Xe của Liễu Nhứ?
Trác Khiêm ngơ ngác nói: “Em từng thấy xe của Liễu Nhứ, không phải anh ấy chạy một chiếc xe thể thao à?” Còn là một chiếc xe thể thao với thiết kế vô cùng nổi bật. Lần trước cậu làm người mẫu ảnh cho Liễu Nhứ đã từng nhìn thấy.
Thẩm Gia Lan hỏi: “Chiếc xe thể thao mà em nói có màu gì?”
Trác Khiêm ráng nhớ: “Màu bạc.”
Thẩm Gia Lan nói với giọng điệu bình tĩnh: “Chiếc xe thể thao đó là quà sinh nhật người khác tặng cho anh. Gia đình Liễu Nhứ không sống ở đây, không có xe nên mới mượn xe của anh.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan nói thêm: “Nhưng hình như anh ta dự định phát triển sự nghiệp ở đây sau khi tốt nghiệp. Dạo này đã bắt đầu đi xem nhà rồi. Mới mua tạm chiếc xe kia để có phương tiện di chuyển.”
Trác Khiêm rơi vào lặng im, nhịn một lát, chua chát lên tiếng: “Người có tiền sướng thật. Nhà cửa, xe cộ gì cũng muốn mua là mua được ngay, y như mua đồ chơi. Xe thể thao bảo muốn mượn là mượn được.”
Điều kiện gia đình trước kia của cậu đã được xem là khá giả. Cậu cũng có quen biết vài thiếu gia ăn chơi trác táng có điều kiện kinh tế tốt hơn gia đình cậu. Nhưng chưa từng thấy ai tổ chức sinh nhật thôi cũng tiện tay nhận được một chiếc xe thể thao, còn tùy ý cho mượn như thật.
Thẩm Gia Lan quay đầu nhìn khuôn mặt đang cau có của Trác Khiêm, không nhịn được giơ tay chọt chọt vào nó.
Trác Khiêm rầu rĩ né ra, xách vali cất vào cốp xe.
Sau khi lên xe, Thẩm Gia Lan hỏi cậu: “Em thích chiếc xe thể thao của anh sao?”
Trác Khiêm thầm nghĩ không phải chuyện đương nhiên hay sao, cậu nói: “Không ai không thích xe thể thao.”
“Vậy anh sang tên cho em.”
Trác Khiêm bị lời Thẩm Gia Lan nói dọa sợ hú hồn, từ chối theo phản xạ có điều kiện: “Em không cần.”
“Tại sao?” Thẩm Gia Lan rất khó hiểu, “Không phải em thích nó ư?”
Trác Khiêm buồn cười đáp: “Em thích, nhưng không cần phải sở hữu nó cho bằng được. Hơn nữa, xe thể thao mà anh bảo nhượng là nhượng thì cũng tùy tiện quá rồi đó.”
Thẩm Gia Lan nói như đúng rồi: “Chỉ cần em thích là được.”
Trác Khiêm nói đùa: “Vậy nếu em thích cả căn biệt thự kia của anh, thì anh tính chuyển nhượng cả căn biệt đó cho em chắc?”
Nghe vậy, Thẩm Gia Lan thực sự bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm, y cau mày, biểu cảm rất chi là nghiêm túc, cuối cùng trịnh trọng nói: “Căn biệt thự đó là do người nha anh mua, sợ chuyển nhượng cho em sẽ hơi phiền phức. Nếu em bằng lòng thì anh có thể mua cho em một căn khác.”
“…” Suýt nữa Trác Khiêm đã tự sặc nước miếng, “Mua, mua một căn?”
“Khu vực anh đang sống không còn nhà nữa, nhưng chắc sẽ có người bán lại. Để anh nhờ dì Thẩm hỏi thử.” Thẩm Gia Lan vừa nói xong thì lập tức lấy điện thoại ra, “Em cứ yên tâm, nhà bán lại cũng là người ta mua để đó đầu cơ, chưa từng có ai sống, có khi còn chưa trang hoàng tội thất cơ.”
