Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 53

Trác Duệ hiếm khi về nhà vào cuối tuần. Chưa đầy một năm nữa sẽ đến kỳ thi đại học. Có đôi khi anh ta còn chọn ngủ lại trường vào những ngày nghỉ.

Hôm nay đột ngột về là để lấy bộ đề để quên ở nhà lần trước, tiện thể gói ghém vài bộ quần áo đông mang đến trường.

Vốn dĩ tính lên đường từ chiều, nào ngờ giáo viên chủ nhiệm bỗng nhiên có việc gọi anh ta. Đến khi anh ta rời khỏi trường, sắc trời đã tối sẫm.

Trác Duệ xin phép giáo viên chủ nhiệm, định ngủ lại nhà một đêm rồi mới về trường.

Mới nãy khi nghe thấy tiếng xe ô tô truyền đến từ phía sau, Trác Duệ còn nghĩ sao lại có xe chạy đến nơi này.

Hầu hết những người sống ở đây đều là thuê nhà, không có nhà, không có xe, sống ngày nào hay ngày nấy, không có điều kiện bắt xe về.

Trác Duệ quay đầu nhìn qua, sau đó bị ánh đèn xe chiếu chói mắt.

Anh ta giơ tay chắn, mơ hồ nhìn thấy một người bước xuống từ ghế sau.

Mặc dù Trác Duệ không phân biệt được các loại xe, nhưng từ thiết kế đẹp mắt và logo hiếm thấy cũng có thể nhận ra, chắc chắn chiếc xe này rất đắt tiền.

Chiếc xe này không hề hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trác Duệ nghĩ vậy xong, thu hồi ánh mắt lại.

Anh ta không biết chiếc xe có chạy vào hẻm nữa hay không. Ngõ hẻm nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ một chiếc xe đi lọt. Anh ta không muốn đi đằng trước rồi bị đèn xe chiếu theo, đang định đợi xem xe chạy về đâu trước đã.

Kết quả giây tiếp theo, anh ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Trác Duệ lập tức nhìn sang người đang nói, thấy Trác Khiêm đang đứng bên cạnh xe, cười nói cảm ơn với người trong xe.

“…” Trác Duệ còn tưởng mình gặp ảo giác, tiến hai bước nhìn cho rõ, “Trác Khiêm?”

Cơ thể Trác Khiêm cứng đờ, từ từ quay đầu lại: “Trác, Trác Duệ? Anh không ở lại trường à?”

Cuối cùng Trác Duệ cũng thấy rõ gương mặt kia, đúng thật là Trác Khiêm. Anh ta đột nhiên sững người, hình như không rõ tình huống hiện tại là như thế nào. Ánh mắt không khống chế được ngó sang ghế lái.

Xuyên qua kính chắn gió, anh ta trông thấy một người phụ nữ lớn tuổi trông rất thanh lịch, có học thức. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh ta không thấy rõ biểu cảm của người phụ nữ.

Để ý đến ánh mắt của anh ta, người phụ nữ ôn hòa vẫy tay chào.

Trong phút chốc, vẻ mặt Trác Duệ trở nên vô cùng phức tạp.

Nhưng Trác Khiêm thấy điều này, cậu lấy một đống đồ từ ghế sau ra đưa cho Trác Duệ, sau đó lại ôm theo một đống đồ nữa, luống cuống tay chân đóng cửa xe. Cậu chào tạm biệt dì Thẩm và Thẩm Gia Lan.

Không đợi họ đáp lại, Trác Khiêm vội vàng đẩy Trác Duệ vào hẻm nhỏ.

Hôm trước ở trường, Trác Khiêm đã nhận ra Trác Duệ và Thẩm Gia Lan không hòa thuận. Cậu không muốn gặp thêm chuyện phiền phức, vì thế cố gắng hạn chế cho Trác Duệ tiếp xúc với Thẩm Gia Lan.

Huống chi, Trác Duệ chưa bao giờ có ấn tượng tốt với người ở Hoa Cao.

Trác Duệ cũng không kịp phản ứng, ngơ ngác bị Trác Khiêm đẩy đi.

