Trác Khiêm cảm thấy cực kỳ mắc cỡ. Nếu không phải do Thẩm Gia Lan đang ôm cậu thì cậu hận không thể trực tiếp chạy về giường.
Nhưng Thẩm Gia Lan không hề có ý định sẽ quay về giường, thậm chí còn ôm cậu nhích gần cửa sổ sát đất.
“Thẩm Gia Lan!” Trác Khiêm sợ tới mức hét lên, ôm chặt lấy cổ Thẩm Gia Lan, “Anh định làm gì vậy?”
Thẩm Gia Lan an ủi vuốt ve vai cậu, nói bên tai: “Em nhìn ra ngoài đi.”
Trác Khiêm không nhìn, không muốn quay đầu.
Dường như Thẩm Gia Lan không ngờ sẽ dọa Trác Khiêm đến mức này, thấy buồn cười: “Những chiếc máy bay không người lái đó là do anh đặt. Em yên tâm, sẽ không quay chúng ta, hơn nữa từ bên ngoài cửa sổ không thấy được phía trong.”
Trác Khiêm vẫn vùi mặt trên vai Thẩm Gia Lan: “Anh đặt máy bay không người lái làm gì?”
Thẩm Gia Lan nói: “Em nhìn rồi biết.”
Trác Khiêm do dự trong chốc lát, nghi ngờ quay đầu nhìn, ngay sau đó phát hiện số lượng máy bay không người lái đã nhiều như bầu trời đầy sao.
Mỗi một chiếc máy bay không người lái đều phát ra ánh sáng, những đốm sáng ấy như dòng nước chảy, từ từ tụ lại thành một vùng, cuối cùng vẽ ra một hình dáng đơn giản trên bầu trời đen kịt.
Đương nhiên Trác Khiêm đã từng thấy máy bay không người lái, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy số lượng lớn đến vậy.
Trong chốc lát, cậu bị mùi tiền từ độ xa hoa này dọa đến mức không nói nên lời.
Mãi cho đến khi Thẩm Gia Lan đột nhiên thúc một cái, cậu mới sực tỉnh táo lại. Ngay lập tức, hai bên vành tai đều đỏ bừng lên.
“Em không nhận ra gương mặt đó giống ai sao?” Thẩm Gia Lan hỏi.
Đã là lúc nào rồi, Trác Khiêm làm gì còn tâm trạng đi để ý xem gương mặt máy bay không người lái xếp thành giống ai. Đầu óc cậu như hóa thành bùn nhão, không thể suy nghĩ được gì.
Cậu quay đầu lại ôm cổ Thẩm Gia Lan, bất lực lắc lắc đầu.
“Giống em.” Thẩm Gia Lan hôn nhẹ lên má cậu.
“Giống chỗ nào chứ?” Trác Khiêm thở dốc, không thở nổi, “Em không phải người có thể vẽ được bằng mấy nét phác họa đâu.”
Nghe vậy, Thẩm Gia Lan không nhịn được bật cười: “Tin anh đi, tụi nó cố hết sức rồi.”
Những chiếc máy bay không người lái lơ lửng bên ngoài cửa sổ sát đất một lúc lâu. Đầu tiên là xếp thành một hình trái tim, tiếp đến là hai chữ cái đầu trong tên Trác Khiêm, rồi lại biến hóa thành đủ thứ kiểu dáng.
Cuối cùng, những chiếc máy bay không người lái bao quanh bọn họ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời cao.
“Chúc mừng sinh nhật.” Ý cười trong giọng nói của Thẩm Gia Lan đầy ắp như muốn tràn ra, “Hy vọng món quà của anh vẫn chưa đến quá muộn.”
Đôi tay Trác Khiêm đang ôm cổ Thẩm Gia Lan càng siết chặt, cơ thể cậu càng run rẩy dữ dội hơn dưới ánh sáng lấp lánh như bầu trời sao phía sau lưng.
“Xin lỗi, Thẩm Gia Lan.” Trác Khiêm vô cùng rối bời, lời nói ra loạn hết cả lên, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Em đã nợ anh lời xin lỗi này quá lâu rồi.”
