quá đỗi đẹp đẽ.

Trác Khiêm không phải kiểu người thích ra đường. Tuy rằng vừa có điều kiện vừa có thời gian, nhưng cậu không mấy khi rời khỏi thành phố nơi mình đã lớn lên kia. Nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên cậu đi xa nhà——tất nhiên là khoảng cách 50km từ thành phố D cũng không xa lắm.

Chỉ là đâu đó, cậu thấy hơi hưng phấn.

Say xe cũng không khiến cậu bớt hưng phấn.

Điều khiến cậu hưng phấn nhất chính là chuyến đi này có người trả, miễn phí là ngon nhất.

Chuyện không hoàn mỹ duy nhất là người đi cùng cậu lại là Thẩm Gia Lan. Vốn dĩ Thẩm Gia Lan nằm ở thế đối lập với cậu, giờ đây lại ngồi chung trên một chiếc xe, hướng đến cùng một điểm đích.

Nghĩ đến vẫn thấy khó tin.

Trác Khiêm nheo mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, đầu óc không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.

Ngẫm nghĩ một hồi, trước mắt chợt tối sầm.

Cậu sững người, mới nhận ra Thẩm Gia Lan đang dùng một tay che mắt cậu lại.

Bàn tay Thẩm Gia Lan hơi lạnh, nhưng thời tiết hiện tại cũng không lạnh lắm, bàn tay y nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Trác Khiêm, thế mà lại khiến cậu thấy khá dễ chịu, cảm giác mát lạnh.

“Đừng nhìn nữa.” Trong giọng nói Thẩm Gia Lan không trộn lẫn bao nhiêu cảm xúc, như thể đang nói một câu rất bình thường, “Nhắm mắt lại nghỉ một lát đi.”

Tuy không phải là giọng điệu ra lệnh, nhưng từ trong miệng Thẩm Gia Lan thốt ra thì cứ có cảm giác không cho phép từ chối.

Trác Khiêm thầm nghĩ thật kỳ lạ, Thẩm Gia Lan không giống kiểu người sẽ biết quan tâm người khác.

Nhưng do dự chốc lát, cậu vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Lúc này cậu cảm thấy khó chịu thật, nhìn bên ngoài nhiều quá càng thấy chóng mặt hơn.

Thẩm Gia Lan cảm giác lông mi Trác Khiêm cọ qua lòng bàn tay mình, giống như cây quạt nhỏ, khiến lòng bàn tay y ngứa ngáy.

Vốn dĩ y không định rút tay lại nhanh như vậy, nhưng lại đột ngột giật phắt tay về, cứ như đang trốn tránh chuyện gì đó. Y rũ mi mắt nhìn lòng bàn tay mình, rõ ràng trên đó không có gì cả, nhưng y lại có cảm giác mình đã nắm lấy một cọng lông vũ nhẹ như bông.

Lông vũ không ngừng cọ qua lòng bàn tay y, xúc cảm ngứa ngáy mãi không biến mất, thậm chí trong lòng còn có cảm giác như bị mèo cào.

Thẩm Gia Lan cực kỳ khó chịu, điều khiến y khó chịu hơn cả chính là, y mơ hồ biết tại sao bản thân lại như vậy. Nhưng y không dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.

Y nhìn về phía Trác Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàng mi dài là đầu sỏ gây tội kia đang lặng lẽ buông xuống, in một chiếc bóng nhỏ lên làn da trơn láng như ngọc.

Thẩm Gia Lan nhìn chằm chằm Trác Khiêm một lúc lâu.

Đột nhiên, y lại thấy không vui.

Y suy nghĩ bao nhiêu là chuyện, vậy mà Trác Khiêm vẫn ngủ ngon lành.

Thời khắc này, Thẩm Gia Lan đã hoàn toàn quên mất chính mình là người đã bảo Trác Khiêm nghỉ ngơi. Y cũng không nhận ra bản thân chẳng khác nào một cô gái đang quấn lấy bạn trai gây sự, ngang ngược vô lý lên tiếng: “Cậu ngủ thật đấy à?”

