Thủ Đô Sương Mù

Chương 45


Lương Tập giải thích: "Không phải điều tra theo xe của Misty.

Misty là dân thường không có bất kỳ năng lực chống theo dõi hay chống điều tra nào.

Máy định vị sẽ có ích hơn việc theo dõi trực tiếp.

Vì một số thành viên băng nhóm là cảnh sát nên họ phải có năng lực chống điều tra.

Những tên cảnh sát này chắc hẳn sẽ biết, nếu chuyện thất bại cảnh sát sẽ điều tra theo xe Misty.

Vì vậy băng nhóm tội phạm sẽ không mắc phải những sai lầm cấp thấp như vậy."
Lương Tập nói: "Có rất nhiều cách và phương tiện để theo dõi Misty, trực tiếp theo dõi là cách tồi tệ nhất.

Điều chúng ta phải cân nhắc là băng nhóm tội phạm và cảnh sát sẽ không ngờ đến điều gì"
Khi Lưu Chân nhìn Baker, cả hai đều không hiểu.
Lương Tập hào hứng nói: "Hai người đeo mặt nạ đã đột nhập vào căn biệt thự tôi ở và tôi đã không báo cảnh sát."
Lưu Chân: "Rồi sao?"
Lương Tập nói: "Những người đeo mặt nạ phải ra khỏi khu biệt thự, và xe có thể nói là phương tiện di chuyển duy nhất."
"Tại sao có thể nói?" Baker hỏi.
Lương Tập: "Còn có máy bay trực thăng.

Tôi không nghĩ có thể là máy bay trực thăng."
Lưu Chấn nói: "Sau đó thì sao?"

Lương Tập cho biết: "Cảnh sát vào biệt thự số 11 vào khoảng 10: 30 tối và những kẻ đột nhập rời khỏi biệt thự của tôi vào khoảng 11: 15.

Về nguyên tắc, những kẻ đột nhập đã an toàn và chúng có thể lên xe rời đi.

Từ tốc độ có thể đoán được đại khái, quãng đường và các yếu tố khác của chiếc xe.

Tôi nghĩ chiếc xe tình nghi đã đi qua trạm kiểm soát Luân Đôn trong khoảng thời gian từ 11: 40 đến 12: 20.

Hoặc trạm kiểm soát Redding khoảng 12: 00 đến 12: 30." Con đường bên ngoài khu biệt thự là đường hai chiều từ Reading đến London.
Lưu Chân dường như đang suy nghĩ, Lương Tập tiếp tục giải thích: "Tôi suy đoán rằng có một cảnh sát người Anh trong băng nhóm tội phạm.

Anh ta phải tìm cách biết được hành tung của cảnh sát trong khu biệt thự, và anh ta thậm chí có thể đến khu biệt thự để hỏi thăm tình hình trực tiếp.

Ngoài ra, bên kia còn có Hacker, thì băng nhóm tội phạm phải biết rằng tôi đã không gọi cảnh sát.

Rất an toàn cho những kẻ đột nhập lẻn vào biệt thự của tôi di tản bằng ô tô.

Vào buổi sáng, tôi trò chuyện với nhân viên của khu biệt thự, tôi được biết rằng ngay sau khi cảnh sát tuần tra đến, vẫn còn cảnh sát ngồi trực thăng đến hiện trường."
Lưu Chân hiểu ra: "Nếu đó chỉ là một vụ án bắt cóc bình thường, sẽ không có máy bay trực thăng được cử đến.

Đó chắc hẳn là MI5."
Lương Tập gật đầu: "Đúng vậy, đó là lý do tại sao tôi nói chúng phải rút lui.

MI5 tạo ra mối đe dọa lớn đối với các băng nhóm tội phạm."

Lưu Chân nhấc điện thoại: "Kitty, tôi muốn thông tin tất cả các phương tiện đi về phía bắc tại trạm kiểm soát phía bắc của Đường số 7 từ 11: 40 đến 12: 20 tối qua.

Và thông tin phương tiện từ 12: 00 đến 12: 30 ở trạm kiểm soát phía nam đi Reading.

Xong thì gửi cho tôi." Lưu Chân là phó đội trưởng của tổ phòng chống ma tuý, cô ấy có thẩm quyền rất cao trong xử lí các vụ án.
Lưu Chân cúp điện thoại, xoay điện thoại trong tay một lúc: "Lương Tập, tôi có thể hiểu tình yêu của cậu đối với nghề thám tử, hôm nay đội chúng tôi được nghỉ, vì vậy tôi có thể chơi đùa với cậu.

Hãy nghe tôi nói."
Lưu Chân ngăn Lương Tập nói: "Tôi đã từng bước đi đến vị trí hiện tại.

Là một thành viên của đội phòng chống ma tuý, tôi phải nói với cậu rằng người xấu đôi khi xấu đến mức cậu không thể tưởng tượng được.

Tôi biết cậu rất nghiêm túc, nhưng điều tra không phải như thế này, đột nhiên hôm nay cậu thấy có kẻ xấu, hứng thú nên muốn tìm người chơi trò thám tử.

Nhưng một khi tôi đã chơi trò này với cậu, tôi chắc hẳn nghĩ cậu nói chuyện có đạo lý." Cậu nên nghĩ làm thế nào để diễn đạt suy nghĩ của mình một cách uyển chuyển đi.
Ví dụ như chuyện Vương Sảng bị bắt lần trước, xác suất cao là hắn sẽ ngồi ô tô chạy trốn, hành động bình thường là đuổi theo hắn bằng ô tô.

