Thụ Chính Bạch Liên Hoa Ooc Rồi

Chương 85

Trác Khiêm chạy một mạch đến lớp 11-1.

Không ngờ giáo viên lớp 11-1 nhanh nhẹn hơn cô chủ nhiệm lớp cậu nhiều, bây giờ gần như mọi người đã về hết, chỉ còn lại vài người trực nhật.

Trác Khiêm nhìn quanh phòng học một lúc lâu, không thấy Thẩm Gia Lan đâu. Cậu vốn định hỏi một bạn nào đó, nhưng ngẫm lại sau sự kiện trên núi Thanh Bạch thì đành từ bỏ suy nghĩ này.

Cậu xoay người định đi, suýt nữa va phải một người từ ngoài vào.

Trác Khiêm vội vàng né sang một bên, miệng nói: “Ngại quá.”

Người kia nói: “Không sao.”

Trác Khiêm nghe thấy giọng nói quen thuộc này, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là Yến Thư Dương.

Sau khi trở về từ núi Thanh Bạch, Trác Khiêm vẫn luôn cố tình trốn tránh Yến Thư Dương. Một phần là vì cảm thấy khó xử, một phần là vì không muốn ghen tuông. Ký ức của cậu về Yến Thư Dương vẫn còn dừng ở cái khuôn mặt bầm dập chảy máu mũi.

Đã hơn nửa tháng trôi qua, vết bầm trên mặt Yến Thư Dương gần như đã tan gần hết, nhưng cái cảm giác khó xử hắn mang đến cho Trác Khiêm vẫn chưa vơi đi.

Trác Khiêm ngại đến mức không biết nên nhìn đi đâu. Cậu tỏ ra lạnh lùng gật đầu chào Yến Thư Dương, chuẩn bị vòng qua người hắn ra ngoài.

Yến Thư Dương đột nhiên hỏi: “Cậu đến tìm Gia Lan sao?”

Trác Khiêm không muốn để ý đến Yến Thư Dương, nhưng Yến Thư Dương đã nhắc tới Thẩm Gia Lan, cậu lại không nhịn được, vì thế mở lời: “Cậu biết cậu ấy đi đâu không?”

“Cậu ấy bị thầy Hạ gọi đến văn phòng.” Yến Thư Dương tốt bụng trả lời. Hắn nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, “Chắc sắp quay lại rồi đó.”

Trác Khiêm nói cảm ơn, tính rời đi.

Nào ngờ Yến Thư Dương lại hỏi: “Cậu biết tại sao thầy lại gọi cậu ấy văn phòng không?”

Không hiểu tại sao, giọng nói cất chứa ý cười của Yến Thư Dương khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu cau mày, đè nén cái cảm giác khó chịu ấy xuống.

“Gia Lan cũng là thành viên của đội Olympic Toán. Giáo viên của lớp huấn luyện yêu cầu mọi người phải có mặt ở đó ít nhất ba ngày một tuần. Trước kia Gia Lan vẫn luôn đi cùng bọn tôi, nhưng kể từ khi quen cậu, cậu ấy không còn đến đó. Thầy Hạ gọi cậu ấy là để hỏi chuyện này.” Nói tới đây, Yến Thư Dương mỉm cười, “Trước đây không ngờ đến, hóa ra Gia Lan khi yêu đương sẽ trở nên như thế này. Làm gì cũng đi theo cậu, đến núi Thanh Bạch cũng phải ngủ cùng phòng với cậu. Có lúc nào cảm thấy cậu ấy rất phiền phức không?”

Nếu bảo vừa rồi Trác Khiêm còn chưa nghe ra, thì hiện tại ra hiểu được rồi.

Hóa ra Yến Thư Dương đang châm ngòi ly gián.

Trác Khiêm thầm nghĩ, hay lắm ranh con, hơn nửa tháng không gặp, chỉ số đáng ghét của Yến Thư Dương lại tăng trưởng theo cấp số nhân rồi.