Trác Khiêm trợn mắt há hốc mồm, thấy Thẩm Gia Lan sắp gọi cho dì Thẩm, cậu lập tức giật lấy điện thoại của Thẩm Gia Lan, ấn tắt cuộc gọi chưa kịp bắt máy.
“Em nói giỡn thôi. Anh tính gọi thật đấy à?” Trác Khiêm nhét điện thoại vào tay Thẩm Gia Lan, tới giờ tim cậu vẫn còn nhảy điên cuồng.
May là chưa gọi thành công.
Nếu không bị dì Thẩm nghe được thì không biết dì sẽ nghĩ gì về cậu.
Giờ phút này, Trác Khiêm có cảm giác mình y như tên lừa đảo đang lừa gạt phú nhị đại ngây thơ, khờ dại. Trông cái vẻ tưởng thật của Thẩm Gia Lan khiến lòng cậu đầy ắp mặc cảm tội lỗi.
Thẩm Gia Lan vốn là một cậu chủ nhỏ không dính khói lửa nhân gian. Nhớ lần trước bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần mà Thẩm Gia Lan đã tặng một chiếc điện thoại đắt tiền cho cậu.
Nếu cậu là tên lừa đảo thật, có thể đã moi được bao nhiêu thứ từ Thẩm Gia Lan rồi.
Trác Khiêm vừa cạn lời vừa đau lòng, cậu nắm chặt tay Thẩm Gia Lan, nghiêm túc nói: “Gia đình anh không dễ gì mới kiếm ra tiền, không bắt anh phải tiết kiệm, nhưng đừng lãng phí tiền vào những thứ không đáng.”
Thẩm Gia Lan chớp chớp mắt, dường như nghe không hiểu lời Trác Khiêm, y nói: “Gia đình anh kiếm tiền rất dễ dàng.”
Trác Khiêm: “?”
Thẩm Gia Lan nói: “Sản nghiệp nhà anh đều truyền thừa từ đời trước, tiền đẻ ra tiền. Chỉ cần không gặp phải chuyện gì quá lớn thì cả đời này anh không phải cố gắng phấn đấu gì cả.”
Trác Khiêm tức giận: “Vậy anh cũng không thể tặng bậy tặng bạ nhà cửa hay xe cộ cho người khác được chứ.”
“Nhà anh có nhiều xe lắm.” Thẩm Gia Lan đáp như lẽ hiển nhiên, “Cho bớt cũng có sao đâu.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu tê tái trong lòng, đây là khoảng cách giữa người với người sao? Nghĩ đến chuyện từ tháng sau phải tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ đông để tiết kiệm tiền cho học phí đại học, không thể cầm lòng rơi xuống giọt nước mắt sợi mì.
Lúc này, chú Lưu đang lái xe cười nói: “Bạn học nhỏ, con đừng trách móc thằng bé. Cậu chủ nhỏ nhà chúng ta không có khái niệm tiền bạc. Chiếc xe thể thao mà hai đứa vừa nhắc là quà bạn ba thằng bé tặng, nhưng nó vẫn chưa đủ tuổi, không thi lấy bằng lại được, nên chiếc xe đó vẫn luôn cất trong gara, cách đây không lâu mới đưa cho cậu Liễu Nhứ. Ban đầu cậu Liễu Nhứ vẫn chạy ngon, không hiểu tại sao mấy ngày trước lại trả về, bảo là khoa trương quá. Nếu cháu thích thì cứ nhận đi, với tính cách của cậu chủ thì nếu cháu không nhận cũng sẽ cho người khác thôi.”
Thẩm Gia Lan nhíu mày, khẽ gọi chú Lưu.
Chú Lưu nhận ra mình nói lỡ, vội thu lại nụ cười, biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng Trác Khiêm đã kịp ngửi được mùi, cậu quay đầu nhìn chòng chọc Thẩm Gia Lan: “Anh còn định tặng chiếc xe thể thao đó cho người khác?”
Thẩm Gia Lan nào ngờ được chủ đề sẽ nhảy sang đây. Vốn dĩ y không hề có suy nghĩ sẽ tặng nó cho ai, nhưng bấy giờ khi đối diện với ánh mắt của Trác Khiêm, không hiểu lại có cảm giác như có tật giật mình, lắc đầu nói: “Anh không có dự định đó.”
