Lần đầu tiên người đàn ông rút được số 10, nhưng gọi nửa ngày trời cũng không có vị khách nào có tấm thẻ cùng số, người đàn ông đành tiếp tục rút tấm thẻ thứ hai.
Kết quả, lần thứ hai rút được số 16 cũng không có khách nhận.
Trác Khiêm nghi ngờ những tấm thẻ trong cái hộp đó không có khách nào lựa chọn, cho nên dù người đàn ông có rút bao nhiêu tấm thì cũng sẽ không có khách đoạt giải.
Nếu Trác Khiêm không đoán sai, tấm thẻ duy nhất có chủ trong hộp chính là con số tương ứng với tấm thẻ đỏ trong tay Thạch Hoành Hạo. Chắc người đàn ông sẽ rút đến thẻ có số của Thạch Hoành Hạo nhanh thôi.
Hình như bạn của Thạch Hoành Hạo cũng đoán ra, hắn hỏi Thạch Hoành Hạo: “Của mày là số mấy?”
Thạch Hoành Hạo kẹp tấm thẻ bằng hai ngón tay, thờ ơ liếc nhìn con số ghi trên tấm thẻ: “Chín.”
Giây tiếp theo, giọng người đàn ông dưới lầu lại truyền đến lần nữa: “Lần này là chín, có ai giữ số chín không?”
Bạn của Thạch Hoành Hạo phất tay với người dưới lầu, la lớn: “Bọn tôi là chín.”
Nương theo giọng nói, dưới lầu vang lên một trần xào xáo, than thở người trên phòng riêng may mắn quá, có mỗi một hộp sô cô la cũng lấy mất.
Chắc chắn các vị khách quen thường đến sẽ nhận ra Thạch Hoành Hạo, nhưng Thạch Hoành Hạo ngồi phía bên trong, từ dưới lầu nhìn lên không thể thấy bóng dáng gã, chỉ thấy góc nghiêng của hai người ngồi gần về phía này.
Trong đó có một người trông rất trẻ trung, hình như vẫn còn là học sinh. Y yên lặng rũ mắt như thể bầu không khí náo nhiệt bên dưới chẳng liên quan gì đến mình, ánh sáng lập lòe chiếu lên góc nghiêng thu hút sự chú ý của mọi người.
Vì thế dưới lầu có to gan gân cổ lên rống: “Anh đẹp trai trên lầu, anh đại diện bàn mình tự xuống nhận sô cô la đi.”
“Phải đấy, cứ ở yên trên lầu làm gì?” Có người ồn ào hùa theo, “Xuống đây chơi chung đi.”
Về sau không biết là ai bắt đầu, càng ngày càng nhiều người hô to hai chữ “Xuống đi”.
Giờ mọi người không thèm tiếc nuối sô cô la nữa, ai cũng muốn làm quen với anh đẹp trai lạnh lùng trên lầu kia. Dù cho không làm quen được thì ít nhất cũng phải bắt trai đẹp xuống ngắm cho đã mắt mới được.
Tiếng la ó dưới lầu càng lúc càng ồn, người đàn ông đang cầm micro đứng trên sân khấu cũng không kiểm soát được nữa.
Người đàn ông thấy các vị khách nhiệt tình như thế, cùng đường, nương theo ý kiến của mọi người mà dò hỏi người trên lầu: “Xin hỏi vị khách trên lầu kia, ngài muốn tự xuống nhận phần thưởng hay để nhân viên phục vụ mang lên?”
Nào ngờ, người đàn ông vừa mới dứt câu, rèm của căn phòng riêng đó soạt đóng lại.
Người đàn ông: “…”
Anh ta nhớ rõ hình như cậu thanh niên kia là bạn của ông chủ, còn tưởng sẽ cho ông chủ của anh ta một xíu mặt mũi, không ngờ lại cao ngạo đến vậy.
Trong phòng riêng.
Sau khi tấm rèm được kéo lại, khung cảnh vốn mờ ảo lập tức tối đen đến mức không thể thấy rõ mặt người bên cạnh. May là Thái An nhanh nhẹn, đứng dậy bật đèn chùm.
Dưới ánh đèn đột ngột sáng bừng, Thẩm Gia Lan đứng lên, giơ tay về phía Thạch Hoành Hạo.
Thạch Hoành Hạo ngẩn ra: “Hả?”
Thẩm Gia Lan nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thạch Hoành Hạo, trái lại còn nở nụ cười sung sướng.
Thẩm Gia Lan bây giờ đã không còn gầy xơ xác như xưa nữa. Gương mặt với đường nét tinh xảo gần như hoàn mỹ tựa như một bông hoa hồng đang nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, lại chẳng thèm che giấu đi những chiếc gai nhọn trên đó.
