--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 20
Vừa nghe thấy lời nói của nam thần, Cố Tiểu Khả hoàn toàn ngây ngốc.
Những từ này có nghĩa là gì, sao tự nhiên lại nhịp nhàng như vậy!
Cố Tiểu Khả nhịn không được mà khẽ cong khóe môi, cô hít một hơi thật sâu rồi lại mỉm cười.
Anh ấy thật sự biết cách ăn nói, tuy rằng có hơi cợt nhã nhưng mà nghe xong vẫn cảm thấy thích lắm.
Cố Tiểu Khả không chỉ nghe lọt những lời khen ngợi của nam thần, mà cô còn cảm thấy lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là phải đối mặt với chuyện gì cô đều có thói quen tự mình giải quyết. Điều cô không sợ nhất chính là sống một mình. Những lo lắng, bận tâm của người khác chưa bao giờ xuất hiện trên người cô.
Cố Tiểu Khả siết chặt lòng bàn tay, có chút khẩn trương, môi khẽ nhấp nháy, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, lặng lẽ như đang nói chuyện một mình: "So với ánh trăng còn xinh đẹp hơn gì đó, cũng...cũng...được sao..."
Lỗ tai của Mạc Thần Trạch vừa vặn ở nơi cuối gió, không cẩn thận nghe được hết mấy từ ngữ đáng ra không thể nghe thấy. Anh bật cười, tiến về phía trước vài bước.
Hổ Đông Bắc lập tức ngẩng đầu lên, nó cảnh giác nhìn về phía con thú hai chân đang dần tiến lại gần. Chúa tể sơn lâm hiếm khi chịu phục tùng bất kỳ ai, cũng không phải con thú hai chân nào cũng có tư cách trở thành đại ca của nó.
"Anh đừng qua đây..."
Cố Tiểu Khả xòe tay ra hiệu cho anh dừng lại. Cô cảm nhận được tiểu ca Đông Bắc bên cạnh đang khẩn trương. Tiểu Hổ lẳng lặng thu hồi cái bụng lõα ɭồ của nó, hai mắt nhìn thẳng Mạc Thần Trạch, cả người trong trạng thái đề phòng.
Mạc Thần Trạch lập tức đứng yên, anh đang muốn mở miệng nói chuyện thì nhìn thấy hơn 30 cảnh sát do Cục cảnh sát Vân Đài, Đồn cảnh sát Vân Đài và Đội cảnh sát đặc nhiệm cử ra đã đến hiện trường. Toàn bộ công viên sau núi đều đã bị phong tỏa, tất cả phóng viên tới đưa tin thì bị chặn lại bên ngoài công viên.
Mạc Thần Trạch bị một đặc cảnh kéo về phía sau nhằm bảo vệ anh. Ông ấy căn bản không quan tâm anh muốn nói cái gì, vẻ mặt nghiêm nghị kéo anh thanh niên không biết sợ chết này ra khỏi vòng cách ly.
Có điều trong công viên vẫn còn một cô gái trẻ không sợ chết nữa, lúc này đang nhẹ vuốt lưng con hổ Đông Bắc, an ủi nó không cần lo lắng.
--Wattpad: autumnnolove--
"Vườn bách thú tới đón mày về nhà rồi". Cố Tiểu Khả có chút không muốn rời tiểu ca Đông Bắc.
[ Cuối cùng cũng có thể về nhà ăn thịt bò. ]
Cố Tiểu Khả: "..."
Thật ra tiểu ca Đông Bắc cũng rất lưu luyến không muốn trở về, quay đầu lại hỏi đại ca: [ Ngươi sẽ đến thăm bổn vương đúng không? Tới gãi đầu gãi lưng vuốt lông cho ta nữa ]
Cố Tiểu Khả gật đầu: "Được, cuối tuần này sẽ đến xem mày."
Lúc này tiểu ca Đông Bắc mới vui vẻ, chậm rãi đứng lên. Tất cả đặc cảnh đang có mặt đều giơ trang bị lên, ánh mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chăm chú từng cử động của lão hổ to, rất sợ giây tiếp theo nó sẽ cắn đứt cánh tay của cô gái đầu to mà óc như quả nho bên cạnh.
Chuyên gia gây mê động vật cũng giơ súng gây mê lên, thay đổi góc độ để tìm điểm bắn súng. Nhưng mà Cố Tiểu Khả lại đang đứng bên cạnh Tiểu Hổ, bọn họ sợ vô tình làm cô ấy bị thương. Dù sao thì ném chuột cũng sợ vỡ đồ, nửa ngày trời không ai dám nổ súng.