“Tại sao chú Lưu lại nói anh không tặng cho em cũng sẽ cho người khác?”
Chú Lưu không nhịn được giải thích: “Bạn học nhỏ, cậu chủ nhà ta là người tốt bụng. Những thứ thằng bé không dùng đến thì cứ để đấy, ai cần thì cho luôn. Một căn biệt thự với một chiếc xe thể thao cũng chẳng đáng là bao.”
Trác Khiêm: “…”
Trác Khiêm vô cảm nhìn chằm chằm Thẩm Gia Lan, y chột dạ sờ mũi một lúc lâu mới lên tiếng: “Không phải ai anh cũng tặng đâu.”
“Vậy anh tặng cho ai?”
Thẩm Gia Lan ngẫm nghĩ: “Người quen thôi.”
Trác Khiêm cảm thấy tư tưởng của Thẩm Gia Lan rất chi là có vấn đề. Có thể sau này sẽ bị người ta lợi dụng như một kẻ coi tiền như rác.
Cậu phải canh chừng cho kỹ mới được.
Ây da, đứa nhỏ phá của này.
–
Sau khi tìm đại một nhà hàng rồi ăn uống xong, chú Lưu lại chở Trác Khiêm về.
Lúc xuống xe, Trác Khiêm đặc biệt chú ý, phát hiện xe Liễu Nhứ đã không còn ở đó nữa.
Thẩm Gia Lan nhận ra, y bình tĩnh nói: “Xem ra Liễu Nhứ đã đi rồi.”
Trác Khiêm hỏi y: “Anh không tò mò Liễu Nhứ tới đây làm gì sao?”
Thẩm Gia Lan thản nhiên nói: “Anh ta vốn là kẻ lập dị, có làm gì cũng không có gì kỳ lạ.”
Trác Khiêm: “…”
Tự dưng cậu không đoán được mối quan hệ giữa hai anh em họ hàng này tốt hay là tệ nữa.
Trác Khiêm về nhà, trong nhà không một bóng người.
Cậu lấy đồ trong vali ra, sau đó lấy khăn ướt lau sạch vali rồi mới kéo vali sang gõ cửa phòng Trác Duệ.
Cứ tưởng Trác Duệ không có nhà, không ngờ vừa gõ hai cái thì cửa phòng lập tức mở ra. Nhưng chỉ hé mở một nửa, lộ ra khuôn mặt cực kỳ bực bội của Trác Duệ.
Điều kiện ánh sáng không nhà không tốt, đôi khi phải bật đèn ngay cả giữa ban ngày. Phòng Trác Duệ tối đen, anh ta đang mặc đồ ngủ, nửa thân chìm trong bóng đêm, trông như đang bị bao phủ bởi bầu không khí u uất.
Trác Khiêm thấy thế, vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của cậu, Trác Duệ là một người lạnh lùng, cứng nhắc, dường như anh ta không có hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ học tập.
Thú thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy Trác Duệ bộc lộ cảm xúc ra ngoài một cách rõ ràng thế này.
Ngay khi Trác Khiêm đang ngẩn người, Trác Duệ nhăn mặt cất lời: “Có chuyện gì sao?”
“À dạ, có.” Trác Khiêm hồi thần, đẩy vali về phía trước, “Em trả vali cho anh.”
Trác Duệ kéo tay cầm của vali.
Trác Khiêm nói: “Cảm ơn anh.”
Trác Duệ gật đầu, tựa như không còn sức nói chuyện, đẩy vali ra đằng sau, lùi một bước tính đóng cửa phòng lại.
“À phải rồi.” Trác Khiêm lại nói, “Lúc về em có thể xe Liễu Nhứ đậu bên ngoài. Liễu Nhứ đã đến đây sao?”
Lời vừa dứt, vẻ mặt thờ ơ Trác Duệ mới một giây trước đó như bị ai đó chọc trúng huyệt đạo. Anh ta bỗng ngẩn ra, ngay lập tức trở nên hoảng loạn một cách rõ rệt.