Không thể từ bỏ việc đuổi theo khi không có bất kỳ manh mối nào.

Lương Tập lúc đó nghĩ Vương Sảng chắc chắn nếu đi về phía đông hắn sẽ bị bắt, vì vậy Lương Tập đã nhờ Baker tìm kiếm phía nam.

Lưu Chân không thể hiểu logic của kiểu suy nghĩ này.


Tất nhiên, kết quả cuối cùng rất tốt, nhưng Lưu Chân nghĩ đó chỉ là may mắn.

Mèo mù gặp chuột chết.
Lương Tập thật lòng tiếp thu lời nói của Lưu Chân, gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Lưu Chân nhận cuộc gọi: "Kitty, bốn chiếc xe sao? Gửi ảnh vào điện thoại của tôi."
Lưu Chân nhìn vào hình ảnh của bốn chiếc xe bị nghi ngờ, lướt ngón tay trên điện thoại di động, khi nhìn thấy chiếc xe thứ ba, Lưu Chân dừng lại.

Đứng yên bất động.
Một chiếc SUV màu xanh lam, rất đẹp, trên ghế phụ có một tấm biển nhỏ, trên tấm biển nhỏ mơ hồ có mã QR, hình như còn có một hàng chữ.

Nó trông giống như một mã QR để sau khi quét nó bằng điện thoại di động, sẽ kết nối với điện thoại của chủ sở hữu nhưng số điện thoại của chủ sở hữu sẽ không được hiển thị.

Lưu Chân đã quá quen thuộc với tấm biển hai màu đen trắng này, đây là tấm thẻ thông hành vào căn cứ của đội phòng chống ma tuý.
Vì tính chất nguy hiểm và đặc biệt của công việc chống ma tuý nên mỗi thành viên trong đội đều có một số biển số xe dân sự, và chúng đều là biển số thật.

Biển số xe này không phải biển số của thành viên đội chống ma tuý, nhưng chiếc xe thì đúng.

Bất kể hình dạng, màu sắc hay nhãn hiệu, thậm chí là một vài vết xước trên mui xe do người qua đường dùng chìa khóa cào nên, Lưu Chân đều rất quen thuộc.
Lưu Chân ngước nhìn Lương Tập, sau đó đưa điện thoại cho Baker.
Baker nhìn bức ảnh ngạc nhiên nói: "Sâu rượu? Chuyện này làm sao có thể.

Tối hôm qua khi chúng tôi đang uống rượu ở quán bar.

Anh ấy nhận được cuộc gọi từ vợ, cô ấy yêu cầu Sâu rượu về nhà sớm để xứng với tư cách người cha trong tương lai.

Chúng tôi còn cười nhạo anh ấy một lúc lâu, sáng ra anh ấy gọi điện cho tôi nói sẽ cùng vợ đi khám thai, hủy bỏ kế hoạch dự tính ban đầu."
Lưu Chân gọi điện thoại: "Kitty, báo mọi người tập trung ở cổng hội trường quận để điểm danh, thông báo cho từng người một, không thông báo cho Sâu rượu."
* * *

Nhà của Sâu rượu không xa hội trường quận.

Khi đến gần đó, Lương Tập một mình ngồi lại trong xe, nhìn Lưu Chân và Baker bước vào nhà, họ lấy tư cách đồng nghiệp đến thăm anh ta.
Sau khi đợi vài phút, Baker lao ra cửa trước với khẩu súng trên tay.

Sau đó, một chiếc SUV lao ra từ phía bên trái của ngôi nhà, chuyển hướng, tiếp lốp xe ma sát với mặt đường kêu kin kít.

Lúc này, sáu chiếc ô tô đậu bên đường cùng nhau lao ra ngoài, hú còi và bao vây chiếc xe SUV ở giữa.

Các đội viên trong đội Lưu Chân mở cửa xe ra làm vật che chắn, giơ vũ khí lên và nhắm vào chiếc xe SUV.
Baker dựa vào sau một cái cây và hét lớn: "Sâu rượu, ném súng đi."
Sâu rượu từ từ mở cửa bước xuống xe, nhưng tay phải vẫn lăm lăm khẩu súng.
Owen, người ở gần anh ta nhất, hét lên: "Sâu rượu, bỏ súng xuống.

Kết thúc rồi, mọi chuyện kết thúc rồi."
Sâu rượu lắc đầu, từ từ nâng súng lên.

Owen và những người khác hét lên: "Sâu rượu, bỏ súng xuống, bỏ xuống." Khi súng của kẻ tình nghi giơ cao hơn thắt lưng, nó được coi như ý muốn tấn công và cảnh sát có thể trực tiếp bắn chết.
Ngay khi sâu rượu sắp tìm đến cái chết, Lương Tập nhặt chiếc loa cảnh sát trong xe của Lưu Chân nói: "Sâu rượu, đứa trẻ trong bụng vợ anh không phải của anh."
Sâu rượu đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lương Tập: "Cái gì?"
Lương Tập nói: "Người chồng luôn là người cuối cùng biết chuyện.

Nếu anh không tin tôi, anh có thể hỏi những người anh em của anh.

Sâu rượu, tôi không nghĩ anh cần phải hy sinh mạng sống của mình vì tiền sữa bột cho con kẻ khác."
Sâu rượu quay đầu nhìn về phía Owen: "Những gì anh ta nói là thật sao?" Owen là người có mối quan hệ thân nhất với anh ta..

Bình Luận (0)
Comment