“…” Trác Khiêm cạn lời, thầm nghĩ không phải cậu kêu tôi đi ngủ sao?

Nhưng cậu biết, chỉ cần mình mở miệng, chắc chắn Thẩm Gia Lan sẽ ồn ào không chịu để yên cho xem. Vì thế, cậu giả bộ không nghe thấy tiếng Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan không đợi được cậu đáp lời, cũng không biết đã đoán ra cậu đang giả vờ ngủ hay không, nói tiếp: “Cậu đừng nghĩ nhiều, vừa nãy không phải tôi lo lắng cho cậu đâu, chỉ là bộ dạng say xe của cậu phiền quá thôi.”

Trác Khiêm nói trong lòng dạ biết rồi dạ biết rồi, đúng là đại thiếu gia bị chiều hư mà, cậu im lặng say xe mà vẫn làm nhục đến đôi mắt của vị đại thiếu gia này.

Dù sao thì quả địa cầu này cũng phải quay quanh đại thiếu gia nhà họ Thẩm.

Nếu không phải đang nhắm mắt, Trác Khiêm muốn trợn mắt một phát gì đâu. Cậu vẫn không lên tiếng, vờ như đã chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Thẩm Gia Lan lại nói thêm vài lời, Trác Khiêm không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ rõ một giây trước khi mất đi ý thức, cậu đã nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Thẩm Gia Lan.

Dường như đang phiền muộn vì một chuyện nào đó.

Quả nhiên ông trời rất công bằng, đại thiếu gia nhà họ Thẩm cũng có nỗi sầu não.

Trác Khiêm sung sướng khi người gặp họa mà nghĩ thế, rồi thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, cậu đã mơ thấy một giấc mộng cực kỳ vô lý. Cậu mơ thấy Thẩm Gia Lan cõng mình đi, từng bước một tiến về phía trước.

Nhận ra động tĩnh phía sau, Thẩm Gia Lan không quay đầu lại, chỉ là giọng nói có hơi lạnh lùng: “Tỉnh rồi?”

Trác khiêm ậm ừ.

Thẩm Gia Lan nói: “Tỉnh rồi thì xuống tự đi đi.”

Trác Khiêm lập tức không chịu, cậu say xe đến mức chỉ nghĩ đến phải đi bộ đã nhũn chân, được Thẩm Gia Lan cõng vẫn thoải mái hơn à…

Nhưng sao cậu lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ gì thế này? Lại mơ thấy Thẩm Gia Lan cõng cậu, Thẩm Gia Lan gầy như vậy, sao mà cõng cậu nổi? Cũng cực chẳng khác gì khi cậu cõng Thẩm Gia Lan.

“Không không không, cậu đã cõng rồi cơ mà, làm người tốt thì phải làm cho trót, cõng tôi tới đích đi.” Trác Khiêm dụi mặt vào cổ Thẩm Gia Lan, chơi xấu vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Gia Lan, sợ Thẩm Gia Lan không vui sẽ hất cậu xuống.

Mặc dù cậu là chủ nhân giấc mơ, nhưng trong tiềm thức của cậu, Thẩm Gia Lan không phải là người dễ nói chuyện.

Lạ kỳ thay, Thẩm Gia Lan khó nói chuyện đây không hất cậu xuống, chỉ là đột ngột dừng bước, thân thở nhanh chóng cứng đờ, y nghiến răng nghiến lợi: “Đừng cọ lung tung.”

Trác Khiêm lại cọ, cố tình làm trái lời y.

Hình như Thẩm Gia Lan rất tức giận, nhưng lại không có cách, nửa ngày trời mới thốt nổi một câu nói giận dữ: “Trác Khiêm, cậu cầm tinh con chó sao?”

