Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 77

Trác Khiêm ngửa đầu dựa vào bức tường lát gạch men lạnh lẽo phía sau, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

Ngay lúc cậu có cảm giác sắp lên đỉnh, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang đùng trầm đục như có thứ gì rơi xuống sàn truyền đến từ bên ngoài.

Trác Khiêm giật mình run tay suýt nữa tự bóp mềm hàng họ của chính mình.

Phục hồi tinh thần lại, Trác Khiêm hét lên: “Thẩm Gia Lan?”

Ngoài kia không có một tiếng động nào cả.

“Thẩm Gia Lan? Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm gọi mấy lần cũng không tiếng đáp lại. Cậu bỗng có dự cảm không tốt, luống cuống mặc quần vào, quên cả rửa tay, vội vã mở cửa phòng tắm chạy ra.

Trong phòng vẫn không bật đèn như cũ, dưới bóng đêm, Trác Khiêm lờ mờ thấy một người đang nằm trên giường mình. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thần kinh căng thẳng, xoay người định quay lại phòng tắm rửa tay.

“Trác Khiêm.” Giọng nói hơi khàn của Thẩm Gia Lan vang lên từ phía sau, “Em lại đây đi.”

Trác Khiêm hơi do dự, cậu sợ Thẩm Gia Lan ngửi được mùi hương trên người cậu. Đều là con trai với nhau cả, chắc chắn biết rõ mùi hương này.

Bởi vậy cậu yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Mới nãy xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Gia Lan nói: “Lúc đứng dậy bất cẩn làm đổ bình hoa.”

Nghe vậy, Trác Khiêm liếc nhìn sang phía đầu giường, quả nhiên nhìn thấy một thứ màu đen ngã lăn trên đất, chắc đó là bình hoa trang trí cao bằng nửa người được đặt bên cửa sổ.

Trác Khiêm hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Có sao.” Hình như Thẩm Gia Lan đang chậm rãi cuộn mình, giọng nói run rẩy, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó, “Anh khó chịu quá. Em lại đây được không?”

Lần này Trác Khiêm không rảnh để ý đến chuyện khác nữa, bước nhanh đến trước giường. Cậu lần mò tìm nút bấm trên đầu giường, bật đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo lập tức lan khắp nửa không gian bên cửa sổ.

Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan cuộn mình thành hình dạng con tôm, dường như đang vô cùng đau đớn. Y đã cởi bỏ chiếc áo khoác dày nặng, chỉ mặc một chiếc áo màu xám nhạt. Y vùi mặt sâu vào tấm chăn, cần cổ trắng nõn cong thành một độ cong đẹp đẽ.

“Anh khó chịu chỗ nào?” Trác Khiêm lo lắng hỏi, cậu đặt tay lên bả vai Thẩm Gia Lan, phát hiện ngay cả cơ thể y cũng đang khẽ run rẩy, “Có phải cơn sốt lần trước vẫn chưa khỏi hẳn không? Không phải y tá đã bảo anh phải đi truyền nước ba lần à? Anh không đi sao?”

Thẩm Gia Lan lắc đầu.

Biểu cảm trên mặt Trác Khiêm bỗng trở nên nghiêm túc, cậu duỗi tay kéo cánh tay Thẩm Gia Lan: “Không được. Chúng ta xuống quầy lễ tân thôi. Ở đây có bác sĩ hay phòng y tế không?”

Nếu không có phòng y tế thì cậu sẽ đưa Thẩm Gia Lan đến phòng khám gần nhất xem thử, kiểu gì cũng sẽ có cách. Cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng sốt đến choáng váng của Thẩm Gia Lan nữa. Cùng lắm thì bọn họ kết thúc sớm chuyến đi chơi ngoại thành này.

Nhưng Thẩm Gia Lan quá khỏe, chẳng những Trác Khiêm không kéo nổi y mà còn bị y kéo ngược lên giường.

Không để Trác Khiêm kịp phản ứng, Thẩm Gia Lan đột nhiên lật người, nhanh chóng đè Trác Khiêm dưới người.

Hai tay Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan khống chế, vùng vẫy một lúc lâu vẫn không thoát ra được. Cậu ngớ người, hơi cáu giận nói: “Thẩm Gia Lan, khó chịu thì đi gặp bác sĩ. Bây giờ chưa quá trễ, có khi chúng ta có thể bắt được xe xuống núi.”

