Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 116

Sau khi Ngọc Phân Nhi lớn tiếng kêu tuột quần, Huân Tiểu Khả cười thành tiếng, bả vai không ngừng rung.

Trình độ ‘thất đức’ của đám nhóc này, Huân Tiểu Khả bái phục luôn rồi.

Bí Đao linh hoạt khôn ngoan, tại thời khắc mấu chốt này, đột nhiên cùng với Ngọc Phân Nhi ý tưởng lớn gặp nhau, tràn đầy ăn ý.

Chỉ thấy móng vuốt của nó thật sự đang vắt trên lưng quần của người đàn ông.

Khẩy khẩy hai cái, thắt lưng đã tuột ra.

Gương mặt người đàn ông hoảng hốt, vốn đang cùng vị hôn thê ân ân ái ái thật ngọt ngào, đột nhiên không biết từ đầu xông ra một đám chó rất hung dữ, mấy chục kí thịt đè lên, thiếu chút nữa đè anh ta đến xịt máu.

Bị đè xuống đất không thể động đậy cũng thôi đi, bây giờ sao lại cảm thấy có móng vuốt đang tuột quần mình!?

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt—-

Người đàn ông mặt đỏ bừng, khí nóng từ đỉnh đầu bốc hơi ra ngoài, anh ta bắt đầu liều mạng giãy giụa.

“Mẹ kiếp, hai con chó này sao mà nặng dữ vậy? Tụi mày đè tao như vậy làm gì!?”

Đánh không lại nên anh ta quyết định từ bỏ.

Tính cách người đàn ông rất linh hoạt, có cương có nhu, quyết đoán kịp thời, dồn khí đan điền hét lớn: “Các vị anh hùng xin tha cho, tôi đầu hàng ~~~~~~~”

Sơ Nhất, Thập Ngũ còn có Bí Đao đang đè lên người anh ta đều thoáng sửng sốt, Ngọc Phân Nhi cũng từ trên không đáp xuống, đáp xuống đứng vững vàng trên mông người đàn ông.

Huân Tiểu Khả nín cười đi tới trước mặt người đàn ông rồi ngồi xuống.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, có hơi chút thất thần.

Ánh mắt cô vừa đen vừa sâu, giọng nói cũng rất êm tai, giống như một thức uống thanh mát ngày hè.

Chỉ nghe thấy cô cười híp mắt nói: “Ngọc Phân Nhi của chúng tôi nói, chỉ có tuột quần của anh, anh mới không thể chạy.”

[Có lý.]

[Có lý.]

Bọn lông xồm rỉ tai nhau, đồng ý nhất trí.

Người đàn ông nóng đầu nóng gan đổ mồ hôi hột.

“Anh hùng, đừng, vạn ngàn lần đừng, nghe tôi một lời! Tôi không chạy, tôi không biết vì sao tôi phải chạy.”

Nếu thật sự bị một chú chó tuột quần, anh ta cũng không thiết sống nữa, chỉ có thể lưu lạc ngoài hành tinh.

“Thả họ ra đi.” Huân Tiểu Khả phẩy phẩy tay, “Dù sao cũng không chạy nổi.”

Người đàn ông lập tức đưa tay nắm chặt cái lưng quần, bò khỏi vòng vây của mấy chú lông xù, hệt như một tên háo sắc bị các thiếu nữ bao vây tiễu trừ.

“Tôi nói chứ, có chuyện gì vậy, xông tới vồ chúng tôi xuống đất là có ý gì?”

Người phụ nữ chậm rãi bò dậy, phủi sạch bụi bẩn trên váy, toàn bộ quá trình không nói một lời.

“Hóa ra các anh không biết mình phạm pháp.”

Huân Tiểu Khả cười bí hiểm.

“Nào nào nào, tôi đọc cho các anh nghe một tin.”

Huân Tiểu Khả mở điện thoại, âm thanh diễn cảm bắt đầu ngâm nga.