“Không, tôi không cầm tinh chó.” Trác Khiêm híp mắt, tìm một tư thế thoải mái trên lưng Thẩm Gia Lan, nói không rõ ràng, “Tôi, tôi cầm tinh con… rồng!”

Thẩm Gia Lan lần nữa cất bước, y đã từng bỏ việc giao lưu với Trác Khiêm.

Trác Khiêm nhắm mắt lại, bàn tay đang ôm cổ Thẩm Gia Lan lần mò đến tai y.

Nếu là mọi người, cho cậu mười nghìn cái gan hùm mật gấu cũng không dám sờ đến một sợi lông của Thẩm Gia Lan. Nhưng hôm nay đang ở trong giấc mơ của cậu, dù sao tất cả đều là giả, Thẩm Gia Lan đang cõng cậu cũng là giả.

Cậu như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay, một trái một phải nắm lấy hai tai của Thẩm Gia Lan.

“Cậu có nghe thấy chưa!” Trác Khiêm vẫn nói không rõ như cũ, “Tôi cầm tinh rồng! Gào ố——”

Thẩm Gia Lan lại dừng bước lần nữa, trong giọng nói dường như không áp nổi cơn giận: “Trác Khiêm, muốn chết hả?”

Trác Khiêm lập tức rén ngay, nhanh chóng rút tay lại vịn lên giữa ngực mình và lưng Thẩm Gia Lan, “Tôi sai rồi…”

Dựa theo cử động của Thẩm Gia Lan, cậu nhận thấy Thẩm Gia Lan dốc sức hít sâu một hơi: “Còn nữa, rồng không kêu như vậy.”

Trác Khiêm nhỏ giọng hỏi: “Rồng kêu như thế nào?”

Thẩm Gia Lan mất kiên nhẫn: “Sao tôi biết được?”

Trác Khiêm không quan tâm rồng kêu như thế nào. Cậu lặng lẽ vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Gia Lan lần nữa, nghiêng mặt tựa vào lưng Thẩm Gia Lan.

Bờ lưng của Thẩm Gia Lan thẳng tắp, rộng lớn, cách một lớp áo mỏng và áo khoác, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể y.

Thật ấm áp.

Trác Khiêm thấy hơi mê muội, không nhịn được thở dài: “Thoải mái quá đi. Không muốn xuống đâu.”

Thẩm Gia Lan khịt mũi, bước tiến trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi đi nhiều.

Trác Khiêm thầm nghĩ, tựa như được ba cõng vậy.

Trác Khiêm không rõ mình đã ngủ bao lâu, cậu còn mơ thấy một vài giấc mơ đứt quãng. Nhắc đến là thấy lạ, trước kia những giấc mơ của cậu đều liên quan đến cuộc sống trước kia xuyên sách, lần này tất cả đều là mơ thấy Thẩm Gia Lan.

Mỗi một Thẩm Gia Lan, vô số Thẩm Gia Lan, không có ngoại lệ, đều đang cau có nổi giận.

Trác Khiêm chìm vào mộng thấy ngột ngạt không chịu nổi.

Cuối cùng, cậu bị dọa tỉnh, đột ngột mở choàng mắt, hơi thở hỗn loạn.

Cậu cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được, nhận ra mình không còn ở trong xe nữa. Đập vào mắt là trần nhà làm bằng gỗ được chạm khắc, lớp kính vuông được khảm chính giữa, tia sáng mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu xuống.

Trác Khiêm ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc chiếu tatami ấm áp, tấm chăn nương theo động tác của cậu trượt xuống đùi.

Cậu xuống giường mang giày vào, nhân lúc đó quan sát xung quanh. Diện tích phòng này khá lớn, ngoại trừ phòng tắm còn có một căn bếp nhỏ riêng.

Tấm rèm trước cửa sổ sát đất hé mở một nửa, có thể trông thấy sân ngoài, còn có cả một hồ suối nước nóng trong vắt. Mép bên hồ được lót một lớp đá đen bóng loáng so le không đồng đều.