Trác Duệ không biết nói dối, cũng không biết cách che xúc cảm xúc. Khi anh ta căng thẳng thì sẽ bắt đầu nói lắp: “Em, em thấy?”
“Phải, em thấy.”
Nghe nói vậy, trong ánh mắt của Trác Duệ dần lộ ra cảm xúc tuyệt vọng: “Em đã thấy cái gì?”
“Đương nhiên là thấy xe của Liễu Nhứ.” Trác Khiêm cực kỳ khó hiểu, “Ngoại từ em thì Liễu Nhứ chỉ quen biết anh. Anh ấy không đến tìm em thì hẳn là đến tìm anh.”
Đúng thật là Liễu Nhứ đã đến tìm anh ta, còn quấy rầy anh ta rất lâu, đến tận nửa tiếng trước mới đuổi về được.
Trác Duệ không dám để Trác Khiêm biết chuyện này. Ban đầu anh ta còn thấy may mà Liễu Nhứ lái chiếc xe mới mua, Trác Khiêm sẽ không nhận ra xe của Liễu Nhứ, không ngờ Trác Khiêm lại nhận ra.
Anh ta nhớ Liễu Nhứ đã nói mới nhận được giấy phép của chiếc xe đó chưa được hai ngày. Vừa lái đi xử lý công chuyện ở nơi khác xong là lập tức chạy đến tìm anh ta. Kết quả là Trác Khiêm không chỉ biết Liễu Nhứ mới mua xe mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe đó.
Thời khắc này, Trác Duệ không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Chỉ là vừa nhớ lại những lời Liễu Nhứ đã nói thì anh ta sẽ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, giống như nuốt phải ruồi bọ.
Anh ta chưa từng gặp anh nói dối trắng trợn như Liễu Nhứ. Rõ ràng đã có Trác Khiêm, rõ ràng đã kể cho Trác Khiêm chuyện mua xe mới từ lâu mà vẫn mặt dày bám dính anh ta. Thậm chí còn nói chỉ mới kể chuyện mua xe cho một mình anh ta, bởi vì trước đó nanh ta đã nói chiếc xe thể thao kia quá phô trương.
Thật kinh tởm.
Quá ghê tởm.
Chỉ cần nhớ đến những chuyện Liễu Nhứ đã làm với anh ta, anh ta đã buồn nôn phát ói.
Sắc mặt Trác Duệ vô cùng khó coi, anh ta vịn khung cửa, ngón tay dần siết chặt.
Trác Khiêm bị dáng vẻ của anh ta dọa sợ, vội hỏi: “Anh bị gì vậy? Không khỏe chỗ nào hả?”
Trác Duệ lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy Liễu Nhứ là người thế nào?”
Tuy rằng Trác Khiêm không hiểu tại sao Trác Duệ lại hỏi vậy, nhưng cậu vẫn đáp: “Em cảm thấy Liễu Nhứ là người rất tốt, hào phòng, tài giỏi, tốt tính, không kiêu căng, hơn nữa đã giúp đỡ em rất nhiều.”
Ánh mắt Trác Duệ âm u: “Còn gì nữa?”
“Còn gì nữa?”
“Còn khuyết điểm đâu?”
Trong đầu Trác Khiêm lập tức nhảy ra hai chữ “Thù dai” to tướng, nhưng xét thấy ấn tượng của Trác Duệ đối với Liễu Nhứ không tốt lành mấy, Trác Khiêm không định đổ thêm dầu vào nữa, đành trợn mắt nói dối: “Quá hoàn hảo có phải là khuyết điểm không? Hoàn hảo đến mức khiến người ta ghen tị.”
Trác Duệ: “…”
Giờ Trác Khiêm mới phản ứng lại: “Anh hỏi để làm gì?”
Trác Duệ nhìn Trác Khiêm bằng ánh mắt phức tạp một lúc, nhìn đến khi Trác Khiêm thấy rợn cả da đầu, anh ta mới chậm rãi dời mắt, thở dài nói: “Không có gì.”