Đến tận khi ra khỏi con hẻm, Trác Duệ mới nhớ ra, cúi đầu nhìn đồ đạc trong tay, biểu cảm trở nên phức tạp vô cùng.

Vào giờ này, một người phụ nữ chạy xe sang đưa Trác Khiêm về nhà, còn mua cho Trác Khiêm đủ thứ đồ…

Tất cả hội tụ lại khiến suy nghĩ của Trác Duệ đi chơi xa, không thể kiểm soát được mà nghĩ theo hướng nào đó.

Lúc trước Trác Duệ có nghe Trác Phi nói gần đây Trác Khiêm rất thiếu tiền, thậm chí còn bán toàn bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm bảo bối đi.

Anh ta cứ nghĩ Trác Phi nói quá, không ngờ Trác Khiêm thật sự thiếu tiền đến mức này, thế mà…

Thế mà đến nước đi làm loại chuyện này!

Dù cho Trác Duệ có chững chạc hơn bạn cùng lứa đến cỡ nào đi nữa, thì vẫn chỉ là một cậu học sinh, vẫn chưa bước qua cái tháp nhà cấp ba.

Trước kia anh ta chỉ nghe nói qua có vài học sinh cấp ba tìm đến những kẻ giàu có lớn tuổi vì ham muốn vật chất, nhưng anh ta chưa từng ngờ tới, một ngày nọ chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh mình, trên chính em họ của anh ta!

Trác Khiêm có thiếu tiền cũng không nên làm chuyện này chứ!

Bọn họ vẫn còn là học sinh, chăm chỉ học hành là có thể thi đậu đại học, tương lai tươi sáng. Sao có thể hủy hoại chính mình như thế?!

Lần đầu tiên Trác Duệ cảm thấy đầu óc mình không còn minh mẫn, giống như có một cây gậy ngoáy loạn bên trong, khiến suy nghĩ của anh ta trở nên hỗn loạn.

Khi về đến nhà, những người khác đã ăn tối xong, mỗi người an vị trong phòng mình.

Trác Duệ đặt túi lớn túi nhỏ trong tay lên bàn học trong phòng Trác Khiêm, sau đó thấy cậu hớn hở lấy ra một hộp bánh kem đưa cho anh ta.

“Cho anh.” Trác Khiêm nói, “Phí vất vả.”

Trác Duệ nhìn chiếc hộp đựng chiếc bánh đẹp đẽ, không hiểu hỏi: “Em tự mua?”

Trác Khiêm lắc đầu: “Bạn mua cho.”

Thẩm Gia Lan chủ động thanh toán tiền bánh kem, bảo là đã nhận thú nhồi bông của cậu, không muốn nợ ân tình.

Trác Duệ nghe vậy, sững người ước chừng năm giây, mới ồ một tiếng, xoay người bỏ đi: “Anh không thích đồ ngọt, em tự giữ lấy.”

Trác Khiêm khó hiểu nhìn bóng lưng Trác Duệ, đặt bánh kem lên bàn, sờ mũi.

Cậu cứ có cảm giác Trác Duệ muốn nói gì đó với cậu, cơ mà cũng có thể là cậu nghĩ nhiều.

Trác Duệ bước nhanh đến cửa, lúc mở cửa ra vẫn dừng bước.

“Phải rồi.” Trác Duệ quay đầu lại hỏi, “Người vừa đưa em về là ai?”

Trác Khiêm nói: “Một người bạn.”

Trong lòng Trác Duệ càng chắc chắn hơn, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoang mang của Trác Khiêm, nội tâm xoắn xuýt, vẫn không hỏi ra được.

Chưa kể đến việc mối quan hệ giữa anh ta và Trác Khiêm mới chỉ được hàn gắn gần đây, bây giờ anh ta cũng không có tư cách can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của Trác Khiêm. Nếu nói thẳng ra, khả năng cao sẽ kích thích tâm lý phản nghịch của Trác Khiêm.

Trước tiên cứ án binh bất động cái đã.

Quyết định xong, Trác Duệ chỉ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải dậy sớm.

Trác Duệ đi rồi, Trác Khiêm càng hoang mang.

