Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 73

Cố Tiểu Khả có thị lực rất tốt, xa xa thấy một nam một nữ đang ngồi trên chiếc thuyền, hai người không biết bởi vì sao, đột nhiên tranh chấp.

Trong chớp mắt người phụ nữ quay đầu lại, Cố Tiểu Khả nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó–

Chính là dì Đới!!!

Cố Tiểu Khả không thể ngờ lại gặp được bà ấy ở hồ Bích Thạch!

Chỉ trong nháy mắt ngây người, Đới Ngọc Anh đã thét chói tai cứu mạng, sau đó “tõm” một tiếng ngã xuống hồ.

Mạc Thần Trạch đang chèo thuyền sau khi nghe thấy tiếng vang quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên mặt hồ yên ả gợn lên từng trận sóng.

Anh đột nhiên nhớ tới trước đó từng nhìn thấy lời kịch trong kịch bản —

“Cố Tiểu Khả chấn động, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô quyết đoán ra tay cứu giúp.”

Quả nhiên, giây tiếp theo giây, Cố Tiểu Khả nói với anh “Cẩn thận trông coi bọn nhóc.” Sau đó không chút do dự hai tay giơ lên phía trước, quyết đoán nhảy xuống nước.



Thấy cô giáo nhảy xuống hồ, đám cún trên thuyền nhất thời bối rối, phốc phốc nhổm dậy muốn nhảy xuống theo, Mạc Thần Trạch vội vàng hét lớn một tiếng:

“Tất cả đều không được nhúc nhích –”

Thân thể đám lông xù cứng đờ, thu hồi lại động tác muốn nhảy xuống.

“Trở về ngồi xuống!”

Các bé cún nghe lời lui lại vào trong khoang thuyền, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mạc Thần Trạch nhớ tới câu kịch bản cuối cùng hiện lên trên màn hình —

“Vô luận như thế nào Cố Tiểu Khả cũng không thể ngờ, manh mối liên quan tới nguyên nhân vì sao cô lại bị căn bệnh tâm lý “ăn thịt người”, lại bị nắm trong tay tên lưu manh đang bị đánh bầm dập dưới chân mình.”

Nhân vật mấu chốt sắp lên sân khấu, Mạc Thần Trạch đẩy nhanh động tác, ném mái chèo trong tay xuống, giật mở động cơ, nhanh chóng lái thuyền tới hiện trường.

Khi Cố Tiểu Khả nhảy xuống nước, cùng lúc đó gen cá tuyết trong cơ thể nhanh chóng bắt đầu hoạt động.

Chỉ thấy phía dưới hai tai cô dần dần mọc ra mang cá, khiến cô có thể hô hấp ở dưới nước, tứ chi cũng bắt đầu xuất hiện vảy, làm giảm lực cản ở trong nước, hai chân cũng mọc thêm phần vây như đuôi cá, gia tăng tốc độ khi cô lướt động giữa làn nước, cũng tăng độ linh hoạt khi đổi hướng bơi.

Cố Tiểu Khả giống như một con cá, vô cùng tự do tự tại bơi lội trong nước.

Bởi vậy, cô đến nơi Đới Ngọc Anh bị rơi xuống nước còn nhanh hơn con thuyền chạy bằng động cơ trên mặt nước.

Cố Tiểu Khả nhớ rõ Đới Ngọc Anh không biết bơi, quả nhiên Đới Ngọc Anh vùng vẫy vài cái, toàn thân đã vô lực mất đi ý thức, dần dần chìm xuống đáy hồ, không ngừng rơi xuống phía dưới, càng ngày càng sâu.



Nước trong hồ Bích Thạch tuy rằng rất trong, nhưng càng xuống đáy càng tối, khả năng nhìn thấy càng thấp.



Lúc Cố Tiểu Khả tìm được Đới Ngọc Anh, bà đã hoàn toàn mất đi ý thức, hai tay thả trôi ở phía trước, tứ chi vô lực, mặc cho chìm dần xuống làn nước.

Khi Cố Tiểu Khả cách Đới Ngọc Anh còn một thước, tới gần phía sau lưng bà ấy, sau đó giữ lấy đối phương, một tay kẹp lấy vai bà ấy, hướng lên trên, tiếp theo dung một chân đỡ lấy cơ thể bà ở phía dưới, kéo bà lên song song với mặt nước, cuối cùng đưa tới bên mạn thuyền.

Cả quá trình cứu người dường như rất dài, nhưng thật ra chỉ ngắn ngủn trong vài phút đã thuận lợi hoàn thành.