“Tôi không thấy cậu ấy phiền phức. Tôi thích cậu ấy đi theo tôi. Giả dụ như cậu ấy không đi theo tôi thì tôi cũng muốn đi theo cậu ấy.” Trác Khiêm cố ý dừng nửa chừng, sau đó làm ra vẻ sực nhận ra, “Phải rồi, cậu chưa từng yêu đương mà nhỉ?”

Yến Thư Dương: “…”

Dù cho hắn không hề nói gì, vẫn có thể thấy biểu cảm trở nên khó coi một cách rõ rệt.

Trác Khiêm lấy tư thái của một người từng trải, dùng lời lẽ sâu xa khuyên nhủ Yến Thư Dương: “Chắc bởi vì cậu chưa từng trải qua nên không hiểu được cảm giác này. Yêu đương không phải chính là muốn dính lấy nhau từng giây từng phút sao? Nếu thân ai nấy lo thì có khác gì lúc vẫn còn là chó độc thân đâu? Thế thì yêu đương để làm gì?”

Không biết có phải ba chữ “Chó độc thân” đã kích thích Yến Thư Dương hay không, nụ cười trên mặt hắn không thể giữ được nữa. Hắn vứt đi lớp mặt nạ, mặt vô cảm nhìn Trác Khiêm.

Trác Khiêm thấy hắn như vậy, khoái trá nở nụ cười: “Tôi đề nghị cậu cũng nên yêu đi, như vậy sẽ không suốt ngày đi ganh ghét với người khác nữa.”

Yến Thư Dương: “…”

Trác Khiêm nói xong định đi, vừa xoay người thì đụng phải một người.

Người đó vươn tay nắm lấy cánh tay Trác Khiêm, giúp Trác Khiêm đứng vững, sau đó y kéo Trác Khiêm ra phía sau.

Yến Thư Dương vẫn giữ khuôn mặt vô cảm như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Gia Lan giấu Trác Khiêm ra sau lưng.

Thẩm Gia Lan không thèm che giấu sự cảnh giác trên mặt, ánh mắt khi nhìn hắn đầy ắp sự thù địch.

Yến Thư Dương đã quen biết Thẩm Gia Lan bao nhiêu năm, hiếm khi thấy Thẩm Gia Lan bộc lộ hết cảm xúc ra bên ngoài——Hình như kể từ khi bắt đầu học kỳ này, Thẩm Gia Lan thường xuyên phá vỡ nguyên tắc vì Trác Khiêm.

Yến Thư Dương nhếch khóe miệng, trông như đang cười, nhưng trong mắt thì lạnh ngắt. Hắn nói với Thẩm Gia Lan: “Yên tâm, tôi không làm gì cậu ấy cả.”

Thẩm Gia Lan dửng dưng nói: “Nếu cậu còn dám làm mấy chuyện kinh tởm với cậu ấy thì tôi chắc chắn sẽ không bao giờ buông tha cậu.”

Nói xong, Thẩm Gia Lan không nhìn Yến Thư Dương thêm nữa, sắc mặt lạnh tanh kéo tay Trác Khiêm vào lớp.

Trong lớp còn vài bạn trực nhật, khi thấy Trác Khiêm vào lớp thì rõ không vui, nhưng vừa thấy người dẫn Trác Khiêm vào là Thẩm Gia Lan thì bọn họ không dám nói gì cả, lo cúi đầu làm hoàn thành phận sự.

Đồ đạc của Thẩm Gia Lan còn đang để trên bàn, y buông tay ra, im lặng thu dọn đồ.

Trác Khiêm vừa lúng túng vừa bối rối, Thẩm Gia Lan không muốn để ý đến cậu, cậu cũng chỉ có thể đứng đờ người bên bàn học, muốn giúp đỡ lại không biết nên xuống tay từ đâu.

Trác Khiêm muốn giải thích với Thẩm Gia Lan, nhưng trong phòng học vẫn còn người khác, không tiện nói.