“Không đưa thẻ cho em sao?” Thẩm Gia Lan ra vẻ thắc mắc hỏi, “MC của anh kêu em xuống lấy phần thưởng kìa.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Gã lén nghĩ, bộ đối phương bị ngu à? Gã đã gian lận đến mức này rồi thì đương nhiên là muốn tự mình nhận hộp sô cô la.
Gã không định để bất cứ ai xuống nhận hộp sô cô la đó. Chỉ tính bảo nhân viên phục vụ mang hộp sô cô la lên đây, giao đến tay gã, gã sẽ tặng cho Trác Khiêm.
Đấy mới là quá trình hoàn hảo nhất!
Nhưng đám người dưới lầu vẫn còn đang ầm ĩ, Thẩm Gia Lan cũng đang đợi gã trả lời, mấy đôi mắt trong phòng riêng cũng đang nhìn gã chằm chằm.
Dưới tình huống thế này, dù cho Thạch Hoành Hạo không sẵn lòng cũng không thể không đưa tấm thẻ.
Thẩm Gia Lan nhận tấm thẻ, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng.
Thạch Hoành Hạo nhìn cánh cửa vừa đóng lại, âm thầm siết nắm đấm. Gã tự an ủi mình đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần Thẩm Gia Lan đem hộp sô cô la lên đây thì kế hoạch của gã vẫn có thể tiến hành như thường.
Cứ coi Thẩm Gia Lan như người công cụ là được.
Đúng vậy, Thẩm Gia Lan chỉ là người công cụ lấy sô cô la giùm gã mà thôi.
Người đàn ông dưới lầu đang định phân công nhân viên phục vụ mang sô cô la lên lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét hò reo phấn khích của các vị khách, tiếng hét to đến mức sắp xuyên thủng màng nhĩ anh ta.
“Anh Lý, vị khách đó xuống kìa!” Nhân viên phục vụ nói.
Người đàn ông nhìn theo tầm mắt của nhân viên, quả nhiên thấy Thẩm Gia Lan đang bước xuống cầu thang.
Sân khấu nhỏ cách khá gần đầu cầu thang, không lâu sau, Thẩm Gia Lan đã bước đến rìa bục sân khấu.
Người đàn ông vội vàng mời Thẩm Gia Lan lên sân khấu.
Ánh đèn rọi lên sân khấu rất sáng sủa, một chùm sáng chiếu thẳng từ trên trần xuống, vừa hay bao trùm Thẩm Gia Lan trong đó.
Thẩm Gia Lan đã cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie màu trắng ngà. Làn da dưới ánh đèn trắng như tuyết, hàng mi dài rõ từng sợi. Những hạt bụi mịn lượn lờ trong không khí bay quanh y.
Thoạt nhìn, chàng trai trên sân khấu như bước ra từ trong truyện tranh.
Đám đông huyên náo dần yên tĩnh lại.
Anh MC đứng bên cạnh Thẩm Gia Lan đã trở thành người vô hình, nếu như không phải anh ta đang cầm micro thì có khi không ai biết anh ta đang nói.
Anh MC thấy ánh mắt của mọi người đều đang tập trung lên người Thẩm Gia Lan, trong lòng vừa buồn vừa bất lực.
Cái xã hội tàn ác chỉ coi trọng ngoại hình này. Rõ ràng trông anh ta cũng đâu tệ lắm, thế mà đứng cạnh bạn của ông chủ thì bị lu mờ đến mức chẳng còn là ai.
Dù lòng nặng trĩu nhưng người đàn ông vẫn tận tụy hoàn thành bổn phận với một nụ cười, nhận hộp sô cô la từ nhân viên phục vụ rồi đưa nó cho Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan dùng tấm thẻ trao đổi sô cô la với người đàn ông.
Trong lúc mọi người lại bắt đầu reo hò, người đàn ông lại giới thiệu qua nguồn gốc của hộp sô cô la này với Thẩm Gia Lan một lần nữa, sau đó bắt đầu đặt câu hỏi: “Tôi xin mạn phép hỏi, vị khách này định giữ lại hộp sô cô la này hay là tặng cho ai?”
Thẩm Gia Lan không hề do dự đáp: “Tặng.”
Bên dưới khán đài rộ lên tiếng ồ.
Người đàn ông rèn sắt khi còn nóng: “Tặng cho ai?”
Thẩm Gia Lan liếc nhìn lên lầu, rèm phòng riêng đã bị kéo mở ra, Trác Khiêm thò đầu ra, đôi mắt tròn xoe đang nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Gia Lan dời tầm mắt đi, giọng nói lạnh lùng bỗng hóa dịu dàng như thể cơn gió đầu xuân, y nghiêng đầu nói vào micro mà người đàn ông đang giơ ra: “Tặng cho bạn trai tôi.”