Tối nay Trác Duệ bị gì vậy? Học bá đều thích làm ra vẻ huyền bí, muốn nói lại thôi như thế à?

Dù rằng Trác Khiêm rất tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều thêm. Nếu Trác Duệ không nói, vậy chắc chuyện đó không quan trọng lắm.

Tắm rửa xong, sấy tóc, Trác Khiêm mặc đồ ngủ xách theo hộp bánh kem gõ của phòng Trác Phi.

Một lúc lâu sau, cửa phòng từ từ hé ra một cái khe, lộ ra một con mắt tràn ngập cảnh giác.

Sau khi bị Trác Khiêm hố vài lần, mỗi lần Trác Phi thấy cậu đều không khác gì chuột thấy mèo, hận không thể nhét bản thân vào hố đất. Có thể thấy Trác Khiêm đã để lại bóng ma tâm lý trong cô gái này.

Trác Phi càng rén, Trác Khiêm càng sướng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, cậu vỗ lên cửa: “Mở cửa ra.”

Trác Phi kinh hãi: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, đây là xã hội pháp trị…”

Trác Khiêm nheo mắt: “Không muốn mở?”

Trác Phi đánh hơi được mùi nguy hiểm, cố nuốt lời muốn nói vào bụng, không dám chần chừ một giây mở cửa ra, lập tức mở cửa một nửa.

Trong giây lát, cả người Trác Phi hiện ra trước mắt Trác Khiêm.

Trác Phi run lẩy bẩy ôm hai tay, giống như một con cừu con trước mặt sói xám.

Trác Khiêm đưa bánh kem qua: “Cầm đi.”

Hộp bánh kem đột nhiên xuất hiện khiến Trác Phi hết hồn, khi nhỏ nhìn kỹ lại logo trên hộp, biểu cảm bỗng hóa mừng rỡ.

“Bánh kem Đường Ký?!” Trác Phi vứt nỗi sợ hãi và cảnh giác ra sau đầu, vui mừng giơ tay nâng chiếc hộp lên, mãi xác nhận lại, “Anh mua bánh kem Đường Ký? Cho tôi sao?”

Trác Khiêm nói: “Mua dư, cho cô đó.”

Trác Phi cực kỳ hào hứng: “Cảm ơn anh!”

Trác Khiêm nói: “Dù sao không cho cô thì cũng đem vứt, coi như là đổi một loại xử lý rác thải khác thôi.”

Trác Phi: “…”

Á a a!

Cái tên Trác Khiêm xấu xa này quá đáng quá đi, dù có cho nhỏ bánh kem cũng phải châm biếm nhỏ là thùng rác.

Vì chiếc bánh, nhỏ nhịn.

Trác Khiêm đưa bánh kem xong, quay đầu thấy Trác Duệ đang cầm ly nước, không biết đứng trong phòng khách từ khi nào, nhìn cậu với vẻ mặt đăm chiêu.

Trác Khiêm đang định bước đến, Trác Duệ giống như đang trốn tránh gì đó mà xoay người về phòng mình.

Trác Khiêm đứng hình tại chỗ một lát, mới nói: “Đúng là kỳ lạ.”



Tuy hôm đó Lý Sách và Diêu Thành Khải đẹp mặt, nhưng Trác Khiêm vẫn lo hành động của cậu sẽ chọc tức Dư Vĩ, khiến Dư Vĩ ra tay độc ác với mình.

Cũng may là đã qua mấy ngày, bên phía Dư Vĩ vấn không có động tĩnh gì.

Đến tuần thứ hai, Trác Khiêm mới nhận được cuộc gọi từ Dư Vĩ. Lần này DƯ Vĩ tự mình liên lạc với cậu, không hiểu tại sao đầu bên kia lại ăn nói khép nép xin lỗi cậu.

Trác Khiêm hiếm khi thấy bối rối.

“Chuyện lúc trước xí xóa toàn bộ, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Tao sẽ không tìm mày gây thêm phiền toái.” Giọng nói Dư Vĩ khàn đục, thỉnh thoảng ho khan, giống như bị bệnh nặng.

Trác Khiêm đoán, chẳng lẽ Dư Vĩ ít khi ra mặt vì là một con ma ốm?