Trác Khiêm đoán đây hẳn là khách sạn trong khu thắng cảnh của núi Thanh Bạch.

Nhưng phải nói lại, chẳng phải cậu đã ngủ trên xe sao? Vào phòng khách sạn bằng cách nào?

Ngớ lại giấc mơ đầu tiên kia, biểu cảm trên mặt Trác Khiêm cứng ngắt, sắc mặt dần tái nhợt đi.

Mịa!

Vậy là không phải cậu nằm mơ, lúc ấy là Thẩm Gia Lan cõng cậu thật sao?

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…

Hình như cậu đã nói rất nhiều lời nhảm nhí với Thẩm Gia Lan. À đúng rồi, cậu còn nhéo tai Thẩm Gia Lan!

Trác Khiêm vô cùng đau khổ, giây phút này, cậu chỉ muốn chặt tay xuống cho rồi. Cậu có uống rượu đâu? Sao lại say xỉn? Ngay cả tai Thẩm Gia Lan cũng dám nhéo.

Thẩm Gia Lan không hất cậu xuống cũng như mặt trời mọc từ hướng Tây.

Trác Khiêm đang đi tới đi lui trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu lập tức giật hết cả mình, vội vàng đứng thẳng người, căng thẳng nhìn qua hướng cửa.

May là người bước vào không phải Thẩm Gia Lan, mà là chú Lưu tài xế.

Chú Lưu thấy Trác Khiêm đã dậy, nhẹ thở phào, quan tâm lo lắng nói: “Con không sao chứ? Đúng là đường núi có hơi quanh co thật, may mà tụi con không về trong ngày, chứ không e rằng con chịu không nổi đâu.”

Trác Khiêm vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Con không sao ạ. Cảm ơn chú Lưu.”

“Trên bàn có ấm đun nước, muốn uống thì tự rót.” Chú Lưu dặn xong, mới nói, “Con nghỉ ngơi hẳn hoi rồi thì cứ đến thẳng nhà hàng đi, đến giờ ăn rồi.”

Trác Khiêm thấy chú Lưu định đi, nắm lấy niềm hy vọng cuối cùng lên tiếng: “Đúng rồi, chú Lưu, không phải con đã ngủ trong xe sao ạ? Sao con lại ở đây?”

Nhắc đến chuyện này, chú Lưu phải nhìn Trác Khiêm lại mấy lần, ánh mắt đó muốn quái bao nhiêu thì quái bấy nhiêu: “Cậu chủ nhỏ cõng con vào, con quên rồi sao?”

“…” Trác Khiêm nghe thấy tiếng niềm hy vọng cuối cùng kia vỡ tan tành, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói khô khan của chính mình, “Con ngủ nên không nhớ rõ lắm.”

Chú Lưu gãi đầu: “Trên đường con còn uốn éo nói chuyện với cậu chủ nhỏ. Chú tưởng con đã dậy rồi ấy chứ.”

Trác Khiêm: “…”

Trác Khiêm không dám gặp Thẩm Gia Lan, cậu sợ bị Thẩm Gia Lan xé xác.

Tiễn chú Lưu đi rồi, cậu nằm lại lên chiếu tatami nghỉ tiếp.

Thẩm Gia Lan nói đã hẹn gặp người phụ trách khu thắng cảnh vào sáng chủ nhật. Nói cách khác, trước lúc đó cậu chỉ đành trốn tránh Thẩm Gia Lan, để Thẩm Gia Lan tự bớt giận trước đã.

Quyết định xong, Trác Khiêm còn không dám đi ăn.

Mãi đến khi mặt trời ngả về Tây, bầu trời dần dần chuyển sang màu xanh thẫm. Trác Khiêm thật sự hết chịu nổi rồi mới lén lút hỏi nhân viên đường đi đến nhà hàng.
Bình Luận (0)
Comment