Còn chưa dứt câu, tiếng ồ dưới khán đài đã biến thành tiếng ồn ào hỗn loạn. Những người đang mong đợi bị hụt hẫng, nhất thời mất bình tĩnh.
Trác Khiêm vừa nghe Thẩm Gia Lan nói câu đó xong, nhanh chóng ngồi thẳng người. Cậu nghe tiếng xào xáo dưới lầu, có người không cam lòng vẫn đòi xin thông tin liên lạc của Thẩm Gia Lan.
Giây phút này, dường như những tiếng động ầm ĩ đó đang cách xa vời vợi, cậu chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Cậu sực nhận ra Thẩm Gia Lan nói chuyện thật lôi cuốn làm sao. Nhất là khi nói ra hai chữ “Bạn trai”. Cứ như có vô vàn chiếc lông vũ nhẹ nhàng khuấy động nơi tim, khiến lòng cậu vui mừng không sao kể xiết.
Cái cảm giác giống như bị điện giật, cả tay chân đều tê dại.
Trác Khiêm cắn chặt môi, tránh cho bản thân cười ra tiếng vì quá vui vẻ.
Nhưng Thạch Hoành Hạo ngồi đối diện cậu thì không được vui cho lắm.
Thạch Hoành Hạo cực kỳ sốc, trước đó không lâu gã vừa nói rõ mình muốn tặng sô cô la cho Trác Khiêm. Thẩm Gia Lan đã nghe thấy mà sao vừa quay đầu đã định cướp mất hộp sô cô la mà gã dày công chuẩn bị?
Thạch Hoành Hạo xanh mặt nhìn về phía người bạn đang ngồi đối diện. Người bạn này chính là anh họ bà con xa của Thẩm Gia Lan, cũng là người trung gian bày ra cuộc gặp mặt này.
Người bạn này cũng đang hoang mang y chang, sau khi đối mắt với Thạch Hoành Hạo, người bạn vội phủi sạch liên can: “Tao cũng không biết sao lại thế. Hôm nay là lần đầu tiên tao nghe nói em ấy có bạn trai.”
“Chắc là em nó nói chơi thôi. MC của mày lắm chuyện quá, đã kêu người ta xuống rồi còn hỏi này hỏi nọ, gặp tao thì cũng thấy bực.” Người bạn còn lại của Thạch Hoành Hạo vội vàng giảng hòa, sau đó nhìn xuống lầu, “Em nó đang lên kìa.”
Nghe vậy, Thạch Hoành Hạo mới hơi bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt gã vẫn u ám, dù ai nhìn cũng biết gã đang không vui.
Bầu không khí trong phòng riêng hơi căng thẳng.
Trác Khiêm và Thái An đều an phận ngồi yên tại chỗ của mình, mắt nhìn mũi, không tham dự vào cuộc đối thoại của ba người kia.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Gia Lan đã cầm hộp sô cô la quay về.
Thạch Hoành Hạo lập tức đứng dậy, giơ tay định nhận lấy sô cô la, miệng nói: “Ngại quá, đã phiền em đi một chuyến rồi.”
Đáng tiếc, tay gã còn chưa kịp đụng đến một mép hộp, Thẩm Gia Lan đã giơ hộp sô cô la sang một bên, tránh khỏi bàn tay gã.
Tay Thạch Hoành Hạo lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Gia Lan không hề có ý định đưa sô cô la cho Thạch Hoành Hạo. Y cao hơn gã rất nhiều, hạ mắt lạnh lùng nhìn gương mặt đã không còn kiểm soát được biểu cảm của Thạch Hoành Hạo, cười nửa miệng: “Em đã đi nhận hộp sô cô la này rồi. Hau là anh Hạo tặng nó cho em đi.”
Thạch Hoành Hạo ngước mắt nhìn Thẩm Gia Lan, phát hiện trông y như đang cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, dường như trong ánh mắt đang ẩn chứa gai nhọn.
Bây giờ, cuối cùng Thạch Hoành Hạo đã nhận ra có gì đó không ổn.
Kể cả lúc Thẩm Gia Lan đòi tấm thẻ từ gã, hay hiện tại Thẩm Gia Lan cầm hộp sô cô la bước vào, thái độ của Thẩm Gia Lan đối với gã rất kỳ lạ, phải để ý kỹ lắm mới nhận ra Thẩm Gia Lan đang hướng nỗi thù địch rất lớn về phía gã.
Nhưng gã không hề biết thái độ thù địch của Thẩm Gia Lan bắt nguồn từ đâu. Chẳng lẽ vì gã đề nghị giá chuyển nhượng quán bar quá cao?