Thẩm Gia Lan chống trên người Trác Khiêm, chăm chú nhìn Trác Khiêm. Dường như trong đôi mắt đen láy ấy đang cất chứa thứ cảm xúc kích động điên cuồng nào đó, y hạ giọng nói: “Không cần tìm bác sĩ.”

Hai người cách nhau gần đến mức ngay cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.

Nhưng dưới bầu không khí mờ ám ấy, Trác Khiêm tức giận nhấc chân đá Thẩm Gia Lan, cậu hùng hổ mắng: “Anh đang suy nghĩ gì vậy hả? Cũng có phải làm từ sắt thép đâu? Cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Tại sao không cần tìm bác sĩ? Không lẽ anh định gắng gượng chịu đựng cho nó tự khỏi giống như lần trước sao?”

Cậu còn nhớ rõ lần trước Thẩm Gia Lan bị sốt mà còn đánh nhau với đám người đó, đánh đến nỗi ngất đi.

Trác Khiêm tức chết mất, liều mạng thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Gia Lan.

Cậu vừa định đẩy Thẩm Gia Lan xuống khỏi người mình thì trước mắt chợt tối om, Thẩm Gia Lan đột nhiên hôn xuống môi cậu.

“Ưm…”

“Không phải em là bác sĩ của anh sao?” Một tai Thẩm Gia Lan chống bên tai Trác Khiêm, tay còn lại đang nắm lấy bàn tay đang đẩy y, dẫn dắt kéo nó mò xuống dưới.

Trác Khiêm: “…”

Hình như cậu sờ trúng thứ gì đó rất ghê gớm.

“Chỗ này khó chịu lắm.” Trên trán Thẩm Gia Lan lấm tấm mồ hôi, ghé sát vào tai Trác Khiêm, không biết có phải do đã nhịn quá rồi hay không mà trong giọng nói của y có vẻ như đang nũng nịu, “Em giúp anh đi mà.”

Trác Khiêm cảm thấy có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình.

Bên tai cậu toàn là tiếng bùm bùm, nghe như tiếng pháo hoa nổ.

Bùm bùm

Bùm bùm

Vang liên hồi mãi không yên.

Thẩm Gia Lan cọ cọ lên cổ cậu: “Được không? Giúp anh với.”

“…” Một lúc lâu sau, Trác Khiêm mới thốt được hai chữ, “Mẹ kiếp…”

Cậu cũng muốn giúp lắm, vấn đề là cậu không dám làm…

Sự thật chứng minh, cậu không dám làm, nhưng Thẩm Gia Lan thì rất dám.

Cuối cùng, Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan nhõng nhẽo, năn nỉ quấn lấy giải quyết giúp nhau.

Xong việc, bầu không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc khiến người ta phải xấu hổ. Trác Khiêm nằm nửa trên giường, tiến vào trạng thái thiền.

Người mới vừa khó chịu đến mức trông cực kỳ đau khổ là Thẩm Gia Lan đã khỏe lại như vâm. Bận bịu tới lui thu dọn hiện trường.

Thiền xong, Trác Khiêm sực nhớ đến một chuyện rất quan trọng: “Phải rồi, Lạc Trạch đâu?”

Thẩm Gia Lan bước ra từ phòng tắm, bình tĩnh trả lời: “Anh đổi phòng với cậu ta.”

“Hả?” Trác Khiêm ngơ ngác nói, “Lạc Trạch đồng ý à?”

Thẩm Gia Lan nói: “Nếu cậu ta không đồng ý thì anh đã không ở đây.”

Đương nhiên y cũng sẽ không cho Lạc Trạch cơ hội từ chối.

Trác Khiêm ngẩn ngơ vài giây, nằm phịch xuống, đặt tay lên trán, hơi đau đầu: “Có phải chúng ta biểu hiện lộ liễu quá không? Sao em cứ có cảm giác Lạc Trạch đã đoán ra gì đó.”

Dứt câu này, Thẫm Gia Lan im lặng.

Trác Khiêm đợi nửa ngày vẫn không nghe Thẩm Gia Lan đáp lại, ngẩng đầu nhìn sang, Thẩm Gia Lan đứng bên giường, nhìn xuống cậu với vẻ mặt rất không vui: “Em định yêu đương lén lút?”

