Trác Khiêm ngu người.
Mắt thấy gương mặt Yến Thư Dương càng lúc càng gần, chỉ trong vài giây mà đầu cậu chất đống hỏi chấm.
Yến Thư Dương điên hả?!
Yến Thư Dương đang làm cái quái gì vậy?!
ĐM ĐM ĐM!
Cuối cùng Trác Khiêm đã được cảm nhận cái cảm giác như hàng vạn câu chửi thề vọt qua trước mắt trong đời người ngắn ngủi này.
Ngay khoảnh khắc đôi môi của Yến Thư Dương sắp chạm đến, Trác Khiêm muộn màng phản ứng quay phắt đầu đi. Cũng may là Yến Dương không giữ chặt cằm cậu, đôi môi chỉ sượt nhẹ qua má.
Ngón tay Yến Thư Dương lạnh lẽo, bờ môi mềm mại cũng hơi lành lạnh.
Nếu không phải do Yến Thư Dương đang đứng gần sát, ngay cả hơi thở cũng đang phà lên má cậu thì Trác Khiêm còn nghĩ cái hôn lướt vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng hiển nhiên, tất cả đều không phải ảo giác.
Trác Khiêm không hiểu tại sao Yến Thư Dương lại làm như vậy, nhưng cậu rất rõ sự ghê tởm trào dâng trong lòng.
Cảm giác khi bị Yến Thư Dương hôn và khi được Thẩm Gia Lan hôn hoàn toàn khác nhau. Khi được Thẩm Gia Lan hôn, là hân hoan, xao động, vui vẻ. Nhưng khi bị Yến Thư Dương hôn, chỉ có sốc, ghê sợ, ghét bỏ.
Cậu sôi máu đẩy Yến Thư Dương ra, cố gắng nhịn cơn kích động muốn đánh tên này một trận, quát lên: “Cậu muốn xác nhận cái quái gì? Bị điên hả?”
Yến Thư Dương bị cậu đẩy loạng choạng lùi về sau, hắn không đáp lời Trác Khiêm, trên mặt treo một nụ cười hờ hững, ánh mắt liếc qua biểu cảm phẫn nộ của Trác Khiêm rồi cố định ở một điểm phía sau cậu.
Trác Khiêm như có linh cảm, đang định quay đầu lại thì bất chợt nghe thấy tiếng chân dẫm lên tuyết.
Tiếng chân ấy ngày càng gần, nhanh chóng đến sau lưng Trác Khiêm.
Ý cười trong mắt Yến Thư Dương dần sâu thêm, hắn nhìn chằm chằm người đứng sau Trác Khiêm, hơi nghiêng đầu, như tự nói với bản thân: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Gia Lan đã lướt qua Trác Khiêm, lập tức đi về phía Yến Thư Dương.
Thẩm Gia Lan tìm Trác Khiêm cả buổi, người mang đầy hơi lạnh. Thế nhưng, ngay lúc này đây, sắc mặt y còn lạnh hơn bầu không khí xung quanh gấp nhiều lần, như thể sẽ đóng băng bất cứ lúc nào.
Yến Thư Dương đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan đi tới trước mặt mình.
Thẩm Gia Lan vô cảm cất lời: “Có gì muốn hỏi không?”
Yến Thư Dương ngẫm nghĩ, hỏi: “Các cậu ở bên nhau từ khi nào?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tháng trước.”
Dường như Yến Thư Dương đang hồi tưởng gì đó, lập tức lộ ra biểu cảm đã hiểu ra: “Lẽ ra tôi nên đoán ra từ sớm.”
“Hỏi xong rồi?” Thẩm Gia Lan hất cằm, mặt không đổi sắc siết nắm đấm, “Giờ đến lượt tôi——”
Nói xong, y đột ngột nhấc chân đá vào bụng Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương không kịp né tránh, lãnh trọn cú đá ấy. Không ngờ Thẩm Gia Lan vận toàn lực, hắn đau đớn rên một tiếng, ngã nhào xuống nền tuyết.
Trong phút chốc, Yến Thư Dương đau đến mức tưởng bản thân có thể hộc máu ngay tại đây.
Thẩm Gia Lan không cho Yến Thư Dương cơ hội hồi phục, tiến một bước, xách áo Yến Thư Dương, lại tặng một đấm vào mặt hắn.
Âm thanh nắm đấm va phạm với da thịt vang vọng một khoảng rừng tĩnh lặng khiến Trác Khiêm hãi hùng khiếp vía.
“Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm không nhịn được hét lên.
Bàn tay Thẩm Gia Lan đang giơ lên lững lờ giữa không trung, y quay đầu nhìn Trác Khiêm.
Không biết có phải bị hành vi của Yến Thư Dương chọc tức điên hay không, khóe mắt Thẩm Gia Lan lóe lên ánh đỏ, sự tàn bạo quẩn quanh đáy mắt.
Trác Khiêm bị dáng vẻ của Thẩm Gia Lan dọa, lén nuốt nước bọt, cậu nhìn Yến Thư Dương đang chảy máu mũi, khẽ nói: “Thôi, Thẩm Gia Lan.”
Thẩm Gia Lan dừng một lúc, cuối cùng từ từ buông tay.
Trác Khiêm bước đến kéo y: “Chúng ta đi thôi.”
Vẻ mặt Thẩm Gia Lan vẫn u ám đáng sợ như cũ, nhưng ít nhất là vẫn chịu nghe lời Trác Khiêm. Y buông cổ áo Yến Thư Dương ra, không thèm nhìn hắn dù chỉ một lần, đứng dậy quay người đi theo Trác Khiêm.
Đúng lúc này, Yến Thư Dương vốn đang ngồi bệt dưới đất đột nhiên cử động. Hắn đột ngột lao về phía Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan bất ngờ không kịp phòng ngự, bị Yến Thư Dương xô ngã ra đất.
Khóe miệng Yến Thư Dương cong lên một nụ cười mỉa mai, nhìn xuống Thẩm Gia Lan từ trên cao. Hắn chưa bao giờ đối xử với Thẩm Gia Lan thế này, lúc nào cũng cẩn thận, dè dặt. Bây giờ buông thả bản thân một lần mới thấy mới lạ làm sao.
“Tôi đã từng nói với cậu rằng cậu rất xấu tính chưa nhỉ?” Yến Thư Dương cười nói, “Thật ra tôi cực kỳ ghét tính nết của cậu, cậu nóng nảy, hay giận, đánh người không thèm phân rõ đúng sai, còn phải để tôi thu dọn hậu quả thay cậu. Cậu chủ nhỏ trốn trong tháp ngà tùy hứng làm bậy.”
Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Yến Thư Dương: “Tránh ra.”
Yến Thư Dương không tránh, nụ cười trên mặt phai nhạt đi: “Nhưng một kẻ đáng ghét như cậu, lại muốn gì là có đó. Thậm chí ngay cả thích một người cũng được đáp lại.”
Thẩm Gia Lan châm chọc: “Tôi đã từng nói với cậu rằng dáng vẻ ghen ăn tức ở của cậu rất xấu xí chưa nhỉ?”
Yến Thư Dương cười: “Dáng vẻ đắc ý của cậu cũng rất xấu xí.”
Nói xong, hắn bất ngờ đè chặt Thẩm Gia Lan xuống, vung nắm đấm.
Thẩm Gia Lan đỡ nắm đấm bằng cánh tay, cong gối thụi vào chân Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương đã chuẩn bị từ trước, nắm bàn tay còn lại vung về phía Thẩm Gia Lan.
Hai người cứ thế lao vào đánh nhau trên nền tuyết.
Mặc dù cả sức lực và kinh nghiệm đánh đấm của Yến Thư Dương đều thua xa Thẩm Gia Lan nhưng không phải lúc nào y cũng chiếm ưu thế. Có hai ba lần Yến Thư Dương nhân lúc Thẩm Gia Lan sơ ý mà đánh lén y.
Làn da Thẩm Gia Lan vốn trắng như một khối ngọc quý, nơi bị sưng đỏ nổi bần bật.
Trác Khiêm đau lòng chết mất, vội vàng cởi áo khoác chạy tới, trùm áo lên đầu Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương có nằm mơ cũng không ngờ đến nước đi này của Trác Khiêm, lập tức sốc ngây người.
Trác Khiêm nhìn sang Thẩm Gia Lan cũng đang sững sờ y chang: “Đừng do dự! Đánh cậu ta!”
Thẩm Gia Lan bị vẻ mặt hung ác của Trác Khiêm chọc cười thành tiếng.
Có Trác Khiêm nhúng tay, gần như Thẩm Gia Lan áp đảo hoàn toàn đánh Yến Thư Dương một trận ra trò.
Đến đoạn sau, Yến Thư Dương chẳng còn sức phản kháng nữa. Hắn ngồi phịch trên nền tuyết, hai tai ôm đầu đang bị Trác Khiêm trùm đầu bằng áo khoác. Trông dáng vẻ đúng chuẩn sống chết mặc bay.