Thẩm Gia Lan nói: “Không sao.”
“Em, em dìm anh xuống nước, suýt nữa hại chết anh.” Khi nói ra những lời này, dường như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy dây thần kinh của Trác Khiêm, khiến cậu đau đớn đến mức khó thở.
Tuy rằng cậu đã đoán được có lẽ ký chủ trước đã làm chuyện không hay gì đó với Thẩm Gia Lan nên mới bị hệ thống chủ trừng phạt, nhưng cậu không ngờ đến chuyện không hay đó chính là dìm Thẩm Gia Lan xuống nước.
Lúc đó, ký chủ trước đã nảy sinh ý định giết Thẩm Gia Lan. Hắn ta muốn nhanh chóng thoát khỏi thế giới này cho nên đã chọn đường tắt, khiến thụ chính biến mất rồi mới tập trung công lược công chính.
May thay, cuối cùng Thẩm Gia Lan đã thoát khỏi tay ký chủ trước.
Sau sự việc đó, Thẩm Gia Lan đã trở nên vô cùng căm ghét ký chủ trước, nhưng bởi vì đúng lúc đó Thẩm Gia Lan vô tình phát hiện ra chuyện ba mẹ y ly hôn, bị phân tán sự chú ý cho nên chưa kịp tính sổ với hắn ta.
Mãi cho đến tận khi ký chủ trước bị Ninh Phong lôi xuống hồ——
Yến Thư Dương nói, Thẩm Gia Lan cực kỳ sợ nước. Vì khi bọn họ đi học bơi lúc nhỏ, Thẩm Gia Lan không may bị chuột rút, không được người ta phát hiện ra ngay, đợi đến khi được cứu lên thì đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Ơn nhờ bác sĩ cao tay nên mới cứu được cái mạng đã bước một chân vào cửa chết của Thẩm Gia Lan trở về.
Từ đó về sau, Thẩm Gia Lan rất ít khi đến gần hồ hoặc bể bơi, cũng chưa từng bước vào bể bơi của trường.
Đáng tiếc, Trác Khiêm không hề biết những chuyện này, thậm chí còn mặc kệ để Thẩm Gia Lan giúp cậu dọn bể bơi, nếu cậu biết thì tuyệt đối sẽ không nỡ để Thẩm Gia Lan giúp cậu những việc đó.
“Em, em đã quên rất nhiều chuyện trước kia sau khi rơi xuống hồ. Em không nhớ tại sao mình rơi xuống nước. Em, em cũng không nhớ chuyện mình đã làm tổn thương anh.” Trác Khiêm khóc nấc, cậu không thể chấp nhận nổi, cảm giác khó chịu tựa như đang chìm trong ao sâu, nước lấp đầy tai cả tai lẫn mũi. Cậu nếm được nước mắt của chính mình, quả nhiên là rất mặn.
“Không sao mà.” Thẩm Gia Lan ôm chặt cậu, vuốt ve lưng cậu từng chút một. Mặc dù nhắc đến chuyện cũ không hay nhưng phản ứng của y vẫn bình tĩnh như cũ, “Anh tha thứ cho em.”
Trác Khiêm nói: “Anh không tha thứ cho em cũng được.”
“Nếu anh không tha thứ cho em thì em cảm thấy đấy là trừng phạt em hay là trừng phạt chính anh?” Thẩm Gia Lan vừa tức vừa buồn cười, “Khó khăn lắm mới có được một người bạn trai, em bắt anh phải vứt bỏ như vậy sao?”
Trác Khiêm ôm Thẩm Gia Lan, không nói nên lời, cậu nhăn mày, dường như cũng đang sầu não vì vấn đề mâu thuẫn này.
“Đừng nghĩ tới nữa.” Thẩm Gia Lan khẽ chạm lên chân mày nhăn chặt của cậu, đột ngột đổi chủ đề, “Em còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở trung tâm bảo hành không?”
Trác Khiêm rầu rĩ nói nhớ rõ.
“Vậy em còn nhớ chiếc điện thoại anh đem đi sửa không?”
