Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 64

Hôm nay là ngày công bố thành tích kết quả thi giữa kỳ. Giáo viên từng môn sẽ công bố đáp án trước, học sinh có thói quen ghi lại đáp án lên giấy nháp rồi mới ghi vào bài thi, vừa hay có thể tự chấm điểm trước.

Hôm nay, cũng là một ngày vừa buồn vừa vui đối với Kiều Kiệt.

Vui chính là những đề do Trác Khiêm đoán đúng hết rồi. Buồn chính là quả nhiên đáp án mà cậu ta nhận được từ lớp 11-1 là sai!

Sai một hai câu thì thôi, Kiều Kiệt đưa cho Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên kiểm tra chung, phát hiện gần như tất cả đáp án đều sai hết, ngay cả câu trắc nghiệm đơn giản nhất cũng sai.

Đối chiếu đáp án xong, mặt Kiều Kiệt xanh như tàu lá chuối.

Cậu ta cũng không ngu, bị người to chơi rõ rành rành như thế, không thể nào không đoán ra.

Nhưng giận nhất ở chỗ, đám người đó chơi cậu ta thì thôi, còn nuốt trọn hai mươi nghìn tệ. Nếu không phải nhờ có Trác Khiêm giúp, kết quả được đưa ra, cậu ta sẽ nhận được điểm số thấp nhất từ xưa đến nay. Chắc chắn sẽ phải ăn một trận đòn.

Ban đầu Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đã từng khuyên Kiều Kiệt đừng quá tin người lớp 11-1, nhưng họ cũng không ngờ người lớp 11-1 sẽ chơi ác đến mức này. Giả dụ như Kiều Kiệt thực sự chép theo đáp án đó, thành tích mỗi môn chắc chắn không quá hai chữ số.

Chỉ tưởng tượng đến hậu quả như vậy, đã khiến người ta sợ toát mồ hôi lạnh.

Lạc Trạch nói: “Tụi nó quá đáng thật.”

Lý Gia Nhiên hiếm khi nói xấu sau lưng người khác, lần này cũng bị chọc tức, gật đầu nói: “Tụi nó còn lấy tiền, tức là đã lừa hai mươi nghìn tệ từ Kiều Kiệt.”

Nhắc đến hai mươi nghìn tệ là thấy đau. Tuy rằng đối với cậu ta thì hai mươi nghìn tệ không phải số tiền lớn, nhưng cũng không phải số tiền nhỏ, đã đủ để mua một đôi giày thể thao khá xịn rồi.

“Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.” Kiều Kiệt siết nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, “Dù không thể lấy lại hai mươi nghìn tệ, tôi cũng phải bắt tụi nó trả giá!”

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến từ phía sau cậu ta: “Có thể lấy lại.”

Kiều Kiệt quay đầu nhìn Trác Khiêm, hỏi: “Lấy lại kiểu gì?”

Trác Khiêm không đáp, lấy điện thoại từ trong túi áo, đầu ngón tay được cắt gọn gàng gõ lên màn hình.

Bọn Kiều Kiệt thấy thế, không hiểu gì hết, còn tưởng Trác Khiêm nghĩ ra cách tuyệt vời nào đó để lấy lại tiền, muốn cho bọn họ xem thứ gì đó quan trọng nên cả bọn chụm đầu lại.

Ngay sau đó, bọn họ thấy Trác Khiêm ấn vào WeChat, nhấp vào giao diện thanh toán của WeChat.

Đầu ngón tay Trác Khiêm gõ lên màn hình điện thoại, hất cằm ra hiệu về phía đáp án mà giáo viên đã viết trên bảng đen, mở miệng: “Thanh toán đã. Tôi đoán đúng bao nhiêu câu như thế. Các cậu tự tính xem mình làm đúng bao nhiêu câu rồi đi.”

Cuối cùng, cậu không quên bổ sung, “Câu hỏi trắc nghiệm và đúng sai là năm mươi tệ, câu nhiều đáp án và điền vào chỗ trống là một trăm tệ, câu hỏi lớn là năm trăm tệ.”

Kiều Kiệt: “……”

Lạc Trạch: “……”

Lý Gia Nhiên: “…”

Kiều Kiệt nhìn mã QR hiển thị trên màn hình điện thoại, loại nhìn gương mặt lạnh lùng thu tiền của Trác Khiêm, đau buồn nói: “Không phải cậu nói có cách giúp tôi lấy lại tiền sao? Sao còn thu tiền nữa?”

Trác Khiêm nói một cách hợp lý: “Anh em thân thiết phải rõ ràng, huống chi chúng ta đã thống nhất trước rồi.”

Sau một khoảng im lặng, từng người móc điện thoại ra tính tiền, ăn ý chuyển đủ cả tiền lẻ cho Trác Khiêm.

Thấy Trác Khiêm nhận được tiền hớn hở ra mặt, Lạc Trạch cũng bật cười: “Thiếu tiền đến vậy à?”