Giọng nói bị bóp nghẹt của Yến Thư Dương truyền qua lớp áo khoác: “Đánh đi, đánh đi, các người các cậu, tôi đánh không lại các cậu.”
Trác Khiêm nhớ lại chuyện vừa xảy ra là nổi giận, nói: “Bị đánh là đáng đời.”
“Phải, đáng đời.” Yến Thư Dương chậm rãi nói, “Giờ tôi đang hối hận vì lúc nãy đã sơ ý để cậu tránh thoát. Dù sao cuối cùng cũng bị đánh, thà hôn môi còn hơn hôn má.”
Câu này thành công chọc điên Thẩm Gia Lan. Y không nói một lời lại đấm Yến Thư Dương thêm một cú.
Đúng lúc này, cách đó không da truyền đến từng đợt tiếng kêu gọi, lẫn trong đó có giọng Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu. Chắc vì trễ rồi mà bọn họ vẫn chưa về nên mọi người chạy đi tìm.
Trác Khiêm không muốn bị ai bắt gặp vụ đánh nhau này, nhanh chóng thu áo khoác lại, kéo tay Thẩm Gia Lan đi về một hướng khác.
Hình như Yến Thư Dương ngồi yên trên tuyến không hề nhúc nhích.
Trác Khiêm cảm nhận được ánh mắt phía sau đang nhìn mình không chớp mắt, giống như muốn nhìn thủng cậu.
Đi được một quãng, Trác Khiêm không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên Yến Thư Dương vẫn còn ngồi đó, mặt hướng về phía bọn họ.
Thấy Trác Khiêm quay đầu, Yến Thư Dương nheo mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu.
Giây tiếp theo, một bàn tay bỗng che đôi mắt Trác Khiêm lại, kéo cậu ôm vào lòng.
“Đừng nhìn.” Thẩm Gia Lan không vui nói.
Trác Khiêm buồn cười ừ một tiếng: “Ừ, không nhìn nữa.”
“Mặc áo xong chưa?”
Trác Khiêm ngoan ngoãn trả lời: “Xong rồi.”
Thế nhưng, khi cởi áo khoác xuống trùm đầu Yến Thư Dương đã bị gió lạnh thổi run lẩy bẩy. Dường như cơn lạnh ấy vẫn còn dư âm, thấm vào tận xương tủy, đến bây giờ vẫn thấy tay chân lạnh buốt.
Trác Khiêm co rúm người, đút tay vào trong túi áo thì đúng lúc đó, bàn tay đang che mắt cậu chợt rà xuống, cũng đút tay vào túi áo sờ nắm tay cậu.
Trác Khiêm sợ tay mình lạnh lây sang Thẩm Gia Lan, vô thức vùng vẫy, chỉ khiến Thẩm Gia Lan nắm chặt hơn.
“Sao lạnh thế này?”
“Đúng là hơi lạnh thật.” Trác Khiêm nói, “Đợi một lát là sẽ ấm lên thôi.”
Thẩm Gia Lan không đáp, đan xen mười ngón tay lại với nhau, sau đó rút tay Trác Khiêm ra nhét vào túi áo mình.
Tay Trác Khiêm thật sự rất lạnh, nhiệt độ ấm áp từ tay Thẩm Gia Lan truyền qua nơi hai bàn tay giao nhau, trong giây lát, hình như bàn tay cậu cũng đã ấm lên nhiều.
Nhưng biểu cảm trên mặt Thẩm Gia Lan vẫn chẳng đỡ hơn là bao, y cau có, đi về phía trước không nói một lời giống như đang hờn dỗi.
Trác Khiêm nhận thấy tâm trạng Thẩm Gia Lan không vui, cũng im lặng để Thẩm Gia Lan dắt cậu đi.
Chỉ mới đi được vài bước, Thẩm Gia Lan đã nhịn hết nổi, chợt ngừng bước, nhấc bàn tay còn lại lên, mạnh tay chùi mặt Trác Khiêm.
Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan xoa mạnh đến mức suýt không đứng vững, may là Thẩm Gia Lan vẫn luôn nắm chặt tay cậu.
“Sau này em thấy tên kia thì tránh xa ra. Cậu ta chẳng có ý tốt gì với em đâu.” Thẩm Gia Lan cau mày, giọng điệu nghe thấy mà chua lòm.
