Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 83

Kể từ sau khi mắt trái Mạc Thần Trạch được chữa khỏi, gánh nặng tâm lý của Cố Tiểu Khả cũng vơi đi rất nhiều, cùng nam thần thành đôi lại càng khiến cô âm thầm vui sướng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm sẵn sàng tìm bác sĩ tâm lý để thảo luận về bệnh tình của mình.

Tình hình của cô rất đặc biệt, hơn nữa đã từng bị Đới Ngọc Anh hãm hại, khiến Cố Tiểu Khả càng thêm cảnh giác với bác sĩ tâm lý, thậm chí trong tiềm thức còn cực kì kháng cự.

May mắn thay, bác sĩ chữa trị cho cô là một con thỏ tai cụp, đối mặt với trưởng lão, Cố Tiểu Khả sẵn sàng buông bỏ cảnh giác và thể hiện cả tấm lòng của mình.

Cho đến trước mắt thì trong lòng Cố Tiểu Khả vẫn còn hai nỗi ám ảnh, một là sự thật về mất tích của mẹ cô, hai là cô đến cùng là thứ gì.

Sự tín nhiệm là điều quan trọng nhất giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân, cho nên trưởng lão thẳng thắn, trừ khi buông lỏng cảnh giác, nếu không thì Cố Tiểu Khả không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn.

Cố Tiểu Khả đã rất kháng cự để thoát khỏi nỗi ám ảnh của mình, cô không sẵn lòng, cũng không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sự thật, càng không thể tự mình lừa dối mình mà sống tạm bợ trên đời được.

Nếu không có cách nào trút bỏ được nỗi ám ảnh, vậy chỉ còn cách là giải đáp cho nỗi ám ánh, tìm ra sự thật, thậm chí là…. trả thù.

Nhưng chuyện này nói thì dễ hơn làm, Cố Tiểu Khả đã điều tra lâu như vậy, cửa đồn cảnh sát đã gần như bị cô dẫm nát rồi mà vẫn như cũ không có gì tiến triển gì.

Có phải trong tương lai cũng chỉ có thể như thế này? Từ nay về sau cứ dở dở dang dang mà sống một cuộc sống hỗn loạn?

Đúng lúc Cố Tiểu Khả rơi vào trạng thái lạc lõng và buồn chán, đúng lúc cô vẫn như thường ngày, một mình ngồi im trong bóng tối gặm nhấm vết thương…..

Mạc Thần Trạch xuất hiện.

Người đàn ông đó đã xuất hiện, xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Khả với bài hát gợi cảm ngớ ngẩn, thoáng cái làm tiêu tán toàn bộ năng lượng tiêu cực từ trên người Cổ Tiểu Khả.

Thế giới tăm tối, đã có ánh trăng.

Sau khi Mạc Thần Trạch rời đi, Cố Tiểu Khả nghĩ rằng mình có thể sẽ bị mất ngủ, có lẽ vì phiền não mà mất ngủ, có lẽ là vì ngượng ngùng, nhưng nó lại không xảy ra, cô vừa nằm xuống thì đã ngủ rồi, còn mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, thế nhưng nội dung của giấc mơ thì cô lại không nhớ rõ lắm.

Ngày hôm sau trường mẫu giáo lại tiếp tục vào học, đám cún con vây quanh Cố Tiểu Khả cãi nhau ầm ĩ, cuộc sống vẫn tiếp tục, như thể chẳng có gì thay đổi, lại như thể có điều gì đó hoàn toàn khác so với trước đây.

Bà Lý mở ngăn kéo bàn trà định chuẩn bị pha trà, thế nhưng lại nhìn thấy thứ gì đó, vội vàng đóng ngăn kéo lại, quay đầu nhìn đám lông xù đang vây quanh nói chuyện với Cố Tiểu Khả thầm nở nụ cười.

Lớp mầm hoa anh đào có hai chú cún cùng chủ, một nhóc là Husky tên là Sơ Nhất và một nhóc là Border Collie tên Thập Ngũ, lấy tên từ câu “Trốn được mùng một không trốn được mười lăm.”

Hai bé tiểu khả ái mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, rất là thân thiết.

Thế nhưng tình huống hôm nay hơi khác, Sơ Nhất vùi đầu chó vào trong tay Cố Tiểu Khả rồi gào khóc.

Cố Tiểu Khả đang bê đầu của Husky xoa xoa, thấy vẻ mặt của nó rất dữ tợn và nghiêm túc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhàng, hỏi: “Làm sao vậy? Sao cậu lại tủi thân tới thế này?”

Sơ Nhất ỷ mình đang trong lòng của cô giáo, ăn vạ làm nũng đủ rồi thì hung tợn mà cáo trạng.