Hai người cứ thế mà giữ im lặng.

Trác Khiêm phát hiện Thẩm Gia Lan mang theo rất nhiều đồ. Ngoại trừ sách giáo khoa và tài liệu, còn có một chiếc điện thoại dự phòng và một chiếc máy tính bảng nhỏ gọn. Hai thứ này để đại trên bàn không thèm cất, ai đi ngang qua cũng có thể lấy được.

Trác Khiêm thầm thở dài, sầu thúi ruột vì tên nhóc phú nhị đại lắm tiền ngốc nghếch này.

“Sau này đừng vứt mấy thứ có giá trị lung tung như vậy nữa.” Trác Khiêm thiếu tự tin nói, “Nếu như bị ai lấy trộm thì dù nhà trường có kiểm tra camera cũng chưa chắc sẽ lấy lại được.”

Thẩm Gia Lan nhét điện thoại và máy tính bảng vào ba lô như đang xả giận. Y không thèm nâng mắt dù chỉ một lần, cho Trác Khiêm ăn bơ.

Trác Khiêm hỏi: “Anh có nghe thấy không?”

Thẩm Gia Lan quạu quọ: “Không nghe.”

“…” Trác Khiêm hít hà, chậm rãi thở ra, “Anh không nghe thấy thì để em lặp lại một lần là được.”

Tức quá, mình đúng là một kẻ không có tiền đồ, bị Thẩm Gia Lan đè đầu cưỡi cổ, không dám bật nóc hu hu hu…

“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, anh không muốn nghe.” Thẩm Gia Lan trực tiếp ngắt lời cậu, xách chiếc ba lô nặng trịch lên, nhấc chân bước ra khỏi lớp, “Dù sao em cũng có cũng nghe lời anh đâu.”

Trác Khiêm vội đuổi theo: “Em không nghe hồi nào? Em nghe mà, em rất nghe lời anh luôn đó.”

Thẩm Gia Lan chợt dừng bước, quay đầu nhìn cậu: “Vậy anh bảo em đừng tìm việc làm thêm vào kỳ nghỉ đông, em có nghe không?”

Trác Khiêm cứng họng, chột dạ trốn tránh ánh mắt, ngập ngừng nói: “Vì em không có tiền mà. Năm sau phải vào đại học rồi, em phải tiết kiệm ít tiền học phí và sinh hoạt phí.”

Thẩm Gia Lan nhăn mày: “Anh đã nói tiền đó để anh trả cho em.”

“Nhưng, nhưng mà.” Trác Khiêm bất đắc dĩ nói, “Em không thể bắt anh giúp đỡ hết mọi thứ được.”

Trác Khiêm sống hơn hai mươi năm, đầy là lần đầu tiên tranh cãi với người khác về vấn đề này.

Cậu cũng muốn làm cá muối lắm chứ. Cậu cũng muốn được người ta nuôi mà không cần phải làm gì cả. Nhưng bản thân Thẩm Gia Lan vẫn còn là sâu gạo trong chính gia đình mình, cậu nhận tiền của Thẩm Gia Lan thì có khác gì đang lấy tiền của nhà họ Thẩm đâu?

Nếu để người nhà họ Thẩm biết chuyện, không biết sẽ đối xử với cậu như thế nào.

Vì suy xét đến chuyện này, dù thế nào đi nữa thì Trác Khiêm cũng không thể đồng ý yêu cầu của Thẩm Gia Lan. Cậu không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng người nhà y.

Đáng tiếc, đại thiếu gia nhà họ Thẩm đã lên cơn cáu kỉnh. Trác Khiêm dỗ từ phòng học đến phòng ký túc xá, lại từ ký túc xá dỗ đến ngoài cổng trường, vẫn chưa dỗ dành được vị đại thiếu gia này.

Bảy giờ tối thứ sáu là giờ cao điểm, chú Lưu đến đón Thẩm Gia Lan đã xuất phát từ lâu nhưng vẫn còn đang kẹt xe chưa tới.