Nghĩ xong, cậu nói với Dư Vĩ: “Mong anh nói được làm được.”

“Tao, Dư Vĩ, chắc chắn nói được thì làm được.” Dư Vĩ nặng nề ho khan vài tiếng, “Nhưng tao cũng mong bạn mày nói được làm được.”

Trác Khiêm nghe tiếng Dư Vĩ ho như muốn khạc dạ dày ra, không nhịn được nhíu mày, cậu hỏi: “Bạn nào?”

Dư Vĩ cười khẽ: “Người bạn ghê gớm của mày.”

Trong nháy mắt, Trác Khiêm nghĩ ra gì đó, nhưng cậu không nói thẳng tên Thẩm Gia Lan ra, ngược lại cẩn thận hỏi: “Bạn tôi làm gì anh rồi?”

“Nhờ ơn nó, không những tao thiệt hại mấy đứa giỏi nhất bang, mà còn phải nằm viện mười ngày nửa tháng.”

Im lặng một lát, Trác Khiêm tiếc nuối tặc lưỡi, “Anh cho vay nặng lãi khắp nơi, bao nhiêu tiền án, chỉ nằm mười ngày nửa tháng vẫn còn đỡ chán.”

“…”

Dư Vĩ tức giận ho mãnh liệt.

Ngắt cuộc gọi, Trác Khiêm muốn tìm Thẩm Gia Lan hỏi rõ ngay. Sau khi tan học, cậu đến thẳng lớp của Thẩm Gia Lan.

Phải nói sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh cá biệt quá lớn. Mỗi khi hết tiết, học sinh lớp Trác Khiêm y hệt như mấy con chó điên được tháo xích, đuổi đánh nhau loạn xà ngầu trong lớp.

Đến lớp Thẩm Gia Lan, bầu không khí yên tĩnh lại một cách rõ ràng, trên hành lang chỉ có bốn năm bạn học dựa lan can nói chuyện với nhau.

Thậm chí Trác Khiêm còn không dám giẫm mạnh, nhẹ nhàng bước tới trước cửa lớp 11-1, thò đầu nhìn vào trong.

Phần lớn học sinh đang ngồi yên tại chỗ, có người mải mê làm bài, có người vọc điện thoại, có người dựa vào bàn nhỏ giọng tám chuyện.

Khung cảnh yên tĩnh, thanh bình này gần như khiến Trác Khiêm tưởng mình đã đến một thời không khác.

Trác Khiêm nhìn khắp phòng học, không thấy Thẩm Gia Lan.

Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Gia Lan.

– Có đó không?

– Cậu không ở trong lớp à? Tôi đến tìm cậu.

– Gọi cậu không ai nhấc máy.

Vẫn không ai trả lời như cũ.

Dù sao thì Trác Khiêm cũng không bỏ qua chuyện Dư Vĩ được, định đợi bên ngoài.

Ai ngờ, vừa mới xoay người thì bỗng đối diện một khuôn mặt.

Mà khuôn mặt này chỉ cách Trác Khiêm ba bốn centimet.

Trác Khiêm bị khuôn mặt đột nhiên xuất hiện này dọa hết cả hồn, đợi đến khi thấy rõ chủ nhân khuôn mặt là Ninh Phong, độ hãi hùng nhân lên gấp một trăm lần trong một giây.

Trác Khiêm ráng nhịn câu chửi tục sắp phun ra, cũng không biết có phải học từ Thẩm Gia Lan hay không, cậu theo phản xạ có điều kiện giẫm một chân lên chân Ninh Phong.

Mặt Ninh Phong trắng bệch, há mồm hét thảm thiết: “Á——”

Trác Khiêm vội giơ tay bịt miệng Ninh Phong.

Cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên tất cả học sinh trong lớp đều đã quay đầu nhìn về phía bọn họ. Cậu mau chóng lôi kéo Ninh Phong ra hành lang.

Ninh Phong chưa kịp giãy giụa, Trác Khiêm đã nhanh chóng rút tay đang bịt miệng Ninh Phong về, còn không quên chà lòng bàn tay lên áo Ninh Phong.