Nếu người đứng trước mắt là Thẩm Gia Lan thì Trác Khiêm còn tưởng người đang nói là Kiều Kiệt ấy chứ.
Thú thật, dáng vẻ ghen tuông của Thẩm Gia Lan rất giống Kiều Kiệt, đều rất đáng yêu.
Trác Khiêm buồn cười gật đầu: “Được, sau này thấy cậu ta là em trốn liền.”
Thẩm Gia Lan xoa mặt Trác Khiêm một lúc lâu, cuối cùng còn không cam lòng cúi đầu hôn nhẹ lên chỗ đó.
Trác Khiêm ngơ ngác ngửa đầu nhìn Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan mím môi: “Xong, che lại rồi.”
Trác Khiêm bật cười, chẳng rõ cơn xúc động đến từ đâu, bước tới ngậm lấy môi của Thẩm Gia Lan.
Cánh môi của Thẩm Gia Lan rất mỏng, cũng rất lạnh, cảm giác khi chạm cùng một chỗ không khác với Yến Thư Dương lắm. Nhưng lòng Trác Khiêm không có cảm giác ghét bỏ hay ghê tởm, cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, cũng cảm nhận được nhịp thở nhịp nhàng của Thẩm Gia Lan.
Khoảnh khắc này, ngay cả gió đêm đông cũng không còn quá lạnh.
Thẩm Gia Lan ngây ra một lát, rồi lập tức phản ứng lại, y chuyển thế bị động thành chủ động, vươn tay ôm đầu Trác Khiêm, khiến nụ hôn này sâu thêm.
Tất cả kinh nghiệm hôn ít ỏi trong đời Trác Khiêm đều hiến dâng cho Thẩm Gia Lan. Đối với cậu mà nói, việc hôn hít với Thẩm Gia Lan ngoại trừ căng thẳng và kích thích thì còn có một điểm khác——mỏi quá.
Lưỡi mỏi muốn chết!
Thậm chí Trác Khiêm còn băn khoăn có nên tìm cơ hội nào đó luyện lưỡi hay không. Nhưng cái này luyện kiểu gì nhỉ?
Hôn nhau khoảng năm phút, Trác Khiêm chịu hết nổi, chợt đẩy Thẩm Gia Lan ra, nghiêng đầu thở dốc.
Đang thở dốc nửa chừng, đột nhiên cậu thoáng thấy có hai người đứng cách đó không xa.
Tình cờ là hai người quen——Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu
Hai người kia đang đần mặt ra, đứng nhìn bọn họ với ánh mắt sốc nặng. Không biết đã đứng nhìn từ bao giờ.
Một ánh nhìn thoáng qua đã đủ khiến Trác Khiêm sợ như thấy ma. Trước khi kịp nghĩ gì, cơ thể đã vô thức lùi ra sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Thẩm Gia Lan. Thế nhưng, bước chân loạng choạng nghiêng ngả sang một bên.
Thẩm Gia Lan nhanh tay nắm cánh tay cậu, trực tiếp kéo Trác Khiêm vào lòng.
Cảnh tượng trước mắt Trác Khiêm lóe mờ đi, sau đó cả khuôn mặt đều chôn vào lồng ngực Thẩm Gia Lan. Hai tai để lộ bên bên ngoài đỏ chót, tay nắm chặt áo Thẩm Gia Lan, sợ đến mức run rẩy cả người.
Thật ra cậu không định giấu bọn Kiều Kiệt quá lâu. Nhưng cậu cũng không có ý định công khai trong tình huống thế này!
Tiêu rồi tiêu rồi!
Chắc chắn Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu đã thấy hết rồi!
Trác Khiêm muốn vùi mặt vào đây cả đời như một con rùa rút đầu. Không biết phải giải thích làm sao khi bị bắt gặp trong tình huống này.
“Không sao.” Thẩm Gia Lan nói, vỗ lưng an ủi Trác Khiêm. Y ngoắc tay bảo Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu, “Lại đây.”
Kiều Kiệt: “…”
Tề Hạo Miểu: “…”
Giờ phút này, trong đầu bọn họ ăn ý nảy ra một ý nghĩ, có phải bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu vì đã thấy thứ không nên thấy không?
Trác Khiêm không dám ngẩng đầu, đương nhiên không thấy khuôn mặt sợ hãi của Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu. Nhưng không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng hai người kêu gào: “Đại ca, vừa nãy tụi em mới bị mù tạm thời! Tụi em không thấy gì cả! Xin anh hãy tha cho tụi em một mạng!”