“Nhớ.” Nhắc đến chiếc điện thoại đó, Trác Khiêm chợt nhớ đến chuyện gì đó, ngẩng phắt đầu dậy nhìn Thẩm Gia Lan, “Hình như anh rất để tâm đến chiếc điện thoại đó. Bạn gái cũ tặng?”
“Anh không có bạn gái cũ.”
“…” Trác Khiêm vỗ trán.
Yêu đương đến mất não, sao lại quên được chuyện Thẩm Gia Lan là một nhóc xử nam trong sáng không có xíu kinh nghiệm yêu đương… À không, bây giờ Thẩm Gia Lan đã không còn là nhóc xử nam trong sáng nữa rồi, là tài xế mới ngây thơ.
Mặc dù tư thế trò chuyện của hai người lúc này chẳng ngây thơ chút nào.
Thẩm Gia Lan nhếch khóe môi, cười nhẹ, y giơ tay vuốt trán Trác Khiêm rồi mới nói tiếp: “Chiếc điện thoại đó là món quà sinh nhật đầu tiên và duy nhất mà mẹ tặng cho anh. Anh đã trải qua mười tám cái sinh nhật, nhưng ngoại trừ nó ra thì lần nào mẹ cũng bận bịu công việc, đến mức quên mất sinh nhật anh, có khi tận một tháng sau đó mới nhớ ra.”
“Tuy rằng anh ghét mẹ nhưng anh vẫn luôn giữ lại món quà sinh nhật đầu tiên ấy, giống như thể đang giữ lại ảo tưởng đối với bà. Anh đinh ninh cho rằng sẽ có một ngày nào đó bà sẽ dừng bước, quay lại nhìn cái gia đình chẳng ra sao này. Nhưng không, bà mãi dốc hết sức mình tiến về phía trước. Có lẽ trong mắt bà thì anh còn không bằng một con thú cưng, cùng lắm chỉ là một bức tượng đá trấn giữ gia đình, chỉ cần bà quay đầu thì sẽ thấy anh đang canh giữ bên ngoài cổng nhà chăng.” Thẩm Gia Lan cười tự giễu, “Không ngờ ba còn hận bà ấy hơn, nhiều lần đập nát chiếc điện thoại đó. Lần chúng ta gặp nhau ở trung tâm bảo hành đã là lần thứ bốn thứ năm bị ông ấy đập vỡ.”
Trác Khiêm không biết nên nói lời an ủi như thế nào, vì vào lúc này, dù cho cậu có nói gì cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Cậu chỉ có thể ôm chặt lấy Thẩm Gia Lan, để y cảm nhận được sự hiện diện của mình.
Thẩm Gia Lan kể rất nhiều chuyện.
Y nói nhà họ Thẩm vẫn luôn coi thường mẹ y, cho rằng mẹ y lẫn lộn trong giới giải trí, cuộc sống phức tạp. Nhưng mẹ y là người rất mạnh mẽ, bận rộn với công việc để chứng minh bản thân, đến mức lơ là cả gia đình.
Dù ba y không hài lòng với hành vi của mẹ y, nhưng chuyện ông làm ra cũng không đỡ hơn là bao. Một bên hai vợ chồng bọn họ oán trách lẫn nhau, một bên thì vứt đứa con trai duy nhất cho bảo mẫu chăm.
Giờ đây, bọn họ đã lén ly hôn nhưng vẫn diễn trò ở nơi công cộng như cũ, sau khi bị Thẩm Gia Lan phát hiện còn bắt y phải dối gạt mọi người cùng với họ.
“Lúc trước anh hận ba vì ông ấy đập hư quà mẹ tặng anh, sau này mới nhận ra, có lẽ ba anh làm vậy mới đúng. Những thứ đã hỏng vốn chẳng đáng luyến tiếc, con người ta rồi cũng phải hướng về phía trước.” Thẩm Gia Lan nhìn chằm chằm Trác Khiêm, đôi mắt hoa đào quạnh quẽ ấy như đang ánh lên vô số vì sao, y dừng một lúc, mới nói, “Vả lại, chuyện đó vốn không phải do em làm, không phải sao?”