“Kiểm tra tố cáo hai học sinh vì nướng đồ dẫn đến cháy núi, tạo thành tổn thất rất lớn, nghi ngờ dính líu đến việc phóng hỏa đốt rừng.”

“Toàn án phán xử thế nào đây?”

“Toàn án căn cứ vào bên tố cáo, sau khi nghe ý kiến biện hộ của luật sư hai bên, bồi thẩm đoàn xem xét rồi quyết định, miễn trừ xử phạt hình sự đối với hai học sinh.”

“Có phải là cảm thấy không có gì to tát không?”

“Kết quả xử phạt hai học sinh là 27 triệu tệ tiền phạt.”

“Thế nào? Nhà các anh có quặng mỏ không? Trả nổi tiền phạt không?”

“Hai bạn học sinh này ở trên núi cùng với các bạn học sinh nướng đồ đón chào năm mới, dẫn tới cháy rừng lớn, cháy đã mấy ngày rồi, diện tích hỏa hoạn lên tới 15000 hecta, đại bộ phận cánh rừng đã bị hủy trong chốc lát.”

“Hai người có phải cảm thấy bản thân rất có bản lĩnh, rất lãng mạn không?”

“Kết quả ý thức an toàn không bằng một con chó.”

“Anh nhìn xem.” Huân Tiểu Khả chỉ vào cái vỉ nướng, vẻ mặt đầy giễu cợt, “Thời gian ngăn chặn hai người chỉ mấy phút, bọn chó đã dập được lửa rồi.”

Các em lông xù xồm xoàng đi theo Huân Tiểu Khả, Đao Đao và Pitt ‘vàng’ sức lớn, mỗi con kéo theo một chai nước suối.

Thời gian mà Huân Tiểu Khả nói chuyện, hai chúng nó đang hợp lực tưới nước lên than cho hạ nhiệt.

Người đàn ông lau mồ hôi lạnh trên trán, chắn cho vị hôn thê ở phía sau, không ngừng nói xin lỗi.

“Thật là xin lỗi, là chúng tôi sai rồi, tôi không nghĩ được xa vậy, không biết vấn đề lại nghiêm trọng đến thế, tôi nghĩ chỉ cần bản thân cẩn thận một chút thì sẽ không có chuyện gì to tát cả.”

“Sau này chúng tôi nhất định không tái phạm, cô thả bọn tôi đi đi.”

“Đi gì mà đi, tôi cũng không có quyền làm gì các anh.”

Huân Tiểu Khả nháy mắt, các bé chó tự động tạo thành vòng vây.

“Tôi đã gọi điện thông báo cho bên kiểm lâm, cho nên hai người phải ngồi đây chờ đợi.”

Đúng vào lúc này, hai nhân viên mặc đồng phục kiểm lâm thở hồng hộc chạy tới.

“Ai? Ai nướng đồ trên núi? Không cần mạng nữa à!? Lúc trước mới đốt một núi, ai lại đang tự tìm chết!?”

Ngay sau đó là một trận giáo huấn đổ ập lên đầu đôi nhân tình cộng thêm 500 tệ tiền phạt.

“500 tệ, nhiều như vậy?” Người đàn úp mở ví, có chút không nỡ.

Người phụ nữ toàn bộ quá trình chỉ cúi thấp đầu, xấu hổ không thôi, giật lấy ví tiền, thẳng thắn nộp tiền phạt.

“Là chúng ta không đúng, cần phải bị phạt, như vậy mới có thể nhớ lâu, sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ hậu quả.”

“Mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định đề cao ý thức an toàn, bảo đảm sau này không phạm sai lầm giống vậy.”

Thấy thái độ nhận sai của bọn họ tốt, nhân viên kiểm lâm miễn khiếu nại tạm giam 5 ngày, hoàn thành phiếu phạt rồi thả hai người họ xuống núi.