Có rất nhiều học sinh đứng bên vỉa hè đợi phụ huynh đến đón, Thẩm Gia Lan lạnh mặt đứng lẫn trong đó.

Mới đầu, Trác Khiêm còn lải nhải nói bên cạnh Thẩm Gia Lan, sau đó, giọng Trác Khiêm bị tiếng nói chuyện của những người khác át đi.

Khi Thẩm Gia Lan nhận ra có gì đó không ổn, quay đầu lại thì phát hiện ra Trác Khiêm vốn đang đứng bên cạnh y đã biến mất tăm.

Lúc này, Thẩm Gia Lan không thể kìm nổi nữa, bắt đầu sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của Trác Khiêm. Xung quanh có quá đông người, thậm chí đa số đều đang mặc áo khoác tối màu giống hệt Trác Khiêm khiến Thẩm Gia Lan tìm đến hoa mắt

Trác Khiêm giận rồi ư?

Có phải vừa nãy mình hơi quá đáng rồi không?

Biết vậy đã đáp lại Trác Khiêm vài câu rồi.

Vô số suy nghĩ hối hận quẩn quanh đầu Thẩm Gia Lan. Y đi xuyên qua đám đông, mãi vẫn không thấy Trác Khiêm đâu. Vì thế y lấy điện thoại ra tính gọi cho Trác Khiêm.

Lúc danh bạ lên, y mới nhớ ra mình đã chặn số Trác Khiêm và bạn cùng phòng của Trác Khiêm.

Thẩm Gia Lan gỡ chặn hai con số kia, thuận thể gỡ chặn WeChat của Trác Khiêm.

Làm xong, y mới bấm gọi Trác Khiêm.

Tiếng vang còn chưa kịp kêu, đột nhiên y bị ai đó vỗ vai từ phía sau.

Thẩm Gia Lan không sợ trời không sợ đất lại bị dọa sợ hết hồn, suýt nữa làm rớt điện thoại. Y quay đầu, một sắc đỏ tươi sáng bỗng chốc chiếm lấy phần lớn tầm nhìn.

Nhìn kỹ lại, là một đóa hoa hồng đỏ được gói rất đẹp.

Bàn tay đang cầm đóa hoa trắng bóc, ngón tay thon dài, đầu ngón tay cong tròn, móng tay được cắn gọn. Mà phía sau đóa hoa, chính là khuôn mặt vừa căng thẳng vừa lo lắng của Trác Khiêm.

“Hoa em đặt vừa được giao đến, vừa mới đi nhận hàng một lát.” Trác Khiêm mất tự nhiên mở lời, thấy Thẩm Gia Lan không có phản ứng gì, tức thì căng thẳng đến mức đổ mồ hôi tay, “Anh không thích sao?”

Vừa mới dứt câu, chuông điện thoại Trác Khiêm vang lên.

Trác Khiêm chuyển bông hoa hồng sang tay kia, đang định lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác thì tiếng chuông đột ngột im bặt, giây tiếp theo, đóa hoa trong tay cậu cũng bị Thẩm Gia Lan lấy đi.

Thẩm Gia Lan cầm đóa hoa trong tay, hung dữ nhìn Trác Khiêm: “Em đi mà không báo một tiếng.”

“Em không đi.” Trác Khiêm gãi đầu, “Em chỉ đi nhận hàng thôi mà.”

Thẩm Gia Lan không quan tâm, ngang ngược nói: “Chỉ cần rời khỏi bán kính một mét thì phải báo với anh.”

Trác Khiêm rất bất lực, liên tiếp gật đầu đồng ý, lén nghĩ vừa nãy đại thiếu gia còn đang giận lẫy, cậu nào dám nói mấy chuyện ruồi bu.

“Anh sẽ nhận đóa hoa này.” Thẩm Gia Lan quan sát bông hoa hồng này một lần nữa. Tuy rằng đóa hoa này được gói rất đẹp, nhưng cánh hoa đã hơi héo, màu sắc lẫn hình dáng đều thua xa những bông hoa hồng mà y đã từng thấy. Nhưng lòng y vô cùng vui vẻ, nâng đóa hoa không nỡ buông tay. Có sắc đỏ này làm trung tâm, dường như mọi thứ xung quanh đều hóa ảm đạm.

Song rất nhanh, Thẩm Gia Lan đã nhận ra một chuyện, y cau mày nhìn về phía Trác Khiêm, “Tại sao chỉ có một đóa?”

Nụ cười nhẹ nhõm của Trác Khiêm cứng đờ: “…”

Còn tại sao nữa? Đương nhiên là vì một đóa rẻ hơn một bó nhiều. Một bó hoa hồng rẻ nhất cũng ba bốn trăm, nếu yêu cầu gói hoa đẹp thì giá sẽ tăng lên tận bốn chữ số, sao cậu mua nổi.

Nhưng Trác Khiêm không thể nói những lời này ra được, cậu vớ đại một cái cớ lừa Thẩm Gia Lan: “Anh tưởng tượng thử xem, anh đứng đợi xe với một bó hoa trong tay. Anh chấp nhận được à?”

Thẩm Gia Lan nghiêm túc tưởng tượng, sau đó gật đầu: “Được.”

Trác Khiêm: “…”

Xem ra da mặt đại thiếu gia dày hơn cậu tưởng.

Cuối cùng, Trác Khiêm hứa lần tới sẽ tặng một bó hoa hồng to, chuyện này mới được cho qua.

Tuy nhiên, Thẩm Gia Lan vẫn giận vụ Trác Khiêm lén tìm việc làm thêm trong kỳ nghỉ đông. Khi đưa Trác Khiêm về nhà cứ nhất quyết đòi địa chỉ nơi làm việc cho mình.

Trác Khiêm một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng đúng là mình đã bị Thẩm Gia Lan kiểm soát hoàn toàn.



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, tuyết nhẹ rơi liêu phiêu, phố xá bên ngoài như được phủ thêm một tấm màng trắng mỏng.

Thành phố D nằm ở phương nam, dù không có tuyết rơi dày đặc hay cuồng phong gió rít, nhưng cái lạnh do mùa đông mang đến vẫn như một đòn công kích ma pháp, sự rét buốt như muốn thấm sâu vào trong xương tủy con người.

Trác Khiêm là kiểu người chỉ cần ấm không cần hình tượng, khi ra đường phải quấn ba tầng trong ba tầng ngoài, biến bản thân thành một quả bóng.

Hai giờ chiều, cậu đi báo cáo đúng giờ.

Lúc này quán bar vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, giám đốc dẫn cậu đến văn phòng để dặn dò những điều cần chú ý trong công việc, sau đó gọi điện kêu ai đó đến.

Người đó trông có vẻ trạc tuổi Trác Khiêm, không cao nhưng rất gầy, mặc bộ đồng phục làm việc thuần đen, trên mặt là nụ cười vô cùng niềm nở.

Chàng trai đưa tay về phía Trác Khiêm: “Chào em, anh tên là Thái An.”

“Dạ chào anh.” Trác Khiêm bắt tay Thái An, “Em tên là Trác Khiêm.”

“Anh có nghe rồi.” Thái An nói, “Đi thôi. Anh dẫn em đi làm quen với môi trường làm việc ở đây.”

Trong quán có bật điều hòa, rất ấm áp. Mọi người, kể cả giám đốc lẫn Thái An đều chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Trác Khiêm mặc quá dày, không chỉ gây khó khăn khi di chuyển mà chưa đi được bao lâu thì đã nóng đến mức nóng bừng cả mặt.

Thái An thấy thế, trước tiên dẫn Trác Khiêm đến phòng thay đồ.

“Tủ của em nằm trong cùng, trên cửa tủ có dán tên em, em nhìn thử xem. Anh đợi bên ngoài, có gì không hiểu thì hỏi anh.”

Trác Khiêm nói cảm ơn, đợi Thái An đi rồi mới vào phòng thay đồ cởi mấy lớp áo kia ra.

Khi cậu ra ngoài lần nữa, cuối cùng đã không còn giống quả bóng nữa.

Thái An đang dựa vào tường chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trác Khiêm chất chứa sự ngạc nhiên.

Sau đó, Thái An cất điện thoại vào cười nói: “Em không hợp đội mũ.”

Trác Khiêm khó hiểu nhìn anh.

Thái An nói: “Mũ che hết giá trị nhan sắc của em rồi.” Vả lại, lúc nãy Trác Khiêm mặc dày quá, anh còn tưởng Trác Khiêm có hơi béo, không ngờ cởi ra lớp quần áo như biến thành một người khác.

Bảo sao…

“Bảo sao anh Hạo lại quan tâm em như vậy.” Thái An nói thẳng ra lời trong lòng.

Trác Khiêm sửng sốt, trong giây lát không hiểu hàm ý trong lời Thái An nói: “Dạ? Sao ạ?”

“Không có gì.” Thái An phất tay, không có ý định giải thích, “Để anh dẫn em đến văn phòng xem thử. Lịch làm việc hàng tuần sẽ được dán trên bảng đen trong văn phòng. Trên cơ bản thì giờ làm việc của nhân viên toàn thời gian đã được cố định, chỉ có nhân viên làm thêm như chúng ta thì thay đổi liên tục.”

Vừa nãy giám đốc cũng đã nhắc qua, giám đốc cũng đã sắp xếp lại thời gian làm việc của Trác Khiêm rồi in ra, dán lên bảng đen lần nữa.

Nhưng nghe Thái An nói, cậu hơi ngạc nhiên: “Anh cũng là nhân viên làm thêm ạ?”

Thái An nói: “Giống em thôi.”

Nói xong, anh lại bổ sung thêm, “Nhưng em làm thêm trong kỳ nghỉ đông, còn anh là khi rảnh rỗi sẽ vào ca.”

Trác Khiêm thấy Thái An trạc tuổi mình, hẳn vẫn phải là độ tuổi ăn học, nhưng khí chất của Thái An không có giống học sinh mà càng giống như người đã ra xã hội rất lâu rồi.

Mặc dù có hơi tò mò, nhưng đây là chuyện riêng tư của người ta, cậu không tiện hỏi nhiều.

Sau khi nắm rõ môi trường và hệ thống làm việc xong, cũng đã đến sáu giờ chiều, là thời gian quán bar bắt đầu kinh doanh.

Trác Khiêm mới đi làm, không hề biết gì hết, vừa hay ca làm việc của Thái An trùng cậu khá nhiều nên giám đốc bảo Thái An hướng dẫn cậu mấy ngày.

Nội dung công việc của Thái An cùng Trác Khiêm hầu như đều là phụ bếp, khi nào thiếu nhân viên phục vụ bên ngoài mới ra đó cho đủ số. Bình thường rất ít khi thiếu người, bây giờ gần tới Tết, nhiều học sinh sinh viên nghỉ làm, số lần ra phục vụ cho đủ số cũng tăng lên.

Tuy rằng Thạch Hoành Hạo không điều hành nơi này một cách có tâm nhưng việc kinh doanh của quán bar đang rất tốt. Khách khứa nườm nượp, ngay cả Thái An và Trác Khiêm ra cho đủ số cũng bận rộn như con quay.

Hầu như tất cả khách hàng đến quán bar đều là những chàng trai trẻ, lặng lẽ ngồi trò chuyện uống rượu, đôi lúc có vài vị khách hướng ngoại chạy lên sân khấu giật mic của ca sĩ.

Trác Khiêm càng ngày càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Vì quá bận rộn mà cậu không có thời gian suy nghĩ linh tinh. Mãi cho đến một buổi tối nọ sau một tuần bắt đầu công việc, có một bàn gọi rất nhiều món, nhờ cậu bê đồ ra.

Trác Khiêm cầm hai bình rượu, đi đến trước bàn của vị khách đó, đặt hai bình rượu lên bàn.

Người đàn ông cách cậu gần nhất đột nhiên gọi cậu lại: “Ngồi xuống uống một ly đi?”

Trác Khiêm ngẩn ra, nói: “Ngại quá, bây giờ đang trong thời gian làm việc của tôi, không thể uống rượu với khách.”

Người đàn ông nghe xong cũng không nổi giận, lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Trác Khiêm: “Vậy tôi đợi em tan tầm?”

Thái độ của người đàn ông này khá chân thành, cách nói chuyện cũng có chừng mực, nhưng ánh mắt anh ta cực kỳ lộ liễu, không thèm che giấu suy nghĩ của mình, nhìn chòng chọc vào Trác Khiêm.

Trác Khiêm bị nhìn đến rợn tóc gáy, không dám nhận danh thiếp, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi nhanh chân chuồn đi.

Trở lại nhà bếp, Trác Khiêm bắt gặp Thái An đang rảnh rỗi chơi điện thoại, cậu hỏi thẳng thừng: “Đây là quán bar cho đồng tính luyến ái?”

“Em mới biết à?” Thái An ngạc nhiên, sửa lại lời cậu, “Nói chính xác là, gay bar.”

Trác Khiêm: “…”

Hèn chi cả tuần nay không thấy vị khách nữ nào.

Thái An thấy Trác Khiêm im lặng, bật cười: “Em ngơ thật đấy, cả tuần rồi mới phát hiện ra.”

Trác Khiêm xấu hổ sờ mũi, chợt nghĩ đến: “Vậy anh Hạo cũng là…”

Thái An gật đầu rồi mới đáp: “Anh Hạo là kiểu chủ ít khi nhúng tay. Trong nhà anh ấy có công việc kinh doanh, thường rất bận rộn. Nếu không dẫn bạn bè đến ngồi uống rượu thì có khi một hai năm cũng chẳng đến một lần.”

Lúc này, cuối cùng Trác Khiêm cũng đã hiểu tại sao lại cảm thấy khó xử khi ngồi xe Thạch Hoành Hạo vào lần trước, hóa ra mọi người đều là người chung đường.

Có lẽ vì gần đây thường xuyên ở bên Thẩm Gia Lan, chìm đắm vào tình yêu, ngay cả gay radar cũng hỏng hóc rồi.

Ài, nam sắc dễ khiến người ta mê muội.

“Phải rồi.” Thái An chống cằm nói, “Tuy bảo trước đây anh Hạo ít khi đến, nhưng dạo này anh ấy thường xuyên đến lắm đấy. Tối qua anh gặp anh ấy, còn đến một mình cơ.”

Trác Khiêm thầm nghĩ, cậu không chỉ gặp Thạnh Hoành Hạo, còn bị gọi đến văn phòng tâm sự, hỏi han cậu đã quen với công việc ở đây chưa.

Lúc đó cậu cực kỳ ngạc nhiên, còn tưởng đãi ngộ cho người quen của người quen đều tốt như vậy.

Bây giờ nhớ lại, mới hiểu thì ra Thạch Hoành Hạo có ý đồ khác.

Thái An vỗ vai Trác Khiêm, cười nhạt: “Kiểu như em rất được ưa thích trong giới này, nên tự cẩn thận chút đi.”

Ngày hôm sau, Thạch Hoành Hạo lại tới nữa, lần này có dẫn theo bạn bè.

Trác Khiêm lại bị giám đốc sung quân ra bên ngoài vì thiếu người, vừa đúng lúc gặp phải đám người Thạch Hoành Hạo bước vào cửa.

Vì có nhiều khách khứa nên Trác Khiêm vờ như không nhìn thấy Thạch Hoành Hạo, quay đầu định đi tiếp khách khác.