“Không thì sao?” Trác Khiêm kéo bàn tay Thẩm Gia Lan đang rũ bên người qua, sờ qua sờ lại như đang nắn bóp slime, cậu nói, “Anh muốn công khai?”

“Anh không muốn giấu.”

Trác Khiêm vừa khiếp sợ vừa cạn lời: “Anh ơi, chúng ta vẫn còn là học sinh lớp 11 đấy. Chúng ta không chỉ là đồng tính luyến ái mà chúng ta còn yêu sớm nữa. Làm gì có ai đánh trống khua chiêng yêu sớm bao giờ?!”

Nghe Trác Khiêm nhắc, Thẩm Gia Lan mới ra vụ này: “Ờ ha, suýt quên mất.”

Trác Khiêm: “…”

Anh Thẩm nhà cậu không hổ danh là nhân vật chính trong truyện đam mỹ, yêu đương cũng phải khinh thường lén lút hẹn hò. Nếu không phải có tag “Học đường” ngán chân thì e rằng bây giờ y đã phát triển thành bá đạo tổng tài bí ẩn điên cuồng rồi.

Lúc đầu Trác Khiêm còn hơi lo sẽ bị Lạc Trạch nhận ra quan hệ giữa cậu và Thẩm Gia Lan, nhưng bây giờ tự dưng đả thông tư tưởng, nhận ra thì nhận ra đi, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nếu Thẩm Gia Lan không muốn giấu, vậy cứ để thuận theo tự nhiên là được.

Gần bảy giờ, Kiều Kiệt rủ Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đến gõ cửa.

“Mấy cậu ngủ đủ chưa? Tối nay có tiệc BBQ lộ thiên đó. Mau mau mau! Đến muộn là mất chỗ!” Kiều Kiệt vừa vào cửa đã bắt đầu lải nhải, “Chuẩn bị lẹ lên.”

Gào xong, Kiều Kiệt thấy Trác Khiêm còn đang trốn trong ổ chăn, bước tới định xốc chăn lên.

Kết quả vừa mới giơ tay ra đã bị Thẩm Gia Lan tóm lấy.

Kiều Kiệt khó hiểu nhìn về phía Thẩm Gia Lan: “Sao vậy?”

Thẩm Gia Lan bình tĩnh nói: “Cậu ấy không mặc quần.”

Kiều Kiệt: “…”

Cậu ta thầm nghĩ, không mặc thì thôi, mọi người đều ở chung một phòng, không phải đã thấy bộ dạng không mặc quần của nhau rồi à?

Vả lại, cậu ta đâu phải con gái, nhìn cũng có sao đâu!

Nhưng thấy Thẩm Gia Lan nói với vẻ nghiêm túc, Kiều Kiệt thỏ đế không dám khiêu khích cái nết của Thẩm Gia Lan, vì thế cực kỳ hèn rụt tay lại, chỉ đứng bên mép giường nói: “Trác Khiêm, dậy đi.”

Trác Khiêm bọc bản thân thành cái bánh chưng, thụt cả đầu vào trong, chỉ để lộ một khuôn mặt uể oải. Cậu chẳng buồn mở mắt, ngáp một cái, lười nhác mở miệng: “Tiệc BBQ diễn ra ở đâu?”

“Nghe nói ở bãi đất trống phía sau.” Kiều Kiệt nói, “Dưới lầu có biển hướng dẫn, nhờ nhân viên phục vụ dẫn đường cũng được.”

Trác Khiêm gật đầu nói: “Vậy các cậu đi trước đi. Lát nữa tôi tới sau.”

“Ok, cậu tới nhanh lên đó. Đợi kết thúc rồi mới đến thì chỉ có nước ăn không khí thôi.” Kiều Kiệt dặn xong, nhìn dáng vẻ sinh lực cạn kiệt của Trác Khiêm, trêu chọc, “Cậu ngủ ngu người rồi hả? Trông cậu có giống vừa mới làm xong chuyện đó ghê. Chỉ thiếu mỗi điếu thuốc ha ha ha ha ha!”

Trác Khiêm bị thọc trúng chỗ đau, gương mặt trắng nõn phụt đỏ như sắp chảy máu.

Kiều Kiệt chọt khuỷu tay vào Lạc Trạch bên cạnh: “Cậu thấy giống không?”

Lạc Trạch vô cảm vòng tay qua ôm cổ Kiều Kiệt, nói với Trác Khiêm: “Bọn này đi trước, nếu lát nữa không tìm được đường thì cứ gọi điện nha.”