Trác Khiêm gật đầu: “Còn phải để dành nữa.”

Người ta có cha mẹ làm chỗ dựa, nhưng cậu không nơi nương tựa. Phải tiết kiệm một số tiền cho những trường hợp khẩn cấp. Cậu không muốn trải qua cuộc sống nghèo khổ đến mức chỉ có thể ăn nộm dưa leo như hồi vừa mới xuyên qua nữa đâu.

Kiều Kiệt chuyển tiền xong, vội hỏi: “Nói nhanh lên, cậu có cách gì?”

Ở lớp 11-1 cùng tầng, giáo viên cũng đang chép đáp án lên bảng đen.

Học sinh bên dưới đều tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng ngòi bút ma sát lên giấy, ai ai cũng đang nghiêm túc ghi chép.

Nhưng có một vài ngoại lệ.

“Đù, tụi bây chơi ác dữ. Bảo tụi bây gửi đáp án sai, nhưng không có nói tụi bây gửi toàn đáp án sai!” Ninh Phong nhỏ giọng nói.

“Có sao đâu?” Kỳ Kim ngồi phía sau Ninh Phong bắt chéo chân, khoanh tay dựa vào lưng ghế, không tán thành cười nói, “Chỉ cần nó chịu xài não ngó đề một chút là sẽ nhận ra đáp án của chúng ta có vấn đề, nhưng cậu ta còn không thèm đọc đề, thì sao trách chúng ta được?”

Ninh Phong cau mày, lo lắng: “Lỡ nó nổi khùng rồi tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sao?”

Kỳ Kim khẳng định: “Không đâu.”

Ninh Phong hỏi: “Mày chắc không?”

Kỳ Kim nói: “Nó dùng hai mươi nghìn tệ để bịt miệng chúng ta, đương nhiên không muốn để lộ chuyện này ra ngoài. Hơn nữa, một khi chuyện nó mua đáp án lộ ra, không phải chứng tỏ thành tích trước kia của nó đều là giả hay sao?”

Ninh Phong suy ngẫm kỹ lại, cảm thấy Kỳ Kim nói rất có lý. Tâm trạng loạn cào cào cũng dần bình ổn lại.

Kỳ Kim lại nói: “Mày biết nó mua đáp án là để đối phó với ba nó mà. Nếu mày là nó, mày sẽ thà chấp nhận trượt kỳ thi lần này hay muốn bị phát hiện tất cả thành tích trước kia đều là hàng gian lận?”

Ninh Phong hoàn toàn yên tâm, nở nụ cười: “Nó chỉ có thể chấp nhận.”

“Là vậy đó.” Kỳ Kim cũng cười theo, đôi mắt nheo lại chứa đầy ác ý, “Cho nên chúng ta không chỉ khiến nó chịu thiệt, mà còn ăn được của nó hai mươi nghìn tệ. Thằng ngu kia làm gì được? Phải im lặng chịu đựng thôi chứ sao ha ha ha ha ha!”

Ninh Phong: “Ha ha ha ha ha!”

Kỳ Kim sực nhớ ra: “Phải rồi, sao mày lại muốn chơi xỏ Kiều Kiệt? Tao nhớ mày đâu có mâu thuẫn gì với nó đâu.”

Nhắc đến chuyện này, mặt Ninh Phong nhăn nhó: “Muốn trách thì trách bản thân chơi thân với Trác Khiêm đi. Biết rõ tao không ưa Trác Khiêm mà còn làm bạn với thằng đó.”

Kỳ Kim: “Ra vậy.”

Bảo sao trước đó Ninh Phong lại phấn khích khi biết bọn họ muốn chơi Kiều Kiệt. Thậm chí còn bỏ ra thêm hai mươi nghìn tệ để yêu cầu bọn họ gửi thêm đáp án sai.

Nhưng cậu ta không nhận số tiền đó, cậu ta không thiếu hai mươi nghìn tệ, chỉ là đã ngứa mắt Kiều Kiệt từ lâu nên mới muốn nhân cơ hội này dạy cho Kiều Kiệt một bài học, tiện thể khiến Ninh Phong nợ cậu ta một ân tình.

Không biết có phải do bọn họ nói to quá hay không, đã khiến giáo viên trên bục giảng phải bước đến.

Cô giáo bước thẳng đến cạnh bàn Ninh Phong, giơ tay gõ lên mặt bàn.

Thành tích của Ninh Phong tính trong lớp 11-1 cũng là thuộc dạng top đầu, quan hệ với giáo viên khá tốt, dù bị chỉ điểm cũng không hoảng loạn, giả vờ đang đối chiếu đáp án, ngơ ngác ngẩng đầu gọi cô Lưu.

Từ trước đến nay cô Lưu rất thích em học sinh Ninh Phong này. Bình thường khi nói chuyện với Ninh Phong đều tràn ngập ý cười. Nhưng không hiểu tại sao, biểu cảm bây giờ của cô nghiêm túc hơn bao giờ hết, giọng nói cũng cực kỳ lạnh lùng: “Em đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm đi.”