Nào ngờ Thạch Hoành Hạo lại gọi tên cậu.

Trác Khiêm còn định giả điếc, nhưng làm vậy thì quá lộ liễu, cậu chần chừ trong vài giây, vẫn đành bước về phía Thành Hoành Hạo, mỉm cười với gã: “Anh Hạo.”

Thạch Hoành Hạo hỏi: “Tầng hai còn phòng trống không?”

Trác Khiêm nói: “Dạ có.” Giám đốc cố ý chừa ra một phòng riêng, chắc hẳn Thạch Hoành Hạo đã báo trước rồi.

Thạch Hoành Hạo gật đầu: “Dẫn bọn anh lên đi.”

Thế là Trác Khiêm không thể không dẫn đường cho đám người Thạch Hoành Hạo lên lầu.

Lúc lên cầu thang, cậu có cảm giác mấy ánh mắt của vài người phía sau đều đang tập trung lên người cậu, dù cho không có ác ý cũng khiến người ta thấy rất khó chịu.

Sau khi dẫn đường đến nơi, Trác Khiêm xoay người trốn nhanh hơn thỏ.

Một người bạn của Thạch Hoành Hạo cảm thấy buồn cười: “Trông chúng ta đáng sợ lắm à? Còn chưa gọi món mà chạy nhanh quá chừng.”

Thạch Hoành Hạo ngồi trên sô pha, châm thuốc lá: “Đứa nhóc này khá nhát gan.”

“Nghe mày nói ẻm còn chưa thành niên?” Một người bạn khác mở miệng, “Mày kiềm chế giùm cái.”

Thạch Hoành Hạo rít thuốc, phun ra một đám khói trắng, gã chẳng để ý: “Sắp thành niên rồi.”

“Biết chừng mực là được.” Người bạn đó nói xong, lấy điện thoại ra gọi điện, “Tao đã hẹn với em họ khoảng tám giờ tối, không biết nó có tới không, để tao gọi điện thử… Phải rồi, mày có chắc muốn bán quán bar này không?”

Thạch Hoành Hạo nói: “Có thể bán được một ân huệ cho nhà họ Thẩm thì còn gì hơn.”

Bên kia, Trác Khiêm chạy một mạch xuống lầu, nhờ Thái An đi nhận đơn bàn đó giùm.

Dĩ nhiên Thái An đã nghe chuyện Thạch Hoành Hạo lại dẫn bạn đến đấy, thấy Trác Khiêm khó chịu đến vậy, anh không khỏi thấy đồng tình với Trác Khiêm.

Nếu anh là trai thẳng thì chắc cũng không chịu nổi môi trường làm việc thế này, chứ đừng nói đến việc ông chủ có những suy nghĩ không nên có đối với mình. Hơn nữa, Trác Khiêm vẫn còn là học sinh, chưa được tiếp xúc với nhiều chuyện, sao có thể chịu nổi những điều này?

Thái An an ủi cậu: “Việc còn lại cứ giao cho anh, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trác Khiêm im lặng một lát, bỗng nói: “Em không muốn làm nữa.”

Dường như Thái An đã dự đoán được Trác Khiêm sẽ nói như vậy, anh không khuyên nhủ Trác Khiêm hãy cố nhịn, chỉ nói: “Nếu em đã suy nghĩ kỹ rồi thì cứ tìm giám đốc xin từ chức đi.”

Trác Khiêm đã suy nghĩ, cậu lên thẳng phòng giám đốc trên tầng ba.

Giám đốc nghe Trác Khiêm nói muốn từ chức, sững sờ chốc lát mới bảo: “Đương nhiên có thể từ chức, nhưng trong khoảng thời gian này quán đang rất bận, có lẽ nhóc không thể nghỉ ngay được. Vầy đi, để anh đi hỏi anh Hạo thử, sau đó sẽ trả lời nhóc được không?”
Bình Luận (0)
Comment