Trác Khiêm chỉ muốn giấu đầu vào trong chăn, cố kiên trì gật đầu, nói được.

Thế là Lạc Trạch mạnh mẽ lôi Kiều Kiệt ra ngoài, Lý Gia Nhiên giữ im lặng suốt toàn bộ quá trình như một người gỗ, lẳng lặng đi theo hai người bạn cùng phòng.

Ra bên ngoài, đợi Lý Gia Nhiên đóng cửa lại xong thì Lạc Trạch mới buông Kiều Kiệt ra.

Kiều Kiệt bị siết khó thở, cậu ta xoa cổ thở phì phò, không quên trừng Lạc Trạch: “Cậu làm gì vậy? Muốn kẹp chết tôi hay gì?”

Lạc Trạch buồn cười vỗ vai cậu ta: “Được rồi, chúng ta xuống trước đã, không là mất hết vị trí tốt.”

Nhắc đến tiệc BBQ, Kiều Kiệt bị dắt mũi đi chỗ khác ngay. Cậu ta lấy điện thoại ra xem giờ, than tiêu rồi: “Bắt đầu được năm phút rồi đó, chắc bị chiếm hết chỗ rồi.”

Lạc Trạch nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ba người vào thang máy, ấn tầng một, thang máy từ từ di chuyển xuống.

Kiều Kiệt nhớ tới chuyện vừa nãy, không nhịn được phàn nàn: “Thẩm Gia Lan đúng là kỳ lạ thật. Quản cả chuyện Trác Khiêm mặc quần hay không mặc quần. Anh em tốt đều thân thiết đến mức đó hả?”

Vẻ mặt Lý Gia Nhiên thẫn thờ, không nói một lời.

Lạc Trạch cũng ngẩng đầu nhìn trần thang máy giả ngu.

“Phải rồi, hồi nãy hai cậu có ngửi thấy mùi kỳ lạ khi bước vào phòng bọn họ không?” Kiều Kiệt gãi đầu, “Hơi giống… giống cái đó.”

Lạc Trạch không để ý tới thật, nghe Kiều Kiệt nói thế, thuận miệng hỏi: “Cái đó nào?”

“Là cái đó đó.” Kiều Kiệt hiếm khi đỏ mặt, ấp úng nói, “Tinh dịch.”

Lạc Trạch: “…”

Kiều Kiệt nói: “Là mùi tinh dịch thật đó, rất nồng. Tôi vừa bước vào đã ngửi ra rồi, các cậu không ngửi thấy sao?”

Lúc này, Lý Gia Nhiên đang làm phông nền chợt lên tiếng: “Tôi cũng ngửi thấy.”

Kiều Kiệt kích động: “Đúng không? Đã nói là tôi không nhầm rồi mà! Nhưng sao trong phòng lại có mùi đó? Trước đó bọn họ đã làm gì?”

Lạc Trạch quay đầu nhìn Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên đang nhìn mình chằm chằm không thèm chớp mắt, Kiều Kiệt còn đang ráng chớp chớp đôi mắt đầy sự tò mò. Lạc Trạch vừa thấy bực mình vừa buồn cười: “Sao tôi biết? Tò mò thì đi hỏi Thẩm Gia Lan đi!”

Kiều Kiệt lắc đầu ngay lập tức: “Thôi bỏ đi.”

Cuối cùng, chủ đề này cũng chẳng đi đến đâu.

Kiều Kiệt tò mò mùi đó là sao, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên ngầm hiểu mà giữ trong lòng.

Tiệc BBQ ngoài trời là do các thầy cô và nhân viên khách sạn bàn bạc rồi tổ chức. Có tổng cộng mười hơn mười lò nướng, mỗi lò đủ cho khoảng sáu người đứng vòng quanh. Nguyên liệu nướng được bày ở khu tự chọn để mọi người tự mình lấy.

Trong suốt buổi thì nhân viên khách sạn cũng sẽ hỗ trợ, nhưng về cơ bản thì vẫn là để học sinh tự mình làm.

Khi Trác Khiêm cùng Thẩm Gia Lan xuống lầu thì gần như học sinh hai lớp đã đến đông đủ.

Ai nấy cũng đều phấn khích, bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên.
Bình Luận (0)
Comment