Trong đầu Thạch Hoành Hạo lướt qua vô số suy nghĩ, đến khi đặt sự chú ý lên hộp sô cô la trên tay Thẩm Gia Lan một lần nữa, gã đưa ra quyết định: “Như anh vừa nói, hộp sô cô la này rất có ý nghĩa đối với anh. Nếu em thích thì anh sẽ nhờ bạn mua một hộp khác tặng cho em?”
Tạm dừng vài giây, gã lại nói, “Còn về phí chuyển nhượng, anh cũng có thể hạ giá một chút…”
Còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười khẩy của Thẩm Gia Lan ngắt lời, “Không ngờ anh Hạo chịu chi đến mức này để theo đuổi người ta đấy.”
Thạch Hoành Hạo tưởng có tác dụng, vội nói: “Giá cả này nọ có thể thương lượng lại. Anh chuyển nhượng quán bar cho em không phải vì thiếu tiền mà là vì muốn kết bạn với em.”
“Vậy chắc anh Hạo không ngại tặng hộp sô cô la này cho bạn mới đâu nhỉ?” Thẩm Gia Lan đúng chuẩn cái kiểu cứng đầu, “Hộp sô cô la này cũng rất có ý nghĩa đối với em.”
Im lặng vài giây, Thạch Hoành Hạo hỏi: “Em cần nó làm gì?”
Thẩm Gia Lan nói: “Em đã nói dưới lầu rồi. Em muốn đem tặng.”
Thạch Hoành Hạo không tin nổi: “Tặng cho bạn trai em?”
Thẩm Gia Lan đáp: “Đúng vậy.”
“Dù sao bạn trai em cũng không biết em định tặng sô cô la cho em ấy, mấy ngày nữa hẵng tặng cũng không muộn. Anh đảm bảo với em, vài ngày nữa anh sẽ nhờ bạn mua được một hộp sô cô la y hệt.” Thạch Hoành Hạo vẫn không muốn từ bỏ, “Người anh muốn tặng ở ngay đây, anh đợi không không được.”
Thẩm Gia Lan cười nói: “Anh Hạo, thật đáng tiếc. Người em muốn tặng cũng ở ngay đây.”
Thạch Hoành Hạo: “???”
Nghe vậy, không chỉ mỗi Thạch Hoành Hạo, ngoại trừ Trác Khiêm thì tất cả mọi người đều hoang mang.
Anh họ bà con xa của Thẩm Gia Lan không nhịn được lên tiếng: “Gia Lan, không phải em nói muốn tặng sô cô la cho bạn trai em sao?”
Thẩm Gia Lan bình thản nói: “Bạn trai em đang ở đây.”
Anh họ bà con xa à một tiếng nặng nề, rõ ràng chữ nào anh ta cũng nghe hiểu, những kết hợp lại một chỗ thì chẳng hiểu gì hết.
Nhưng không phải đợi lâu, Thẩm Gia Lan đã giải thích bằng hành động. Y bước đến trước mặt Trác Khiêm, nhét hộp sô cô la vào lòng Trác KHiêm, nói: “Cho em.”
Thạch Hoành Hạo: “…”
Thái An: “…”
Những người khác: “…”
Sau đó, Thạch Hoành Hạo trơ mắt nhìn Trác Khiêm mới né hộp sô cô la đó như né rắn rết cách đây mấy ngày lộ vẻ hoảng loạn ôm lấy hộp sô cô la, khẽ nói cảm ơn.
Thẩm Gia Lan nhẹ nhàng mỉm cười, tâm trạng vui vẻ vuốt tóc Trác Khiêm.
Thời khắc này, Thạch Hoạch Hạo đã sốc đến mức không thốt nên lời. Giống như có một cây búa khổng lồ rớt từ trên trời xuống, đập cho gã ngu cả người.
Chuyện, chuyện quái gì đây?
Gã còn trẻ mà đã mờ mắt rồi ư?
Ngay lúc Thạch Hoành Hạo còn đang ngu người, người anh họ bà con xa của Thẩm Gia Lan yếu ớt lên tiếng: “Gia Lan, em ấy là?”
Thẩm Gia Lan trả lời: “Cậu ấy là bạn trai em.”
Anh họ bà con xa: “…”
Thẩm Gia Lan nói: “Em đến đây chỉ để gặp cậu ấy. Mua quán bar này cũng vì cậu ấy.”
Anh họ bà con xa: “……”
Đầu óc anh họ bà con xa trống rỗng chưa kịp xử lý thông tin, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của Thái An: “Anh Hạo! Anh Hạo! Anh không sao chứ?!”
Quay đầu nhìn lại, Thạch Hoành Hạo chết lặng ngã xuống.