Tất cả mọi người đều nín thở, giảm bớt tất cả những tiếng động bất thình lình sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lão hổ tấn công người. Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn Cố Tiểu Khả và tiểu ca Đông Bắc đang lưu luyến trước lúc chia tay, thậm chí còn miễn cưỡng ôm ấp vài lần.
Các chú đặc cảnh: "..."
Cảm giác được lão hổ ôm lấy và cạ mặt, bọn họ không hiểu, bọn họ không xứng.
Tiểu Hổ đã nhìn thấy người bắn súng gây mê từ phía xa, nó mơ hồ cảm giác được mông mình tê rần. Nó rất giảo hoạt trốn ở sau lưng đại ca, ủy khuất mà nói:
[ Có thể đừng chích ta được hay không, chích đau lắm, hơn nữa lần nào cũng phải ngủ đến sắp lên men mới tỉnh dậy được, khó chịu lắm ]
Cố Tiểu Khả: "..."
Đứa nhỏ này, chúa tể sơn lâm gì mà ý chí lại mỏng manh như vậy.
"Vậy mày có thể ngoan ngoãn tự mình trở lại lồng sắt không?"
[ Được, bổn vương vốn định trở về ăn thịt bò mà, còn không phải là lạc đường sao... ]
Cố Tiểu Khả: "..."
Cuối cùng mày cũng thừa nhận mày không nhớ được đường đi sao.
Cô hắng giọng, nói với người phụ trách khu thú dữ trong vườn bách thú: "Không cần bắn thuốc gây mê nó đâu, nó không thích bị gây mê, tôi đưa nó trở lại lồng!"
Mọi người: "..."
Là do bọn họ còn chưa tỉnh ngủ hay là do thế giới này biến hóa quá nhanh?
Phía đối diện có ngời đáp lại: "Không được! Quá nguy hiểm..."
Cố Tiểu Khả thở dài, duỗi tay xoa xoa cái đầu lông của Tiểu Hổ. Tiểu ca Đông Bắc rất quý trọng cơ hội được gãi lông quý giá này, nó nhân cơ hội nghiêng đầu qua cọ vào lòng bàn tay của đại ca.
Cố Tiểu Khả nhún vai, lại nói to: "Trước khi các người tới đây, chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, sao không thấy nó ăn tôi."
Mọi người: "..."
Thực tế thắng lý thuyết. Người bắn súng gây mê động vật vẫn giữa nguyên tư thế bắn súng, nhưng không hạ cò. Người phụ trách khu thú dữ của vườn bách thú mở cửa lồng sắt lớn ra sẵn rồi lùi ra xa.
Cố Tiểu Khả sợ mình đứng ở một phía của Tiểu Hổ, người bắn súng gây mê sẽ bắn nó từ phía khác, cho nên cô dứt khoát xoay người trèo lên lưng của tiểu ca Đông Bắc, cô ghé sát vào người con hổ, nâng cánh tay về phía trước, nhỏ giọng nói bên tai nó:
"Tao dựa vào trên người mày, bọn họ không dám nổ súng đâu. Đi thôi, chúng ta đến lồng sắt chuẩn bị về nhà nào!"
Tất cả mọi người ở đây đều bị động tác bất thình lình của Cố Tiểu Khả làm cho đứng hình.
Tiểu Hổ vui vẻ mà ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng, thanh âm vô cùng vang dội, tựa như một cơn lũ bất ngờ tràn về. Nó hưng phấn cõng đại ca chạy về phía lồng sắt, lúc Cố Tiểu Khả giúp nó đóng cửa lồng lại, Tiểu Hổ còn vươn một chân ra nhưng đã thua lại các móng vuốt để tránh làm cho đại ca bị thương, dùng đệm thịt nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Cố Tiểu Khả.
[ Nhớ phải đến thăm bổn vương đó! ]
[ Bổn vương sẽ lén để dành lại một miếng thịt bò mời ngươi ăn! ]
Cố Tiểu Khả cong mắt khóa cửa lại, nhỏ giọng đáp lại nó một câu: "Được!"
Tiểu ca Đông Bắc lúc này mới hài lòng ngồi lại cái lồng sắt của mình, bắt đầu uể oải tựa vào một bên mà ngủ gà ngủ gật. Lang thang ở bên ngoài trong tình trạng bàng hoàng cả một đêm đã có chút mệt mỏi.