Cố Tiểu Khả kéo Đới Ngọc Anh tới mạn thuyền của mình, một tay nắm lấy tay bà, phía dưới giữu chặt, sau đó chuyển người để bà ấy đưa lưng về phía mình.

Hô “một, hai, ba”, Mạc Thần Trạch vươn tay kéo Đới Ngọc Anh lên thuyền, sau đó kéo Cố Tiểu Khả.

Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, hai người Cố Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch không nhận thức được, da thịt bọn họ lại trực tiếp chạm vào nhau, mà Cố Tiểu Khả vẫn không hề phát bệnh.

Bởi vì trong long Cố Tiểu Khả chỉ nôn nóng muốn cứu người.

Sau khi lên thuyền, Cố Tiểu Khả lập tức rửa sạch bùn đất, rong rêu trong miệng mũi Đới Ngọc Anh, ngửa đầu nâng cằm, hai tay nâng cằm của bà ấy lên, đảm bảo cho đầu và xương cổ ở trên một đường thẳng, tránh làm tăng nguy cơ làm tổn thương xương cổ, há miệng hít hơi, Cố Tiểu Khả lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, Mạc Thần Trạch ở bên cạnh giúp đỡ tiến hành ấn lồng ngực.

Cũng may thời gian Đới Ngọc Anh không thể hít thở không lâu, sau khi được hai người hiến hành sơ cứu hai lần, bà kịch liệt ho khan, cả người cong thành con tôm ho ra nước, khuôn mặt đỏ bừng.

Đới Ngọc Anh mặc một bộ quần áo mộc mạc, khác một trời một vực với phong cách ăn mặc bình thường của bà ấy, sau khi được cứu, bà ôm lấy chính mình ngồi ở mạn thuyền lạnh run, không nói được lời nào.

Cố Tiểu Khả liếc mắt nhìn Mạc Thần Trạch, Mạc Thần Trạch kéo máy khởi đổng thuyền.

Nhưng mà anh không lái thuyền trở về, mà chạy theo hướng ngược lại, về phía một hòn đảo hẻo lánh không có người lui tới ở giữa hồ.

Ánh mắt Đới Ngọc Anh chợt lóe lên, không dấu vết lại cúi đầu xuống, cuốn người ngồi ở một bên, bám chặt mạn thuyền, vẫn không chịu nói một chữ như trước.

Bà kéo chặt tấm thảm lông mà Cố Tiểu Khả khoác lên vai cho bà, ôm hai đầu gối ngồi trên đệm, hai mắt dại ra, cả người chìm trong trạng thái lơ lửng.

Cố Tiểu Khả an ủi Đới Ngọc Anh một lúc lâu, không có chút hiệu quả nào, cô thở dài, đi đến đầu kia của chiếc thuyền, khẽ hỏi Mạc Thần Trạch: “Người đàn ông kia thế nào?”

Chân mày Mạc Thần Trạch khẽ động, thấp giọng trả lời: “Đã bị trói lại rồi, các tiểu khả ái trong lớp chồi hoa hướng dương đang canh giữ, không chạy thoát được, em cứ yên tâm.”

Cố Tiểu Khả gật gật đầu, nhìn Mạc Thần Trạch, nhỏ giọng ám chỉ hỏi: “Gã ta có phải là người mà buổi tối ngày hôm trước anh đã từng đề cập tới…..”

Cố Tiểu Khả không muốn làm lộ chuyện kịch bản, cho nên hỏi rất mơ hồ, nhưng Mạc Thần Trạch vẫn ngầm hiểu, gật đầu, “Chắc là đúng, nhưng không hoàn toàn chắc chắn.”

Dù sao lúc này người đàn ông này chưa bị đầu rơi máu chảy và bị Cố Tiểu Khả dẫm nát dưới chân.

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Đới Ngọc Anh khuôn mặt không chút biểu tình ngồi ở cuối thuyền, vừa nghe thấy Cố Tiểu Khả gọi bà ấy là “dì Đới”, bởi vậy cũng biết bà là ai.

“Muốn báo cảnh sát không?”

Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng lắc đầu, “Trước không cần vội, lát nữa quay về lên bờ rồi nói sau.”

Nếu không có tai nạn chết người, chuyện báo cảnh sát có thể tạm hoãn lại, trước tiên hỏi những vấn đề liên quan tới cô trước rồi tính.

“Anh mang người đàn ông kia với bầy cún lên bờ trước, em muốn ở riêng với dì Đới trên thuyền.”

“Em cảm thấy bà ấy không chịu mở miệng là do có gì đó khó nói, không muốn nói với người ngoài.”

Mạc Thần Trạch gật đầu, “Được, vậy chờ em nói chuyện với bà ấy xong, chúng ta cùng nhau thẩm vấn người đàn ông đó.”

Sau khi lên bờ, Cố Tiểu Khả ngồi bên cạnh Đới Ngọc Anh, lẳng lặng ngồi thật lâu, duỗi đầu ra, không chút nóng vội, thậm chí bắt đầu nhàn nhã thưởng thức phong cảnh mặt hồ gợn sóng.

Dưới ánh mặt trời, mặt hồ Bích Thạch như được phủ một lớp hạt vàng lấp lánh.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Đới Ngọc Anh cũng không nhịn được, chậm rãi tự thoát ra khỏi thế giới riêng của mình, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Khả, nhẹ giọng hỏi cô:

“Sao không báo cảnh sát, lại đưa hung thủ muốn giết dì tới đây?”

Cố Tiểu Khả nhìn Đới Ngọc Anh, nhẹ nhàng nắm tay bà, mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà quan tâm bà: “Dì Đới, dì đã khỏe chưa? Có chỗ nào khó chịu không Dì?”

Đới Ngọc Anh sửng sốt, trả lời: “Trừ phổi nóng rát như lửa thiêu, thì tất cả đều không sao.”

Cố Tiểu Khả thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

Đới Ngọc Anh không hiểu, hỏi lại một lần nữa, “Tiểu Khả, vì sao con không báo cảnh sát, lại mang hung thủ muốn giết dì tới đây?”

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ cười, “Bởi vì con đang bảo vệ dì Đới.”

Đới Ngọc Anh ngây người, biểu tình cứng ngắc ngắn ngủn trong một giây sau đó trong nháy mắt khôi phục bình thường, “Lời này của con nghĩa là gì? Dì không hiểu.”

Cố Tiểu Khả nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Đới Ngọc Anh, dứt khoát hỏi thẳng bà: “Dì Đới, đúng là do ông ta đẩy dì xuống hồ sao?”

Đới Ngọc Anh tỉnh rụi, nhướng mày, lớn tiếng hỏi lại: “Ý của con là gì? Vậy mà giúp người ngoài nghi ngờ dì!? Không phải gã đẩy dì, chẳng lẽ là do dì cố ý nhảy xuống hồ muốn tự sát sao!?”

Cố Tiểu Khả vẻ mặt phức tạp thở dài, đã có được đáp án, buông cổ tay Đới Ngọc Anh ra, không tiếp tục sờ mạch đập của bà ấy nữa.

Sở dĩ có chút hoài nghi Đới Ngọc Anh tự biên tự diễn, là bởi vì thời điểm bà ấy rớt xuống hồ quá trùng hợp, động tác xô đẩy trước khi rơi xuống nước cũng có chút kỳ lạ, sau khi rơi xuống nước động tác giãy dụa cũng không đủ kịch liệt, thời gian giãy dụa quá ngắn, không giống như là đang cố gắng cầu cứu.

Nhưng Cố Tiểu Khả chỉ nghi ngờ, cũng chưa khẳng định.

Hiện giờ, nhịp tim của Đới Ngọc Anh đã nói cho cô biết đáp án chân thật.

Cố Tiểu Khả đương nhiên là cảm thấy thất vọng, trong lòng cô, từ trước tới nay Đới Ngọc Anh đều là một trưởng bối hòa ái, là người bạn thât thiết nhất của mẹ cô, cũng luôn chăm sóc quan tâm cô, tuy rằng hai người có rất nhiều quan niệm không hợp, nhưng cũng không gây trở ngại hai người thân thiết.

Bởi vậy Cố Tiểu Khả không thể ngờ được, dì Đới lại cố ý diễn một màn kịch giết người ngay trước mặt mình, mấu chốt người bị hại lại là bà ấy.

Rốt cuộc vì sao bà ấy lại làm như vậy?

Cố Tiểu Khả không hiểu.

“Dì Đới, có phải dì có nỗi khổ tâm gì không? Con thật sự không hiểu, vì sao dì lại cố tình diễn một màn như vậy?”

“Con không vội báo cảnh sát vì không muốn làm lớn chuyện này, dì nói thật với con đi, nếu có thể giúp được, chắc chắn con sẽ giúp!”

Đới Ngọc Anh nhìn thẳng vào hai mắt Cố Tiểu Khả, chỉ thấy ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, làm an ổn lòng người.

Một lúc lâu sau, khuôn mặt giả vờ tức giận của Đới Ngọc Anh chầm chậm tĩnh lặng, trở về dáng vẻ kiệm lời như ngày thường, cuộn mình lại, vùi đầu ướt sũng nước vào đầu gối.

“Dì Đới, sau khi mẹ con qua đời dì đã giúp đỡ con rất nhiều, giúp con lấy được tiền sinh hoạt phí từ chú Cố, giúp con có thể thuận lợi trưởng thành, rất quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của con, thường xuyên tặng quần áo thời thượng, để con có thể ăn mặc thật xinh đẹp, muốn con nhanh chóng tìm được một người bạn trai……”

“Những điều dì đối xử tốt với con, con đều ghi tạc trong lòng, bây giờ, con thật lòng muốn giúp dì.”

Nói xong những lời này, Cố Tiểu Khả cũng không thúc giục, chỉ im lặng đứng cạnh Đới Ngọc Anh.

Lại qua một lúc lâu sau, Đới Ngọc Anh mới chịu mở miệng, nhỏ giọng nói: “Dì sẽ nói cho con biết một bí mật, nhất định con phải giữ kín cho dì, tuyệt đối không được để người thứ ba biết!”

Cố Tiểu Khả thận trọng gật đầu.

Đới Ngọc Anh lúc này mới bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình.

“Người đàn ông trên thuyền đẩy dì xuống hồ tên là Vương Hoa Lâm, sau khi người vợ hai của chú Cố con mất, dì vì chuyện của con mà tiếp xúc nhiều với ông ấy, sau đó dì và ông ấy kết hôn, cuộc sống cũng rất tốt.”

Cố Tiểu Khả gật đầu, việc này cô đều biết.

Mẹ cô mất tích nhiều năm như vậy, pháp luật đã tuyên bố bà tử vong, sau khi cha dượng tái hôn, cuộc sống của Cố Tiểu Khả rất khó khăn, bữa đói bữa no, bởi vì mẹ kế mặc kệ cô, cha dượng lại thường xuyên quên gửi sinh hoạt phí cho cô.

Cố Tiểu Khả nhỏ bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, sau khi Đới Ngọc Anh phát hiện, bà nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Cố Hoằng Thăng chất vấn, sau đó, Cố Tiểu Khả mới có thể nhận được sinh hoạt phí hàng tháng, cuộc sống tốt hơn một chút.

Không qua bao lâu, vợ thứ hai của Cố Hoằng Thăng ngoài ý muốn qua đời, bởi vì vấn đề sinh hoạt phí của Cố Tiểu Khả mà Đới Ngọc Anh và Cố Hoằng Thăng thường xuyên tiếp xúc qua lại, nhưng cũng vì thế mà nảy sinh lửa tình, không bao lâu sau cũng kết hôn.

Cố Tiểu Khả và Cố Hoằng Thăng rất ít khi chạm mặt, cha dượng muốn lấy ai cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng, nhưng mẹ kế là dì Đới thì sẽ tốt hơn những người phụ nữ khác, ít nhất cô sẽ không phải đói bụng mỗi ngày vì không có sinh hoạt phí.

Bởi vậy Cố Tiểu Khả luôn chúc phúc cho hôn nhân của Đới Ngọc Anh và Cố Hoằng Thăng.

Sự thật chứng minh, sau khi bọn họ kết hôn, cuộc sống của cô đúng là thoải mái hơn rất nhiều.

Đới Ngọc Anh cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Trước khi dì với chú Cố của con kết hôn, dì đã từng có tình cảm với một người đàn ông khác một khoảng thời gian.”

“Người đàn ông ấy chính là Vương Hoa Lâm.”

“Ban đầu tình cảm của dì và ông ta khá tốt đẹp, nhưng sau đó, dì lại phát hiện nhân phẩm của ông ta có vấn đề, nghiện cờ bạc, sau đó lại nợ một khoản tiền lớn, loại người này sao có thể là một người đàn ông tốt để giao phó cả đời, nên dì quyết đoán chia tay.”

“Sau khi tay thì cũng bình an vô sự qua một đoạn thời gian, sau đó dì và chú Cố kết hôn, chuyện này Vương Hoa Lâm vô tình biết được.”

“Ôn ta cho rằng dì chia tay là do dì bắt cá hai tay, dì vì tham tiền nhà giàu nên mới chia tay với ông ta.”

“Trời đất chứng giám, dì đâu phải là loại người như thế! Dì chia tay ông ta một năm mới quen biết chú Cố của con!”

“Nhưng ông ta sống chết gì cũng không chịu tin, những năm qua luôn vơ vét tài sản của dì, bắt dì phải bồi thường tổn thất tinh thần, nếu không sẽ……”

Nói tới đây, Đới Ngọc Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: “Sẽ phát tán ảnh nude của dì lên mạng!”
Bình Luận (0)
Comment