Huân Tiểu Khả và bọn lông xù bọn họ được tuyên dương một tràng, đặc biệt là Hổ Nha, nó được đặc biệt khen ngợi về ý thức an toàn cao.

Tiểu khả ái Hổ Nha xấu hổ rũ đầu xuống, khiêm tốn nói: [Đâu có đâu có, cũng là ngày thường có chú ý chút tin tức mà thôi, không tính là gì hết.]

[Cũng không đáng khen đi khen lại như vậy, tui cũng mắc cỡ.]

[Cho nên… ờm… Có thể nào viết hết những lời này lên giấy không?]

[Tui tự xem qua nhiều lần là được, còn có thể mang về nhà cho chủ nhân xem qua…]

Huân Tiểu Khả: “…”

Nhân viên công tác vẻ mặt thoáng cười, thật sự đã viết một thư khen ngợi cho Hổ Nha, văn phong lưu loát ít nhất là hai trăm chữ, dùng từ khoa trương, miêu tả tiểu khả ái thành đại anh hùng lợi hại vô địch thiên hạ.

Hổ Nha vui đến mức lông toàn thân duỗi thẳng, Huân Tiểu Khả thì lại rất lúng túng.

Buổi tối ngay lúc trở về Mạc Thần Trạch đã biết chuyện này, không có cách nào, chủ yếu là Hổ Nha canh ở cửa, còn cố ý dán thưu khen ngợi trên trán nữa, muốn Mạc Thần Trạch không nhìn thấy cũng khó.

“Hổ Nha giỏi quá!”

Mạc Thần Trạch đọc xong thư biểu dương, dùng sức vò đầu tiểu khả ái một hồi.

“Mỗi ngày đều muốn anh đọc truyện cổ tích cho nhóc, không ngờ thỉnh thoảng đọc vài tin tức lại hữu dụng đến vậy.”

“Dứt khoát sau này không đọc truyện nữa, đổi hết thành đọc tin tức thời sự đi.”

Hổ Nha ngu người tại chỗ.

[Không không không, chưa đến nỗi như vậy, Hổ Nha muốn tiếp tục nghe chuyện Alibaba mà…]

Nhưng mà, Mạc Thần Trạch đã bắt đầu đọc tin tức thời sự rồi.

“Năm nay, giá thịt heo liên tục hạ 22 tuần, đã giảm xuống tận giá vốn nuôi dưỡng, toàn nghề hao tổn nghiêm trọng. Nhưng người nuôi vẫn có biện pháp giảm mức độ tổn thất xuống thấp nhất. biện pháp này chính là tham gia giao dịch kỳ hạn heo hơi. Kỳ hạn heo hơi mặc dù sẽ không trực tiếp ảnh hưởng đến nhu cầu heo hơi cơ bản trong nước, nhưng kỳ hạn hóa bảo đảm giá trị tiền gửi của doanh nghiệp nuôi dưỡng, giết mổ, mua bán cung cấp cách tránh sự bất ổn về giá cả, bảo đảm gia tăng giá trị tài sản…”

Hổ Nha: […]

Tính sai rồi.

Huân Tiểu Khả đầu nghiêng qua một bên, bả vai rung không ngừng, căn bản không quan tâm tình thế nước sôi lửa bỏng của Hổ Nha.

Lúc chiều tà thì có người gõ cửa.

Huân Tiểu Khả mở cửa nhìn, chỉ thấy Bình Đầu Ca cầm một cái chai ngại ngùng đứng ở bên ngoài.

“Vào đi,” Huân Tiểu Khả cười ngọt ngào mời nó vào nhà, “Hôm nay vừa hay có một lô mật hoa táo mới đến, nhớ là cậu có kinh nghiệm phong phú, mau đến giúp tôi giám định mật này một chút xem có phải là thật không.”

[Được, nói về ăn mật, trên núi Khanh Ngọc này, nếu lão tử dám đứng hai, thì không ai dám đứng nhất, chủ yếu là người đứng nhất đều bị lão tử đánh gục cả rồi.]