[Cô giáo, cậu chủ của tui thật sự cực kì không công bằng!]

“Sao vậy?”

[Hôm qua có khách đến tặng cậu chủ một túi trái cây mà anh ấy yêu thích, là loại trái cây có vỏ siêu cứng, bên trong có thịt màu trắng, mùi rất thơm lại còn ngon.]

Nghe Sơ Nhất miêu tả, Cố Tiểu Khả đoán có thể là các loại hạt như óc chó hoặc quả bảo ngư.

[Cậu chủ đặt trái cây vào khe cửa, muốn mở trái cây ra, nhưng nó không có tác dụng, làm rất lâu cũng không mở được một cái.]

[Tui thân thiết rất hay quan tâm, giúp đỡ nhiều người, hay làm người khác vui, răng của tui rất cứng, lợi dụng lúc cậu chủ không chú ý, muốn cho cậu ấy một bất ngờ lớn, cho nên tui ngậm trái cây, nhấp hai lần liên tiếp và cắn nó mở ra!]

[Tui làm việc yêu thích rất coi trọng hai chữ năng suất, cho nên đợi đến lúc cậu chủ quay lại, tui đã cắn hết toàn bộ quả mở ra rồi ~]

[Không những vỏ trái cây mà xác trái cây cũng bị cắn vỡ, tui còn cực kỳ nghe lời, không ăn trộm một miếng nào ~]

[Ngay cả khi tui vô tình ăn vào miệng, tui sẽ ngoan ngoãn mà nhả ra ~]

Cố Tiểu Khả thấy Sơ Nhất ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo “Tui giỏi ha, cô mau khen tui đi”, ngay lập tức có chút thương cảm với ‘con sen’ của tên nhóc này, không biết khi anh ta nhìn thấy đống quả chồng chất dính đầy nước bọt của chú chó nhà mình thì sẽ cảm thấy như nào.

Sơ Nhất vẫn chưa mách lẻo xong, tiếp túc cáo trạng: [Tui không yêu cầu chủ nhận thưởng hết trái cây cho tui ăn, nhưng vài câu khen ngợi cũng không thể nói sao? Không phải quá đáng lắm sao? Tôi đã làm việc chăm chỉ như vậy, vất vả tách chúng, xém chút nữa là răng gãy rồi……]

Cố Tiểu Khả: “…….”

[Kết quả là chuyện đáng ghét xảy ra!]

Sơ Nhất tức giận giơ móng vuốt dùng sức gõ lên sàn nhà.

[Cậu chủ không những không khen thưởng tui, mà còn đánh cho tui một trận, mặc dù không đau nhưng lại khiến tui cực kì mất mặt.]

[Cô giáo đừng cười, lúc sau còn quá đáng hơn nữa!]

[Cậu chủ lại còn nhốt tui vào cái lồng sắt, để tui đau khổ bị cướp đi tất cả hoa quả, đều đút cho Thập Ngũ đang ngủ say bên cạnh, tên vô lại đó ăn rất ngon, đáng ghét!]

[Cậu chủ thật là độc ác, một miếng cũng không để lại cho tui, mà lại để tui phải giương mắt nhìn Thập Ngũ ăn, mà cũng không đau lòng tôi có đang chảy nước miếng hay không…..]

[Cô giáo nói thử xem, có phải cậu chủ không yêu tui nữa rồi không?]

Cố Tiểu Khả cố nhịn cười, hỏi vặn lại Sơ Nhất: “Sao cậu lại chủ động giúp cậu chủ cắn hoa quả? Bình thường đâu thấy cậu lương thiện như vậy.”

Sơ Nhất trả lời rất tự nhiên: [Chính là Thập Ngũ dạy tui làm như vậy đó.]

[Cậu ta nói rằng cậu ta đột nhiên nghĩ ra một cách hay để lấy lòng cậu chủ, tui hỏi cậu ta là gì, câu ta nói với tui.]

Cố Tiểu Khả: “….”

Cô quay đầu nhìn Thập Ngũ đang nghịch đồ chơi, nghi ngờ hỏi: “Thập Ngũ, sao cậu có cách hay mà cậu lại không tự làm?”

Động tác của Thập Ngũ rõ ràng hơi khựng lại, nhẹ nhàng xoay xe ngựa trấn an Sơ Nhất đang bất bình tức tối: [Bởi vì Sơ Nhất khỏe hơn tui lại còn lợi hại, mà răng của tui thì không tốt lắm.]

Nghe được sự thật từ tận đáy lòng của Thập Ngũ, máu huyết Sơ Nhất lập tức sôi trở lại, từ trong lòng của Cố Tiểu Khả phấn chấn đứng lên, lắc lắc lông chó, vênh mặt ưỡn ngực đi về phía Thập Ngũ, còn cùng cậu ta vui vẻ chơi đùa, một chút cũng không quan tâm đến việc cậu chủ đối xử không công bằng vào đêm qua.

Cố Tiểu Khả: “….”

Cô cảm thông nhìn Sơ Nhất đang hoạt bát đầy sức sống, mỉm cười lắc đầu xúc động, so sánh chỉ số IQ của Border Collie và Husky, vẫn nên từ bỏ việc điều trị đi thôi.

Tuy nhiên, chó Husky rất nhiều niềm vui, đôi bạn Sơ Nhất và Thập Ngũ này rõ ràng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, mỗi ngày sống rất hạnh phúc bên nhau.

Trong giờ nghỉ giải lao buổi sáng, Cố Tiểu Khả gọi Bí Đao vào phòng sách, đóng cửa lại, vẻ mặt Bí Đao có chút buồn phiền, không được hoạt bát cho lắm.

“Cậu sao vậy?” Cố Tiểu Khả cầm ống nghe khám bệnh, ngồi xổm trước mặt Bí Đao, vừa hỏi thăm vừa kiểm tra sức khỏe nó.

[Cô giáo, nói ra cô sẽ bị sốc đến nhảy dựng.]

Bí Đao nằm nghiêng một bên trên thảm, giơ đôi chân đầy lông lên ôm bụng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Có đau ở đau không?” Cố Tiểu Khả vừa ấn nhẹ bụng chú chó vừa lo lắng hỏi: “Chỗ này có đau không? Hôm qua đã ăn cái gì rồi?”

Bí Đao yếu ớt trả lời: [Không đau, tối hôm qua tui không có hứng ăn.]

[Tui cho rằng, có thể là tui có thai rồi…..]

“Hả!?” Cố Tiểu Khả trợn mắt há hốc miệng, kinh ngạc hóa đá tại chỗ.

Bí Đao diễn rất thật, còn buồn phiền thổ lộ nỗi lòng của mình với cô giáo.

[Trong nhà chỉ có cậu chủ với tui, cho nên cha của đứa bé, có lẽ là…]

“Bí Đao!” Cố Tiểu Khả giật mình bật dậy, nhắc nhở nó: “Cậu là chú chó đực!”

Vẻ mặt Bí Ngô sững sờ, [Hả? Chó đực không thể mang thai được sao?]

“Đúng vậy!” Cố Tiểu Khả xoa nhẹ khuôn mặt của Bí Đao, hỏi nó với vẻ không thể tin nối: “Trời ơi, tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cậu từ đây ra vậy!?”

Bí Đao vẫn không bỏ cuộc: [Nhưng từ tối qua tui đã bắt đầu nôn khan, chán ăn, còn chẳng có năng lượng.]

[Chị của cậu chủ vừa mang thai, chị ấy cũng giống như vậy, triệu chứng giống với tui.]

[Khi chủ nhân nghiên cứu quảng cáo của đối thủ cạnh tranh Durex, đã từng giải thích cho tui nghe, nếu gia đình không có bao cao su, hai người sống chung với nhau, thì sẽ sớm có thai, sau đó đứa nhỏ nghịch ngợm sẽ gia nhập gia đình nhỏ.]

[Cho nên là, nếu như không muốn đón nhận một đứa bé, trong nhà phải nhất định chuẩn bị sẵn bao cao su, đề phòng lỡ có chuyện.]

[Nhưng tui đã lén đem tất cả bao cao su ở nhà đến cho cô giáo rồi, cho nên…]

“Khoan đã!” Cố Tiểu Khả đưa tay nắm chặt miệng của chú chó Bí Đao đang lẩm nhẩm, nghiêm nghị hỏi nó: “Cậu đã đưa tôi món đồ đó lúc nào vậy? Để ở đâu cơ?”

Bí Đao: [Trong ngăn kéo bàn cà phê ở phòng khách ó….]

Cố Tiểu Khả chết trong lòng một chút, cô đã hiểu tại sao hôm nay bà Lý lại nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý, thì ra là do chuyện này!

Nhìn thấy đôi mắt đằng đằng sát khí của cô giáo, Bí Đao co rúm lại.

Cũng không thể trách nó, bởi vì một lí do xấu hổ nào đó, xưa nay cũng không có giải thích kỹ càng cho tiểu khả ái.

Cố Tiểu Khả xoa xoa huyệt thái dương, nghiêm túc nhắc nhở Bí Đao: “Sau này không được phép đưa cho tôi những món đồ đó nữa!”

Bí Đao ngoan ngoãn gật đầu, tò mò hỏi: [Là vì cô giáo không thích sản phẩm của đối thủ cạnh tranh của cậu chủ đúng không? Cho rằng bọn chúng sử dụng không có tốt sao?]

Cố Tiểu Khả phát điên: “Không phải, tóm lại là không cần!”

[Ừm ừm,] Bí Đao tiếp tục gật đầu: [Vậy Okamoto cậu chủ bán thì sao?]

Cố Tiểu Khả nghiến răng: “Cũng không cần!”

Bí Đao: [Ồ, vậy được rồi!]

Cố Tiểu Khả nhắm mắt lại, khẽ lắc lắc đầu.

Chú chó được chuyên viên kinh doanh bán bao cao su nuôi dưỡng thì khủng khiếp cỡ nào, nhìn Bí Đao là biết ngay, quả là gây hoạ!

Cô gửi tin nhắn cho ‘con sen’ của Bí Đao, hỏi thăm chế độ ăn uống của Bí Đao vài ngày trước, mới biết được Bí Đao sau khi ăn no đến bể bụng thì đã vội vàng ra ngoài tản bộ hóng chuyện dẫn đến vận động quá sức, cho nên mới xuất hiện chuyện nôn khan.

Chỉ cần nhịn ăn 12 tiếng và nhịn uống 4 tiếng là có thể hồi phục sức khỏe.

Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, nói kết quả điều trị với Bí Đao.

Tiểu khả ái nghe xong thì như bị sét đánh, không muốn ăn và không được ăn hoàn toàn là hai khái niệm, hơn nữa, nó thực sự không còn cảm thấy khó chịu nữa, lúc trước thật sự nghĩ rằng mình mang thai cho nên mới nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.

Thế nhưng cô giáo kiên quyết thực hiện phương án trị bệnh nhịn ăn 12 tiếng nhịn uống 4 tiếng, không chút nào thỏa hiệp.

Không hiểu vì sao, Bí Đao luôn có ảo giác rằng cô giáo đang chờ thời cơ để trả thù.

Sau khi xác định chú chó không bị bệnh, Cố Tiểu Khả mới trở lại vấn đè, nghiêm túc van xin tiểu khả ái: “Bí Đao, tôi muốn ủy thác cậu hoàn thành một nhiệm vụ bí mật, sau khi xong việc cậu muốn làm gì cũng được.”

Bí Đao nghe đến hai chữ bí mật thì lập tức hưng phấn, điên cuồng quẫy đuôi, hiếu kỳ hỏi: [Nhiệm vụ bí mật gì vậy?]

“Tôi muốn nhờ cậu tìm kiếm một người đàn ông có vết sẹo do súng bắn ở trên vai,” Cố Tiểu Khả lấy một bức ảnh nhỏ ra, đưa cho Bí Đao xem, “Chính là một vết sẹo khá giống như thế này.”

“Người đàn ông này có khả năng nuôi một chú Husky ở nhà, cho nên muốn nhờ cậu lúc kết bạn, tiện thể giúp tôi hỏi thăm một chút.”

Bí Đao chăm chú quan sát bức ảnh, cố gắng ghi nhớ hình dáng của vết sẹo, nghiêm túc gật đầu: [Tui biết rồi.]

“Đây chính là một nhiệm vụ bí mật, tuyệt đối phải giữ bí mật, không được để cho bất kì ai có thể biết được, hiểu không?”

Tiểu khả ái cẩn thận mà gật gật đầu: [Tui hiểu rồi, cô giáo cứ yên tâm.]

Sau đó, Bí – Thám tử tiểu khu – Đao bắt đầu tiến hành nhiệm vụ đặc công của nó, tiếp cận từng chú Husky trong tiểu khu mà không để lại dấu vết, sau đó kết bạn với bọn chúng, tiện thể hỏi thăm tin tức.

Cố Tiểu Khả mà ra mặt có lẽ sẽ rút dây động rừng, cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới quyết định nhờ Bí Đao giúp đỡ, bởi để một chú chó thực hiện nhiệm vụ, chắc chắn là thần không biết quỷ không hay.

Không ai nhận thấy được, toàn bộ Husky ở tiểu khu đều như có một cơn gió lạ thổi qua, đó chính là – những chú chó gần đây trở nên cực kỳ thích nhìn trộm chủ nhân nhà mình đi tắm!

Cuộc điều tra của Bí Đao càng ngày càng sâu rộng, Cố Tiểu Khả chủ yếu đã loại trừ được các chủ nhà ở khu 1,2,3 và hạ thấp sự nghi ngờ đối với họ.

Bí Đao dần dần mở rộng vòng tròn xã giao, bắt đầu tấn công các tiểu khu khác.

Trong vườn thú cưng ở khu 8, một nhóm Husky đang ngồi thành hàng và thì thầm với nhau.

Các ‘con sen’ đi ngang qua rất tò mò, “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

“Không biết, cậu nói xem… chẳng lẽ đám cún này đang âm mưu chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment