Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 30

Mạc Thần Trạch nói xong những lời này, bầu không khí trở nên im lặng.

Khoé mắt Cố Tiểu Khả giật giật: “…”

Bản thân Mạc Thần Trạch cũng: “…”

Mặc dù những lời cợt nhả đó là những lời thật lòng anh muốn nói, nhưng sau khi qua sự chau chuốt lại, thì lời thốt ra từ miệng anh lại phảng phất tăng độ cợt nhả lên hẳn.

Chân mày Mạc Thần Trạch nhếch lên, cái kịch bản chết tiệt này có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không? Mà sao lời thoại cứ phải có vần điệu!

Tốt nhất đừng để anh tìm ra được cách chống chế.

Cố Tiểu Khả lúng túng, hắng giọng, vờ như không nghe thấy những lời kì lạ đặc biệt lại còn gieo vần phát ra từ miệng nam thần, cô bèn đổi chủ đề khác:  “Tôi có chút thông tin liên quan đến gã buôn người đó, nhưng, anh đừng hỏi tôi vì sao lại có được thông tin đó.”

Mạc Thần Trạch gật đầu, thuận thế nói: “Được, chúng ta sẽ chia sẻ tin tức cho nhau, nhưng sẽ không hỏi nguồn tin từ đâu mà có.”

“Ok.”

Cố Tiểu Khả chỉ mong sao đây là điều tốt nhất, cô làm sao có thể nói rõ tin tức của mình là do chính miệng Bánh Đậu nói với cô.

Ngày đó Bánh Đậu và Đa Đa đang trú mưa chờ cha của Đa Đa tới đón về, ông chú có vết bớt kia tìm rất nhiều cơ hội để tiếp cận Đa Đa, tuy nhiên, trong suốt quá trình này Bánh Đậu luôn rất cảnh giác.

Nó dũng cảm không sợ hãi che chắn cho Đa Đa sau lưng, nhìn trừng trừng thẳng mặt ông chú, cho dù ông ta có dùng thứ gì, đồ ăn ngon hay là cục đá cũng thế đánh lừa chú, cũng không thể làm sao lãng mục tiêu của chú.

Bánh Đậu trong suốt quá trình vẫn luôn canh chừng, chỉ cần ông chú kia có hành động lạ, nó sẽ liều mạng tấn công ông ta.

Rõ ràng ông chú kia cũng không muốn để mình bị thương, nên sau nhiều lần thử, đành từ bỏ kế hoạch bắt cóc Đa Đa.

Ông ta tự an ủi mình thế này: “Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là đứa mù, có bán cũng không được bao nhiêu.”

Khi ông ta định thử lại lần cuối cùng, thì từ xa cha của Đa Đa đang lái xe thiệt nhanh tới.

Ông chú tiếc hùi hụi “Chậc chậc” hai tiếng, rồi chuồn theo hướng ngược lại, nhảy lên xe, lái xe rời đi.

Do Bánh Đậu cứ chăm chú quan sát ông ta, nên không phát hiện ra có chiếc xe được giấu sau bụi cây bên kia.

Cố Tiểu Khả lúc đó hỏi: “Có thể miêu tả kỹ càng một chút về hình dáng chiếc xe không?”

Đôi mắt to ngây thơ của Bánh Đậu chớp chớp: [Xe Suv á.]

“Còn màu sắc thì sao?”

Bánh Đậu lắc đầu, nói nó mù màu.

“Còn nhãn hiệu?”

Bánh Đậu lại lắc đầu, nó làm sao mà biết được chuyện này.

Cố Tiểu Khả hỏi thêm một câu mà không hy vọng gì mấy: “Biển số xe…. Cậu có nhớ không?”

Thật không ngờ Bánh Đậu gật gật đầu.

Cố Tiểu Khả khá kinh ngạc, “Cậu biết biển số xe là gì sao?”

[Trong nhà tui cũng có một chiếc xe nhỏ nhỏ, Đa Đa mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô bé thường sờ nó, cho nên tui biết cái miếng nhỏ nhỏ đó chính là biển số xe.]

Bánh Đậu kiêu ngạo chưa được ba giây, thì ủ rũ cúi đầu xuống.

[Tiếc là tui không biết chữ…]

Đối mặt với sự việc này, Cố Tiểu Khả củng cố thêm lòng tin, nhất định phải mở lớp học ngữ văn và toán học cho đám boss trong lớp học mới được.

Tiếp đó, Cố Tiểu Khả kiên nhẫn thử từng số từng chữ, rất lâu sau đó, cuối cùng cô cũng đã biết được biển số xe của tên buôn người đó là bao nhiêu.

Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch tờ giấy ghi nhớ: “Đây là biển số xe của tên buôn người đó, tiền bối, anh giao thiệp rộng, xem có thể khai thác thêm được gì từ manh mối này không?”

Mạc Thần Trạch có chút ngạc nhiên, không ngờ nhanh như thế mà Cố Tiểu Khả đã có được manh mối mới quan trọng như thế, so với thông tin mà mấy tên thám tử tư anh thuê tìm được còn quan trọng hơn nhiều.

Bánh Đậu đã giúp Cố Tiểu Khả một chuyện lớn như thế, Cố Tiểu Khả cũng muốn giúp nó một việc, dù sao bánh ít đi thì bánh quy lại.

Ba ngày sau, Đa Đa khỏi bệnh xuất viện.

Cha mẹ cô bé đã thương lượng, cuối cùng đưa ra quyết định, sẽ không nói ra chân tướng sự thật với cô bé, chủ yếu là lo lắng chuyện này sẽ tạo thành bóng ma tâm lý ảnh hưởng nghiêm trọng tới cô bé.

Dù sao, Bánh Đậu chỉ bị dính mưa rồi bị ho khan mà cô bé đã vô cùng áy náy, nếu để cô biết chú cún mà cô xem như em trai vì cô cho uống thuốc lung tung mà xém chút mất mạng, không biết cô bé sẽ tự trách mình đến thế nào.

Qua việc ngoài ý muốn này, cha mẹ Đa Đa cũng giám sát nghiêm khắc hơn việc để thuốc thang trong nhà, không chỉ khoá hộp đựng thuốc lại, mà còn đặt ở chỗ cao để trẻ nhỏ không dễ dàng với tới.

Nhưng cho dù là như thế, nhưng thói quen thích uống thuốc lung tung của Đa Đa cũng khiến cho họ vô cùng lo lắng, dù trước đây cũng đã nhiều lần giải thích với cô bé, nhưng dường như không tác dụng gì.

Sau khi Cố Tiểu Khả biết chuyện này, cô đã đề xuất một biện pháp kì lạ.

Đa Đa sau khi tan học về nhà, vừa đặt cặp sách xuống là lao vào chơi đùa với Bánh Đậu.

Cô bé xoa đầu chú cún, vuốt lông, ôm em chó lăn lộn trên sàn nhà.

Mẹ Đa Đa bưng lên một dĩa dâu tây, đặt trên bàn trà, nói với Đa Đa: “Mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn, con ở nhà một mình ngoan ngoãn, không được mở cửa cho người lạ nha.”

“Dạ vâng!” Đa Đa nghiêm túc gật đầu.

Sau khi mẹ rời đi, Đa Đa mò mò dĩa dâu tây, cầm một trái lắc qua lắc lại, cười hỏi em chó: “Bánh Đậu, em có muốn ăn không?”

“Gâu!” Từ trong phòng khách phát ra một giọng trẻ con ngọt ngào, “Muốn ăn!”

Đa Đa nghe thấy mà toàn thân cứng đờ, tay cầm quả dâu bất động, toàn bộ khung hình đứng im, như ai bấm nút tạm dừng.

“Gâu gâu gâu!” Chú chó hưng phấn lạ kỳ kêu liền ba tiếng. Vừa điên cuồng vẫy đuôi, vừa nói: “Em rất rất thích ăn dâu tây!”

Đa Đa có chút bối rối, vểnh tai bên trái nghe bên phải, đột nhiên hỏi: “Bánh Đậu, là em đang nói chuyện sao?”

Đôi mắt chú chó hau háu nhìn vào trái dâu tây đỏ rực, nghiêng cái đầu nhỏ, lanh lợi trả lời: “Đúng rồi.”

Đôi tay nhỏ của Đa Đa khẽ run rẩy, vứt quả dâu tây, xoay người bỏ chạy, phóng như bay vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại một cái rầm.

Bánh Đậu: “….”

Chú chó nhìn theo bóng lưng chạy đi xa của Đa Đa, không ngần ngại lao về phía quả dâu tây rớt dưới đất, lủm một miếng vào trong miệng, ăn hết sức vui vẻ.

Đa Đa trốn sau cửa, nghiêng tai lắng nghe.

Bánh Đậu rất ngoan ngoãn, sau khi ăn xong dâu tây thì ngồi yên tại chỗ, yên lặng nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ chính.

Thấy Đa Đa cả nữa ngày không để ý tới mình, chú chó nằm rạp trên đất, có chút tủi thân, tai cụp ủ rũ, đáng thương hỏi: “Đa Đa, chị làm sao thế?”

Đa Đa lén mở he hé cửa, đợi vài giây rồi mới chầm chậm bước ra, nhỏ giọng hỏi: “Bánh Đậu, em thật sự biết nói sao?”

“Đúng á!” Bánh Đậu lập tức ngồi thẳng lên.

Đa Đa cẩn thận từng li từng tí đưa tay sờ sờ đầu cậu em chó, mấp máy môi, dùng cái giọng nghẹn ngào chực chờ bật khóc thương lượng, “Em đừng nói nữa được không?”

Bánh Đậu cọ cọ lông xù trên đỉnh đầu vào lòng bàn tay của Đa Đa, “Em chỉ có thể nói chuyện trong ngày hôm nay thôi.”

“Không sao, không sao.” Sau khi nghe thấy câu này, ngược lại trong lòng Đa Đa lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười, vỗ vỗ lồng ngực, “Em đột nhiên như thế, chị có chút sợ hãi, tuy sợ, nhưng mà———!”

Đa Đa ngồi xổm trước mặt Bánh Đậu, đưa tay che miệng, giống như đang thì thầm nói với cậu em trai, giọng nhỏ xíu nói với nó: “Chị thích em, thích em nhất.”

Bánh Đậu hưng phấn vẫy đuôi liên tục, không ngừng cọ đầu vào mặt Đa Đa, thừa cơ điên cuồng thổ lộ: “Em cũng thích Đa Đa, thích nhất thế giới.”

Lúc này Đa Đa đã hoàn toàn chấp nhận chuyện Bánh Đậu biết nói chuyện, ôm lấy chú cún cưng, dúi cái mặt vào bộ lông vừa mềm vừa ấm, ra sức cọ cọ, nở nụ cười vui vẻ.

“Đa Đa, em muốn ăn sôcôla.”

“Hông được.” Đa Đa nhếch môi, tỏ vẻ nghiêm khắc, giơ ngón tay lên giáo dục em trai: “Mẹ nói chó không được ăn sôcôla, không tốt cho cơ thể, sẽ phải đi bệnh viện chích thuốc.”

Nghe thấy hai chữ “chích thuốc”, chú chó co rúm lại, lập tức cụp đuôi nằm im.

Rõ ràng trong nhà không có ai khác, mà Đa Đa và Bánh Đậu cứ nói thì thầm, như sợ ai đó nghe thấy.

“Em ngoan mà, không đòi ăn sôcôla nữa, Đa Đa có thể nào đồng ý với em một chuyện không?”

“Em nói đi.”

“Em nghe nói có vài loại thuốc cũng giống như sôcôla, nếu như uống lung tung sẽ bị đau bụng, cho nên Đa Đa phải hứa với em là ngoài những loại thuốc mà cha mẹ đưa, thì không được tự tìm thuốc mà uống, được không?”

Đa Đa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy Bánh Đậu nói có vẻ rất hợp lí, bèn gật đồng đồng ý, “Được.”

Sau đó, bọn họ móc ngoéo lập lời thề nhất định sẽ giữ lời hứa.

Chú chó dụi đầu vào vòng tay Đa Đa, vô cùng tiếc nuối: “Em lại sắp phải biến trở lại không thể nói chuyện được nữa rồi.”

Vừa dứt lời, cửa lớn vừa mở ra, mẹ xách giỏ đồ ăn về tới.

Đa Đa kể cho mẹ nghe điều thần kì vừa xảy ra, còn vỗ vỗ chú chó để khuyến khích nó nói: “Bánh Đậu, em nói cho mẹ nghe đi.”

Kết quả, Bánh Đậu chỉ sủa gâu gâu không ngừng.

Đa Đa biết Bánh Đậu cũng như cô bé Lọ Lem, khi phép màu tan biến rồi, sẽ không thể nói được nữa, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cô bé vẫn rất vui.

“Lúc mới xảy ra thì có chút sợ, nhưng sau đó cảm thấy giọng của Bánh Đậu thật dễ thương, không hổ là em trai của con!”

Mẹ Đa Đa mỉm cười, cố ý đặt rất nhiều kẹo trông giống thuốc đặt lung tung trên bàn, nào là viên lẻ tẻ, hộp ngang, hộp thấp, hộp cao, hình dạng nào cũng có, rồi vừa rửa rau, vừa lén quan sát Đa Đa.

Chỉ thấy Đa Đa cầm lên sờ sờ, rồi đưa sát vào mũi ngửi ngửi, sau đó phân chia từng loại rồi sắp xếp gọn gàng vào hộp thuốc.

Cô bé hạ giọng, thì thầm nói nhỏ bên tai Bánh Đậu: “Chúng ta đã móc ngoéo rồi, em trai, em phải ngoan, không được lén ăn sôcôla, chị cũng không lén ăn thuốc.”

Sau khi thấy được điều này, cuối cùng mẹ của Đa Đa cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui mừng, bà quyết định chờ lúc Đa Đa không chú ý, sẽ cất thiết bị liên lạc thu nhỏ gắn trên người Bánh Đậu đi.

Mẹ quay người đi vào bếp nấu ăn, Bánh Đậu thấy vậy, tranh thủ nói ba câu cuối cùng trong cuộc đời của một chú chó.

“Đa Đa, em còn có thể nói hai câu cuối cùng, em muốn nói với chị——”

Chú chó dùng tất cả chân thành đầy kiêu hãnh nói với Đa Đa: “Trong hàng ngàn hàng vạn chủ nhân trên thế giới, chỉ có Đa Đa là đẹp nhất.”

Đôi mắt Đa Đa trong phút chốc đỏ lên, cô bé ôm lấy chú chó, hôn chụt một cái: “Trong hàng ngàn hàng vạn chú chó trên thế giới, chỉ có Bánh Đậu là dũng cảm nhất.”

Đa Đa lau lau khoé mắt, tò mò hỏi cậu em trai chó: “Bánh Đậu, sao em thích gieo vần khi nói chuyện vậy?”

Bánh Đậu trả lời: “Em rất thích nói chuyện có vần điệu, nếu không sẽ không ngầu.”

Phía bên kia, Cố Tiểu Khả đã kết thúc công việc phiên dịch tiếng của loài chó, biến từ giọng trẻ con về giọng nói ban đầu của mình.

Vừa quay đầu lại, thì thấy nam thần đang cầm tập tài liệu trong tay, hơn phân nửa là có liên quan đến bọn buôn người.

Anh đứng ngay sau lưng cô, không biết đã đứng đó bao lâu.

Lúc này, Cố Tiểu Khả đang một tay chống hông, một chân giẫm lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, cô đang đóng vai Bánh Đậu diễn một cách hăng say.

Mà vừa rồi cô mới nói gì nhỉ?

Cô nói———

Tôi thích khi nói chuyện phải có vần điệu, nếu không sẽ không ngầu.

Mạc Thần Trạch vô tình xem được màn biểu diễn hết sức đặc sắc của ai kia, trợn tròn mắt kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment