Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu mới đến trước đó không lâu. Vừa thấy Trác Khiêm, cả hai gấp gáp kéo cậu ra đằng sau.
Bọn họ thập thò ló mặt ra nhìn về phía lớp 11-1 như ăn trộm.
“Đi với bọn lớp 11-1 thật đấy à? Tôi cứ tưởng người ta nói giỡn thôi chứ.” Kiều Kiệt than thở.
“Chẳng biết bà Trương nghĩ gì nữa. Bả biết rõ mấy con mọt sách lớp 11-1 coi thường lớp mình mà còn lao vào chi không biết..” Tề Hạo Miểu cũng hùa theo.
“Hầy, xui xẻo.”
“Đúng không? Xui vãi.”
Hai người thì thầm mắng mỏ xong, liếc qua thì thấy Trác Khiêm không có phản ứng gì hết, Tề Hạo Miểu không nhịn được dùng khuỷu tay chọt Trác Khiêm: “Sao cậu không nói gì hết?”
Trác Khiêm mông lung hả một tiếng: “Tôi phải nói gì?”
Tề Hạo Miểu cạn lời: “Lớp mình và lớp 11-1 cùng đi núi Thanh Bạch, cậu không phát biểu cảm tưởng sao?”
Dưới hai ánh nhìn chăm chú, Trác Khiêm gãi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi thử nói: “Chúng ta… khi nào xuất phát nhỉ?”
Tề Hạo Miểu: “…”
Kiều Kiệt: “…”
Cuối cùng, Tề Hạo Miểu hận không thể rèn sắt thành thép nghiến răng: “Chẳng lẽ cậu không thấy ánh mắt bọn lớp 11-1 nhìn cậu lúc nãy hả? Từ khi cậu làm chấn động toàn trường với kết quả thi giữa kỳ xong, tụi nó cứ bàn tán về cậu đó. Tôi nghi ngờ mấy bài viết nói cậu gian lận trên diễn đàn toàn của tụi nó đăng không.”
“Thế à?” Trác Khiêm ngộ ra, “Hèn gì cứ thấy lạ tại sao bọn họ cứ nhìn tôi mãi.”
Vài ngày sau khi kết quả kỳ thi giữa kỳ được công bố, quả thật trên diễn đàn trải dài những bài viết châm chọc, móc mỉa cậu, cơ mà cậu không để ý lắm. Dù sao vốn dĩ đã không được ưa thích gì rồi, nếu còn để ý đến tất cả đánh giá của người khác đối với mình thì chắc mệt chết quá?
Chỉ cần sự việc không đi quá xa là được. Cậu không quan tâm mấy bài viết đó là do ai đăng, càng không quan tâm đến những người xa lạ thuộc lớp 11-1.
Tuy rằng trong thâm tâm Trác Khiêm không để ý đến mấy chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Kiều Kiệt và Tề Hạo Miễu, cậu vẫn giả bộ: “Ầy, đúng vậy, tại sao phải đi với lớp 11-1 chứ?”
Kiều Kiệt nói: “Xui xẻo.”
Tề Hạo Miểu nói: “Xui xẻo.”
Trác Khiêm vội hùa theo: “Thật xui xẻo.”
Vừa dứt câu, bỗng có ai đó vỗ lên bả vai Trác Khiêm, cậu quay đầu lại thì phát hiện ra là Thẩm Gia Lan đã đứng đằng sau tự lúc nào.
Trong phút chốc, đôi mắt tròn xoe của Trác Khiêm tỏa sáng, không kiềm được cong khóe miệng lên, cậu hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?”
Thẩm Gia Lan cũng vô thức mỉm cười, y đáp: “Mới nãy.”
Trác Khiêm nhìn hai tay trống trơn của y: “Anh không mang theo gì à?”
Thẩm Gia Lan nói: “Anh nhờ người gửi đồ lên núi Thanh Bạch trước rồi.”
Trác Khiêm: “…”
Suýt nữa quên mất, khu thắng cảnh trên núi Thanh Bạch là địa bàn của nhà họ Thẩm, làm gì có chuyện bắt cậu chủ tự mình đem hành lý theo?
Thẩm Gia Lan nhìn vẻ mặt hâm mộ, ghen tị không thèm giấu của Trác Khiêm, bật cười, sau đó nói: “Anh định đi vệ sinh, em muốn đi chung không?”
“Được thôi.” Trác Khiêm đồng ý không hề do dự, quay đầu nhìn Kiều Kiệt và Tề Hạo Miêu đang ngu người, “Tôi để hành lý ở đây, các cậu canh giùm tôi được không?”
Kiều Kiệt không kịp xử lý thông tin.
Tề Hạo Miểu gật đầu: “Bọn tôi canh cho, cậu đi đi.”
Sau đó, Trác Khiêm đi theo Thẩm Gia Lan mất rồi.
Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu ngơ ngác, hoang mang nhìn bóng lưng hai người đã đi xa.
Đám con trai thời nay cũng bắt đầu thịnh hành trò rủ đi vệ sinh chung rồi hả? Hơi bị kỳ á! Rủ đi nhà vệ sinh hút thuốc à?
Một lúc lâu sau, Kiều Kiệt lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Sao tôi cứ có cảm giác Trác Khiêm rất vui vì được đi chung với lớp 11-1 thế nhỉ?”
Tề Hạo Miểu sửa lại cho đúng: “Không phải Trác Khiêm vui vì đi cùng lớp 11-1, mà là vui vì được đi chung với Thẩm Gia Lan… Vấn đề ở chỗ đó, bọn họ thân đến vậy từ khi nào?”
Kiều Kiệt nhún vai, cậu ta cũng muốn biết.
–
Sau khi học sinh của hai lớp có mặt đông đủ, cô Trương và thầy Hạ bắt đầu sắp xếp chỗ cho học sinh lên xe buýt.
Có tổng cộng bốn chiếc xe, vừa hay mỗi lớp hai chiếc.
Lúc vừa khởi hành thì mọi người đều rất phấn khích, trong xe ồn ào như bầy chim hót. Cho đến khi xe buýt chạy lên núi, những học sinh đã nguội cơn hưng phấn mới dần im lặng.
Gần giữa trưa, cuối cùng xe buýt đã đến đích.
Trác Khiêm bị Kiều Kiệt ngồi cạnh lay tỉnh, nhìn ra cửa sổ trông thấy bên ngoài phủ một lớp màu trắng bạc, như thể cả trời và đất đều đã hóa thành một mảng trắng xóa.
“Wow!” Kiều Kiệt áp cả khuôn mặt lên cửa sổ xe, “Tuyết rơi!”
Trác Khiêm kéo tay Kiều Kiệt: “Đừng áp mặt lên, trên đó toàn sương không à, bẩn lắm.”
Kiều Kiệt quay đầu, cười hớn hở: “Đợt tuyết đầu mùa của năm nay, nhưng lạnh quá à, cậu nhìn xem tôi nói cũng phun ra sương trắng nè, thấy không? Hà——”
Trác Khiêm cười sặc sụa vì dáng vẻ chu mỏ hà hơi ngốc nghếch của Kiều Kiệt.
Đợi xe buýt ngừng hẳn, mọi người lần lượt xuống xe, tự lấy hành lý, xếp hàng theo mã số đợi chỉ thị của thầy cô.
Trác Khiêm nhớ tới lần trước đến núi Thanh Bạch với Thẩm Gia Lan là vào dịp đầu thu. Cảnh sắc trên núi lúc ấy vẫn thuần một màu xanh biếc, những tia sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuyên từng kẽ lá, khiến người ta thoải mái trong từng hơi thở.
Không ngờ đến lần ghé thăm tiếp theo, cảnh sắc đã hoàn toàn thay đổi. Tất cả đều bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Những tán cây xanh biếc cũng bị lớp tuyết dày che phủ. Khi đạp lên lớp tuyết dày sẽ phát ra tiếng lộp xộp.
Mặc dù cảnh sắc trên núi rất đẹp, nhưng phải đợi trong tuyết hơn mười phút thì vẫn hơi quá sức. May là sau khi liên lạc với người phụ trách khu thắng cảnh thì các thầy cô đã nhanh chóng dẫn các học sinh đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng.
Mọi người ùn ùn kéo đến quầy lễ tân rồi ùn ùn rời đi.
Vào được đến đây, mọi người gạt bỏ sự mệt mỏi trên đường đi, lấy lại cảm xúc hứng khởi đi mới xuất phát.
Phòng lần này kiểu phòng tiêu chuẩn hai người, tập trung từ tầng bảy đến tầng chín của khách sạn, hoàn toàn không thể so sánh với biệt thự nghỉ dưỡng có sân riêng lần trước.
Trác Khiêm được xếp cùng phòng với Lạc Trạch, phòng bên cạnh là Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên.
Cô Trương yêu cầu mọi người tập hợp ở đại sảnh tầng một sau khi cất hành lý xong để thông báo những việc cần phải chú ý. Như là chỗ nào được đi, chỗ nào không được đến, ăn cơm và ngâm suối nước nóng ở đâu, có việc thì đến hỏi lễ tân hoặc gọi điện cho thầy cô, và nhớ tập trung lại ở điểm xuống xe vào hai giờ chiều mai để trở về.
Nói xong, cô Trương hỏi mọi người nghe rõ không.
Mọi người đồng thanh đáp đã nghe rõ.
Cô Trương ra lệnh giải tán.
Mọi người vui vẻ tản đi.
Bây giờ vừa hay đến giờ ăn trưa, Kiều Kiệt kéo bọn Trác Khiêm đến thẳng nhà ăn. Cậu ta vừa đi vừa hớn hở kể về kế hoạch của mình cho chuyến đi lần này.
Giữa đường, Trác Khiêm tranh thủ đi vệ sinh, trên đường bắt gặp vài học sinh lớp 11-1 đi về hướng này, chắc cũng mới vừa giải tán xong.
Vì thế cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan bắt máy cực nhanh, giành nói trước: “Em đến nhà ăn với bạn cùng phòng à?”
Tuy đây không phải là lần đầu tiên Trác Khiêm gọi điện thoại với Thẩm Gia Lan, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thẩm Gia Lan truyền qua loa, trái tim cậu vẫn không kiềm được đập mạnh hai nhịp.
“Bọn em đang ở nhà ăn.” Trác Khiêm đáp xong mới nhận ra câu trả lời của mình quá vô nghĩ, vội bổ sung, “Anh đang ở đâu?”
“Một chú người quen gọi anh sang bàn vài chuyện.” Thẩm Gia Lan nói, “Đợi anh đi gặp chú đó xong sẽ đến tìm em. Nếu lúc đó em ăn xong rồi thì cứ về phòng chờ anh.”
Trác Khiêm đáp được: “Chiều nay anh có kế hoạch gì chưa?”
Nghe vậy, Thẩm Gia Lan khẽ cười hai tiếng: “Không phải kế hoạch của em chính là kế hoạch của anh đấy sao?”
Trác Khiêm nín thở.
Một tay cậu cầm điện thoại, một tay nắm phần áo trước ngực. Cậu có cảm giác trái tim đang điên cuồng đập loạn kia của mình sắp nhảy ra khỏi lòng ngực.
A!
Thẩm Gia Lan bớt cười kiểu vậy đi được không? Làm người ta khó thở quá rồi đó!
Nhưng đồng thời, lại cảm thấy——
Mẹ nó, bạn trai cậu thật quyến rũ, cười đại hai tiếng cũng đủ khiến người ta bị hớp hồn rồi.
Trác Khiêm mất lúc lâu mới bình tĩnh lại được, hít vào thở ra vài hơi, giơ tay đẩy cửa phòng nhà vệ sinh, nói: “Vậy khi nào anh xong việc thì đến tìm em, Kiều Kiệt đã…”
Đang nói nửa chừng, cậu bỗng nhìn thấy một bóng người đứng trước bồn rửa tay, lập tức sợ đến mức nuốt lại hết những lời định nói “Khi nào anh xong việc thì gọi điện cho em nhé. Đến lúc đó rồi hẵng nói.”
Nói xong, không đợi Thẩm Gia Lan trả lời, cậu luống cuống cúp điện thoại.