Ninh Phong trơ mắt nhìn hành động của Trác Khiêm, khi cậu ta phản ứng lại tính túm tay Trác Khiêm, cậu đã thành công né được.

“Trác Khiêm, mày dám giẫm tao!” Khuôn mặt trắng bệch của Ninh Phong dần trở nên xanh mét, biểu cảm dữ tợn, giống như muốn xé xác Trác Khiêm ra.

Trác Khiêm vội vàng giơ hai tay lên: “Oan quá đi, rõ ràng là cậu dọa tôi trước.”

“Tao dọa mày?” Ninh Phong phục khả năng đổi trắng thay đen của Trác Khiêm, cậu ta không tin nổi chỉ vào bản thân, “Tao dọa mày hồi nào?”

“Không phải mới nãy cậu trốn phía sau dọa tôi sao?”

Vừa dứt lời, gần đó truyền đến một giọng nói ẩn chứa ý cười: “Vậy có thể cậu đã nghĩ oan cho cậu ấy rồi. Lúc nãy bọn tôi thấy cậu đứng ngoài cửa lớp ngó quanh, Ninh Phong mới định kêu cậu.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trác Khiêm thầm thở dài, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, thấy gương mặt của Yến Thư Dương.

Yến Thư Dương nhẹ nhàng dựa vào lan can, nửa người trên bao phủ bởi nắng ấm, khiến hắn trông cơ hơi vô thực, giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh.

Có một vài người như thế, trời sinh đẹp đẽ, vóc dáng như móc treo đồ, đứng đại một chỗ cũng có thể chụp ra ảnh bìa tạp chí.

Thẩm Gia Lan là như thế, Yến Thư Dương cũng như thế, đáng tiếc Trác Khiêm cậu thì không, ầy!

Mặc dù Trác Khiêm cố ý né tránh Yến Thư Dương, nhưng cũng không cản được giờ phút này cậu thưởng thức nhan sắc và dáng người của Yến Thư Dương. Tán thưởng xong, cậu còn lén huýt sáo trong lòng.

Vương Tử đột nhiên: “Suýt~” (tiếng huýt sáo)

Trác Khiêm: “Cậu ngậm miệng cho tôi!”

Vương Tử khóc hu hu hu: “Cậu được phép huýt sáo, nhưng không cho tôi huýt sáo. Chỉ cho châu quan được phóng hoả, không cho dân chúng thắp đèn!”

Trác Khiêm không thèm để ý Vương Tử đang khóc lóc, vỗ ngực tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm, cậu nói với Yến Thư Dương: “Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng Ninh Phong đến dọa tôi không đấy. Vừa thấy mặt cậu ta, suýt nữa đột quỵ tại chỗ.”

Ninh Phong tức muốn hộc máu: “Trác Khiêm!”

Trác Khiêm nhìn Ninh Phong từ đồ ẻo lả hóa thành tên gắt gỏng, mang vẻ mặt vô tội: “Lần sao có muốn kêu ai cũng đừng sáp lại gần quá nha. Chưa chắc tâm lý người ta mạnh mẽ được dường như tôi.”

Ninh Phong bị chọc tức điên: “Mày dám nói trông tao xấu dọa người? Mẹ nó mày lặp lại lần nữa coi!”

Trác Khiêm vội vàng phủi sạch liên can: “Là tự cậu nói à.”

Bên kia, Yến Thư Dương đặt nấm tay bên môi, khẽ cười, hắn rũ mi mắt, cười rung cả bả vai.

Ninh Phong vốn đang nổi khùng tính đập Trác Khiêm một trận, chợt nghe thấy tiếng cười của Yến Thư Dương, cơn tức giận lập tức biến thành tủi thân.

“A Dương! Cậu cười cái gì?” Ninh Phong kinh ngạc nói.

Thấy Ninh Phong giận run người, Yến Thư Dương mới hắng giọng, nhịn cười, hắn hỏi Trác Khiêm: “Sao tự dưng đến tìm tôi vậy?”

Ninh Phong nghe vậy, cuối cùng cũng khôi phục lại lý trí, ăn nói quái gở: “Thẩm Gia Lan không để ý tới mày thì mới nhớ đến cái tốt của A Dương? Nếu tao là mày, mỗi lần gặp Thẩm Gia Lan và A Dương đã sớm cụp đuôi rồi. Trên diễn đàn bao nhiêu bài viết chửi mày, mày không biết nhục là gì à?”

Trác Khiêm cười nói: “Cậu là chó sao? Còn biết cụp đuôi nữa cơ?”

Lời vừa dứt, trán Ninh Phong lập tức nổi gân xanh. Mới nãy cậu ta e ngại ngoài lớp học không muốn ra tay với Trác Khiêm, bây giờ cậu ta không nhịn nữa.

“Tưởng nhuộm cái đầu là đã thay hình đổi dạng rồi sao? Cho dù mày có hóa thành tro thì mày vẫn là mày. Là con ruồi bọ suốt ngày lượn lờ xung quanh bọn tao, hèn mọn cầu xin bọn tao nhìn một cái.” Đáy mắt Ninh Phong tích đầy sự căm ghét, giơ tay chọt chọt vào ngực Trác Khiêm, “Hồi trước bọn tao thương hại mày nên mới chơi với mày. Nếu biết mày là cái loại mặt dày hơn mặt đường thì bọn tao thà vứt sự thương hại cho chó ăn còn hơn.”

Ngay khi dứt chữ cuối cùng, Ninh Phong dùng lực mạnh nhất chọt lên ngực Trác Khiêm.

Trác Khiêm cau mày, bị chọt đau, cậu loạng choạng lùi ra sau, đồng thời hất tay Ninh Phong ra.

“Thích hình dung tôi thành ruồi bọ như thế.” Trác Khiêm nghiêng đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười bất biến, “Các cậu là cứt chó à? Chứ sao không ruồi bọ như tôi không bay quanh người khác mà chỉ lượn lờ quanh các cậu?”

“Mẹ nó mày mới là cứt chó!” Ninh Phong sôi máu chửi, bước tới tính nắm cổ áo Trác Khiêm.

Trác Khiêm nhanh mắt, giẫm một chân lên chân Ninh Phong, không hề yếu như vừa nãy.

Ninh Phong lại hét thảm một tiếng, cùng lúc đó vung nắm tay về phía Trác Khiêm.

Trác Khiêm biết rõ cơ thể gầy yếu này của nguyên chủ không phải đối thủ của Ninh Phong, cậu hoảng sợ vội lùi ra sau né tránh. Nhưng khoảng cách giữa cậu và Ninh Phong quá gần, dù tránh thế nào cũng không thoát khỏi nắm đấm của Ninh Phong.

“Vương Tử! Vương Tử!” Trác Khiêm sợ hãi, điên cuồng hét lên, “Mau tới giúp tôi!”

Vương Tử cũng không ngờ Trác Khiêm đến tìm người thôi mà cũng có thể nảy sinh xung đột với Ninh Phong. Có trách cũng phải trách cái mồm Trác Khiêm càng ngày càng ngứa đòn, nó nôn nóng nói: “Đây đây đây, tôi buff thêm sức lực cho cậu.”

“Tôi nên làm gì?”

“Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy.” Vương Tử nói xong, lại bổ sung, “Chỉ cần cậu không đánh nhau trong trường sẽ bị xử phạt.”

Trác Khiêm không muốn bị phạt, Ninh Phong có cha mẹ bao che, người bảo lãnh cho cậu là Tang Nhu, cậu không muốn rước phiền phức đến cho bà ấy.

Tuy rằng cuộc trò chuyện chỉ diễn ra trong một hai giây, nhưng khi Trác Khiêm định bỏ chạy thì đã không còn kịp nữa rồi, nắm đấm của Ninh Phong cách mặt cậu ngày càng gần.

Trác Khiêm đã tưởng tượng được cơn đau sắp đến.

Nhưng nắm đấm Ninh Phong chưa kịp nện xuống, đã bị một bàn tay xuất hiện hiện ngay giữa đường bắt lấy.

Ninh Phong không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, trong nháy mắt giống như sắp bị bóp nát đến nơi.

Cậu ta hoảng loạn quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh căm của Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan nói: “Muốn chết hả?”
Bình Luận (0)
Comment