--Dịch: Autumnnolove--
Thú dữ xổng chuồng vốn là cơn ác mộng đối với các vườn bách thú, nhưng không ai có thể ngờ rằng cuối cùng lão hổ to lớn kia lại ngoan ngoãn tự mình trở về lồng sắt. Đừng nói là tấn công người, rõ ràng là nó đang chơi đùa hết sức vui vẻ với cô gái nhỏ loài người kia.
Sau đó Cố Tiểu Khả mới biết được, thì ra Tiểu Hổ tạm thời bị Vườn bách thú Vân Đài đưa đến Công viên động vật hoang dã Đại Loan Sơn. Trên đường vận chuyển, khóa lồng bị rỉ sét và rung lắc nên mới tạo điều kiện cho tiểu ca Đông Bắc chạy thoát.
Xe vận chuyển chạy trên đường núi vào ban đêm gặp nhiều đoạn quanh co, tầm nhìn không tốt cho nên tốc độ xe rất chậm. Hổ Đông Bắc thử mấy lần, không bao lâu liền nhảy xuống bụi cỏ ven đường biến mất không dấu vết, mà tài xế trên xe lại không hề phát hiện.
Tờ mờ sáng cùng ngày, người lái xe mới ngừng xe lại ven đường chuẩn bị ăn sáng, lúc này mới phát hiện hổ Đông Bắc đã xổng chuồng lúc nào không hay thì sợ hãi ngã quỵ trên mặt đất, hoang mang lo sợ!
Con hổ Đông Bắc này không chỉ giá trị xa xỉ mà nó còn là ngôi sao động vật của Vườn bách thú Vân Đài, nếu không người ta cũng không muốn mượn nó đem đến Công viên động vật hoang dã Đai Loan Sơn!
Càng nghiêm trọng hơn chính là lão hổ nửa đường trốn đi, nếu không cẩn thận cắn chết vài người thì ông ấy tránh không thoát tội của mình!
Tài xế lập tức báo cảnh sát, sau đó liên hệ với người chăm sóc hổ Đông Bắc và tổ trưởng khu thú dữ. Tiếp đó chính là vận dụng toàn bộ camera hành trình để tìm kiếm vị trí mà lão hổ nhảy xuống, cho đến khi nhận được thông báo của Cố Tiểu Khả, mọi người mới lo lắng đề phòng chạy đến công viên sau núi của Đào Uyển Cư. Vừa đến liền nhìn thấy Tiểu Hổ vượt ngục đang chơi đùa một cô gái loài người, xem nó chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Mọi người mệt mỏi cả buổi sáng cuối cùng cũng đưa được lão hổ trở về vườn bách thú. Cấp trên bắt đầu tra xét từ trên xuống dưới, ai nên chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, nên kiểm tra đổi mới khóa cửa thì đổi mới khóa cửa, còn sửa đổi quy trình vận chuyển thú dữ và nâng cao nhận thức về bảo vệ an toàn.
Những chuyện này đều không liên quan đến Cố Tiểu Khả, sau khi cô tiễn tiểu ca Đông Bắc đi thì vội vàng trở về biệt thự, nhóm học sinh chó vẫn còn đang chờ cô trở về dạy học.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Mạc Thần Trạch đi bên cạnh Cố Tiểu Khả, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp, anh nhịn không được mà khen một câu: "Thật sự xem thường em rồi."
Còn chuyện anh đã từng nịnh hót con gái nhà người ta là "xinh đẹp hơn cả ánh trăng" gì đó, tất nhiên là không muốn đề cập tới.
Hai mắt Cố Tiểu Khả sáng ngời, hơi cúi đầu, nhưng trái tim đang vô cùng phức tạp. Tất cả mọi người đều chạy khỏi công viên, chỉ có một mình nam thần chạy vào trong, có thể là...
Tới tìm mình không?
Cố Tiểu Khả không dám suy nghĩ quá nhiều, chỉ dám trộm quan sát nam thần.
Lúc này, thân thể Mạc Thần Trạch đột nhiên cứng đờ, giọng nói có chút khàn: "Tôi biết là em đang trộm nhìn tôi và cảm thấy tôi rất đẹp trai, còn muốn chuyển hướng sự chú ý của tôi. Nhưng tôi vẫn rất không hài lòng vì em không đặt sự an toàn của mình lên trên hết."