Thật ra cậu định xoay người bỏ đi luôn, nhưng lại lo làm vậy thì lộ quá, vả lại còn có cảm giác như có tật giật mình. Cậu chần chừ trong một giây rồi vẫn buộc mình tiếp tục bước vào.
Yến Thư Dương đứng trước bồn rửa tay, xắn tay áo lên một nửa, dùng nước nóng rửa tay.
Vốn dĩ Yến Thư Dương đang ngẩn người nhìn vào gương, nhưng sau khi Trác Khiêm bước vào nhà vệ sinh thì hắn lập tức xoay đầu nhìn chằm chằm Trác Khiêm không thèm né tránh.
Trác Khiêm bị ánh mắt chăm chú của Yến Thư Dương nhìn đến mức nổi gai ốc. Tự dưng có hơi hối hận vì vừa nãy đã suy nghĩ quá nhiều, thà bỏ đi luôn còn hơn.
Cậu định đi thẳng vào buồng riêng, nhưng Yến Thư Dương không cho cậu cơ hội đó.
“Cậu vừa mới gọi điện với Gia Lan sao?” Yến Thư Dương đột nhiên hỏi.
Câu này đã thành công ép Trác Khiêm dừng bước.
Trác Khiêm không biết Yến Thư Dương đã nghe được cái gì, cũng không biết Yến Thư Dương đã đoán được đến đâu. Chỉ là cậu cảm thấy Yến Thư Dương là một người khá nhạy cảm và tinh tế, có lẽ sẽ đoán ra gì đó từ cuộc hội thoại giữa cậu và Thẩm Gia Lan.
Nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là thời điểm tốt để công khai mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Gia Lan. Suy nghĩ của Trác Khiêm chính là, trước khi mọi chuyện ổn thỏa thì có thể giấu bao lâu thì cứ giấu bấy lâu.
Nghĩ thế, Trác Khiêm quay đầu nhìn về phía Yến Thư Dương, ngay sau đó phát hiện trên mặt Yến Thư Dương không có nụ cười hoàn mỹ như mọi ngày, thay vào đó là một khuôn mặt không có biểu cảm, như thể vẻ mặt khá lạnh lùng lúc này mới là dáng vẻ chân thật nhất của hắn.
Trác Khiêm hơi ngạc nhiên, không đáp mà hỏi lại: “Sao hôm nay không cười?”
Yến Thư Dương nghe thấy câu này, biểu cảm lạnh lùng bị phá hỏng, hắn không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu là người đầu tiên nói những lời này với tôi.”
“Không phải cậu thích cười giả tạo lắm à?” Trác Khiêm nhướng mày, “Tôi thấy cậu hợp làm bé Phúc năm mới lắm đó. Cười lâu, cười hoàn mỹ, người lớn đều thích mấy đứa con nít như cậu.”
Yến Thư Dương nói: “Đừng cười nhạo tôi.”
Trác Khiêm rất nghiêm túc: “Tôi nói thật.”
Không biết có phải bị Trác Khiêm ảnh hưởng hay không, biểu cảm của Yến Thư Dương cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn Trác Khiêm, đột ngột hỏi: “Tôi làm bé Phúc của cậu được không?”
Trác Khiêm: “…”
Cậu sốc đến mức không nói nên lời, chỉ làm vẻ mặt như gặp phải ma quỷ.
Yến Thư Dương còn đang ráng hỏi: “Được không?”
Trác Khiêm vội vàng lắc đầu: “Không được, không được.” Cái anh này lại đang diễn vở kịch nào nữa vậy? Không lên tiếng thì thôi, mỗi lần lên tiếng là đều khiến người ta sốc tận óc.
Yến Thư Dương thấy phản ứng của Trác Khiêm dữ đội như thế thì vẻ mặt lạnh đi một cách rõ rệt. Hắn chậm rãi đóng vòi nước lại, vẩy bọt nước trên tay, bước về phía Trác Khiêm: “Tại sao không được?”
Trác Khiêm không nói gì, cậu chú ý đến phía trên cánh tay Yến Thư Dương có vài vết đỏ nổi bật, trông như vết thương do roi mảnh dài gây ra. Tuy giờ đã đóng vảy, nhưng không biết miệng vết thương trước đó đã từng dữ tợn cỡ nào.