“…” Trác Khiêm cứng người, lắp bắp mở miệng, “Anh, anh biết rồi ư?”
Thẩm Gia Lan bị dáng vẻ lơ ngơ của Trác Khiêm chọc cười, hôn lên chóp mũi cậu, gật đầu nói: “Thay đổi quá nhiều, không khó để đoán ra.”
Câu trả lời này khiến Trác Khiêm sợ hãi.
Nếu Thẩm Gia Lan đã đoán ra, vậy những người khác thì sao? Có phải Yến Thư Dương và Trác Duệ cũng đã đoán ra?
Dường như Thẩm Gia Lan cảm nhận được Trác Khiêm hoảng loạn, vội an ủi: “Không phải ai cũng sẽ nghĩ theo hướng này đâu. Anh nghi ngờ là vì em không có ký ức về rất nhiều chuyện trong quá khứ.”
“… Chuyện nào cơ?”
“Chuyện em đến gây sự với anh này nọ, còn cả những lần bị anh xử…” Thẩm Gia Lan nói, đột nhiên hít hà, “Ài, đừng siết, còn siết nữa là đứt thật đấy.”
“…”
Thẩm Gia Lan cực kỳ bất lực, y không ngờ mình và Trác Khiêm lại có nói chuyện trong tư thế này lâu như vậy. Y chưa bao giờ nghĩ mình là một người có lòng kiên nhẫn, đến tận bây giờ mới phát hiện sức chịu đựng của mình đúng là kinh người.
Cuối cùng, y không hỏi sâu thêm về chuyện này, đợi khi Trác Khiêm muốn kể thì tự khắc sẽ nói.
Hơn nữa, bây giờ còn có một chuyện khác quan trọng hơn nhiều——
–
Ngày hôm sau.
Trác Khiêm tỉnh giấc, toàn thân ê ẩm, lưng và eo đau nhức. Điều càng tệ hơn nữa là đêm qua cậu khóc một lúc lâu nên mắt đã sưng húp lên.
Cậu nằm sải lai trên giường như xác chết, để Thẩm Gia Lan chườm lạnh mắt cho mình. Lúc Liễu Nhứ đến thì trông thấy cảnh tượng như thế này——Trác Khiêm lười biếng nằm trên giường, còn nhóc em họ thường ngày hay tự coi mình như cái lỗ rốn vũ trụ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cầm túi chườm đắp mắt cho Trác Khiêm.
Liễu Nhứ sốc há hốc mồm, kèm theo đó là sự hãi hùng kinh dị, anh không dám bước vào, chỉ đứng bên ngoài ló đầu nhìn.
“Thẩm Gia Lan! Em làm gì Trác Khiêm rồi?” Liễu Nhứ không khống chế được âm lượng, “Đừng bảo là em ấy không cho em làm nên em đánh em ấy một trận đó nha?!”
Chiếu theo cái tính khí bốc đồng hễ không vừa ý là động tay động chân của Thẩm Gia Lan thì có khả năng rất cao.
Liễu Nhứ sợ chết khiếp, không rảnh bận tâm thêm nhiều, nhấc chân bước vào trong.
Kết quả anh chỉ vừa bước được hai bước, Thẩm Gia Lan đã đứng dậy từ bên mép giường, lạnh lùng nhìn về phía anh: “Anh, mang quần áo đến à?”
“…” Mọi ngày thì Liễu Nhứ tới Liễu Nhứ lui, giờ có việc cần nhờ mới biết gọi anh, Liễu Nhứ bĩu môi, “Mang đến rồi, để trên sô pha đó.”
Thẩm Gia Lan nói: “Cảm ơn, anh đi được rồi.”
“Trác Khiêm thì sao? Trác Khiêm bị gì vậy?” Liễu Nhứ không có ý định rời đi, “Em đã đánh người ta rồi mà còn không đưa đến bệnh viện?”
Thẩm Gia Lan không nhịn nổi nữa, nghiến răng: “Em không có đánh cậu ấy.”