Bình Đầu Ca bưng cái chai không vào phòng.

Huân Tiểu Khả múc cho nó một muỗng mật hoa táo lớn vào bình, “Nếm thử xem mùi vị như thế nào?”

[Ừm..]

Bình Đầu Ca chép chép miệng, sau đó thưởng thức một cách tỉ mỉ, đánh giá: [Cũng được, đã bị cho thêm một chút đường rồi, nhưng chất lượng cũng coi như là ổn.]

Sau đó nó vừa ăn mật vừa cùng Huân Tiểu Khả tán dóc.

[Cô giáo, cô có thời gian không? Có muốn ra ngoại đi dạo một chút không?]

[Tôi mang cô đi tuần tra đỉnh núi một lượt, để mọi người quen biết nhau chút, biết là cô được tôi bảo kê, để tránh đứa nào mù mắt làm cô bị thương.]

“Được chứ.” Huân Tiểu Khả cùng Bình Đầu Ca ra ngoài tản bộ, hiếu kỳ nói: “Tôi nghe nói rắn độc chia làm ba loại, một loại là gây độc thần kinh, một loại là gây độc máu, còn một loại là hỗn hợp.”

“Chồn mật các cậu đều miễn dịch với ba loại độc này sao?”

Bình Đầu Ca trả lời hết sức ngang ngược.

[Thật ra độc tính là gì không quan trọng, chủ yếu là lượng độc không giống nhau.]

[Có điều, lão tử bị cắn cũng chỉ là sự khác biệt giữa ngủ ba giờ và ngủ năm giờ mà thôi, chẳng có gì to tát cả.]

“Thật lợi hại.” Huân Tiểu Khả cảm thán, “Chả trách đánh nhau hung hăng vậy, nguyên nhân là thiên phú bẩm sinh.”

[Sai, sai hoàn toàn, lão tử đánh nhau hung mãnh không chỉ vì có thiên phú cao.]

Bình Đầu Ca liếm liếm ngón tay.

[Quan trọng nhất là phải thông minh, đầu óc linh hoạt, phải có mắt quan sát sâu sắc.]

[Biết không, lúc đánh nhau cần phải công kích vào điểm yếu của đối thủ.]

“Xin rửa tai lắng nghe.”

Bình Đầu Ca ngẩng đầu cao ngạo.

[Nói một cách dễ hiểu, là nếu cô muốn tập kích một người đàn ông, thì cần phải tìm cơ hội tấn công thân dưới của anh ta.]

[Lão tử đã từng dùng chiêu này đánh gục một tên cao to.]

Huân Tiểu Khả: “…”

Lúc đi đến lưng chừng núi, từ xa Huân Tiểu Khả đã nhìn thấy hai người, là đôi tình nhân bắt được lúc trưa.

Đôi tình nhân nhỏ dường như đang nói chuyện thầm thì.

Trong tay người phụ nữ cầm ví tiền, sau khi nhìn thấy Huân Tiểu Khả thì mắt liền sáng lên, muốn đi qua, lại bị người đàn ông kéo lại.

Huân Tiểu Khả chẳng qua chỉ là nhìn hai người lâu một chút.

Bình Đầu Ca đã phát hiện ra.

Nó ôm bụng, ngẩng đầu nhìn nhìn cô giáo, rồi lại nghiêng đầu nhìn ví tiền trên tay đôi tình nhân nhỏ.

Bừng tỉnh hiểu ra.

Giây kế tiếp, Bình Đầu Ca đã xông tới trước mặt đôi tình nhân nhỏ, một bên chân đạp khúc gỗ, lớn tiếng gào to: [Người đi tiền ở lại, không có tiền thì tay ở lại!!!]

Tác phong trang nghiêm như giới xã hội đen.

Huân Tiểu Khả: “…”

Bình Đầu Ca cậu thật là có cái nhìn sâu sắc mà.
Bình Luận (0)
Comment