Ninh Phong ngẩn ra: “Bây giờ sao ạ?”

Cô Lưu đáp: “Ngay bây giờ.”

Mặc dù Ninh Phong không biết giáo viên chủ nhiệm tìm cậu ta gấp để làm gì, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

Cô Lưu nói xong không có ý định rời đi, mà tiếp tục bước đến trước bàn Kỳ Kim, xụ mặt giống vừa rồi gõ lên mặt bàn: “Còn cả em, em, em, và hai em bàn sau. Các em đi cùng Ninh Phong đi.”

Nếu bảo một mình Ninh Phong đến văn phòng thì có lẽ chỉ là giáo viên chủ nhiệm có việc gấp tìm cậu ta. Nhưng cùng lúc điểm tên nhiều người như vậy, hơn nữa những người này đều… tham gia chuyện gửi đáp án cho Kiều Kiệt.

Trong nháy mắt, Ninh Phong lập tức đoán ra gì đó, mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Ninh Phong sững sờ nhìn về phía Kỳ Kim, thấy trạng thái của Kỳ Kim không đỡ hơn cậu ta là mấy, đang ngu người ra.

Trên đường đến văn phòng giáo viên, cả đám đi cực kỳ chậm.

Nội tâm Ninh Phong bất ổn, biểu cảm dữ tợn, cậu ta oán trách Kỳ Kim: “Không phải mày nói Kiều Kiệt sẽ không tiết lộ ra ngoài sao? Chuyện này là sao?”

Kỳ Kim cũng hoảng hốt, cậu ta dám chơi Kiều Kiệt như vậy dĩ nhiên hiểu tính nết Kiều Kiệt.

Đừng trông Kiều Kiệt suốt ngày mạnh mồm, không sợ trời không sợ đất, thực ra chỉ là một con hổ giấy, một cây kim đã đủ để đâm rách, không hề có sức uy hiếp nào. Nó lấy đâu ra cái gan tiết lộ ra ngoài?

Kỳ Kim không bình tĩnh được, Ninh Phong còn lải nhải bên tai cậu ta, giống như tất cả đều là lỗi của một mình cậu ta, cậu ta tức giận chửi lại: “Mày bớt nói được chưa? Sao? Lúc làm không bỏ công, bây giờ xảy ra chuyện thì muốn đổ hết lỗi lên đầu bọn này à?”

Ninh Phong bị vẻ mặt u ám của Kỳ Kim dọa sợ run rẩy, tức thì không dám oán trách nữa. Cậu ta nhịn cả một đoạn đường, vẫn không nhịn được mở miệng: “Không phải tao muốn đổ lỗi cho tụi bây. Tao chỉ muốn bàn cách giải quyết thôi.”

Huống chi, người gửi đáp án không phải cậu ta, mắc gì gọi cả cậu ta đến văn phòng chứ?

Trong lòng Ninh Phong nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra.

“Cách giải quyết? Có cách giải quyết nào nữa? Tùy tình hình.” Kỳ Kim nghiến răng ken két, “Hay cho một thằng Kiều Kiệt. Còn dám báo giáo viên. Nếu nó có gan để giáo viên nhúng tay vào, thì đừng trách tao lôi mấy vụ gian lận lúc trước của nó ra!”

“Anh Kim…” Một nam sinh phía sau nhỏ giọng nói, “Em nghĩ loại người như Kiều Kiệt không dám báo giáo viên đâu.”

Một người khác nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Cuối kỳ trước chúng ta cũng từng hố nó một vố, chỉ gửi một nửa đáp án đúng cho nó. Không biết nó có phát hiện ra hay không, nhưng nó đã không nói gì cơ mà. Thằng đó nhát như thỏ đế.”

Mỗi người một lời, khiến Kỳ Kim dần bình tĩnh lại.

Cậu ta cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Với đầu óc của Kiều Kiệt, gặp chuyện kiểu này thì chuyện lớn xem như chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có còn không kịp. Sao dám báo giáo viên…

Chẳng lẽ có người ra chủ kiến thay nó?

Dù cả đám có đi chậm đến mức nào, cuối cùng vẫn đến trước cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

Cửa văn phòng khép hờ, không thấy rõ tình hình bên trong.

Kỳ Kim và Ninh Phong đi đằng trước nhìn nhau, Kỳ Kim không nhúc nhích, ra hiệu cho Ninh Phong.

Dù Ninh Phong không sẵn lòng, nhưng cậu ta vẫn có hơi kiêng dè Kỳ Kim, hít thở sâu, chuẩn bị tâm lý cho bản thân xong, cậu ta giơ tay gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói của giáo viên chủ nhiệm: “Mời vào.”

Ninh Phong dẫn đầu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức trông thấy hai người đứng bên bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm. Nhìn kỹ lại, một trong số đó chính là… Trác Khiêm?
Bình Luận (0)
Comment