Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 7


Trương Tử Trạch châm chọc nhìn người phụ nữ.

Đường Tú Linh khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào, Đường Tú Linh phát hiện, cô chợt cảm thấy người mình nóng lên.

Cơ thể mềm nhũn, Đường Tú Linh có cảm giác như cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.

Trương Tử Trạch cũng phát hiện cô gái trước mặt có gì đó không đúng, anh bình tĩnh nhìn rất lâu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

“Bọn họ bỏ thuốc cô à!”
Trương Tử Trạch lập tức bế Đường Tú Linh dậy.

Đường Tú Linh thấy sợ, cô giãy dụa theo bản năng, Trương Tử Trạch quát to.

“Cô trúng thuốc rồi, tôi dẫn cô đi khám bác sĩ, cô tưởng tôi là cầm thú lợi dụng khi người ta gặp khó khăn à?”
Đường Tú Linh xấu hổ cúi đầu, khi nãy cô thật sự đã nghĩ thế.


Sau đó, Đường Tú Linh yên tâm ngất xỉu.

Trong lúc mơ màng, Đường Tú Linh cảm thấy mình bị ném vào trong bồn tắm, cô uống rất nhiều nước, suốt đêm, người đàn ông kia vẫn luôn canh giữ bên cạnh.

Sáng hôm sau thức dậy, Đường Tú Linh mở mắt ra, cô ở trong một căn phòng ngủ xa lạ, xung quanh không có một ai cả.

Không biết vì sao, khoảnh khắc đó, tâm trạng Đường Tú Linh hơi mất mát.

Một lát sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, Đường Tú Linh nhìn sang, người đi vào là Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh không nhịn được cười khẽ.

“Cô tỉnh rồi à, thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?”
Trương Tử Trạch đi qua quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, tạm thời vẫn chưa đói, tối qua có làm phiền anh không?”
Đường Tú Linh lo lắng hỏi, Trương Tử Trạch thản nhiên ngồi xuống bên giường của Đường Tú Linh.

“Cô uống nước cả đêm, liên tục đi vệ sinh, rất phiền phức…”
Đường Tú Linh xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cô chỉ vào người đàn ông trước mắt, một chữ cũng không nói được nên lời.

“Anh…”
Trương Tử Trạch cau mày nhìn rất lâu mới hiểu được lý do Đường Tú Linh xấu hổ.

“Tôi cũng không phải biến thái, cô đi vệ sinh đương nhiên có nữ giúp việc giúp cô, đầu óc của cô bị sao vậy?”
Mặt Đường Tú Linh càng đỏ hơn.

Cô cũng không biết vì sao, dường như từ sau khi gặp Trương Tử Trạch, cô vẫn luôn mất mặt và xui xẻo.

“Tắm đi, lát nữa đi xuống ăn cơm.


Đường Tú Linh nhìn Trương Tử Trạch sắp rời khỏi, theo bản năng gọi một tiếng.

“Tôi muốn gọi điện thoại báo bình an với người nhà, có thể mượn điện thoại không?”
Trương Tử Trạch không từ chối.

Đường Tú Linh lập tức gọi điện thoại cho Triệu Sương.


“… Tiểu Sương, tớ xảy ra chút chuyện… Ừm, tớ không sao, buổi chiều sẽ về nhà…”
Sau khi tắm rửa sửa soạn xong, Đường Tú Linh đi xuống tầng chuẩn bị ăn cơm, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, cô nhìn thấy một cô gái đứng ở tầng dưới.

Còn là một người cô quen, Đường Nhất Manh.

Đứa con mẹ kế cô sinh ra.

“Tử Trạch, chúng ta đã hẹn hò sắp sáu năm rồi, bác gái vẫn luôn thúc giục chúng ta kết hôn, anh cảm thấy lúc nào thì thích hợp?”
Trương Tử Trạch nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, ngay cả anh cũng thấy rất lạ.

Rõ ràng cái đêm sáu năm trước anh có cảm giác với Đường Nhất Manh.

Nhưng sau khi xác định mối quan hệ, Đường Nhất Manh có quyến rũ anh bằng cách nào, anh cũng không hề có cảm giác.

“Nhất Manh, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ thời gian kết hôn, cô không cần vội, cho tôi thêm chút thời gian, được không?”
Vẻ mặt Trương Tử Trạch dịu dàng, nói chuyện cũng mềm mỏng.

Nhưng đã quen biết người đàn ông này sáu năm, Đường Nhất Manh biết rõ giọng điệu này của anh là không cần bàn thêm nữa.

Cô ta hơi thất vọng, nhưng cô ta biết mình không biết mình không thể biểu hiện ra, cô ta không thể khiến anh thấy chán ghét được.

“Em biết rồi, Tử Trạch, anh nghỉ ngơi nhé, đã lâu rồi em không lên lầu, bây giờ em có thể đi lên lầu nghỉ ngơi không?”
Có người nói với cô ta Trương Tử Trạch dẫn một cô gái về nhà, Đường Nhất Manh vô cùng ghen ghét, cô ta chạy tới từ sáng sớm, ngoài việc thúc giục kết hôn còn muốn xác nhận xem người phụ nữ này có thật không.

Trương Tử Trạch cười khẽ.


“Có phải cô lại nghe ai nói bóng nói gió gì rồi không, không tin tưởng tôi thế à?”
Móng tay của Đường Nhất Manh gần như ghim sâu vào trong lòng bàn tay, rõ ràng Trương Tử Trạch không định để cô ta đi lên.

Nói cách khác, trên đó có thể thật sự có một người phụ nữ.

Đường Nhất Manh gần như ghen tị đến sắp phát điên.

Nhưng cô ta vẫn luôn tạo hình tượng dịu dàng đoan trang trước mặt Trương Tử Trạch, cô ta không thể ghen được.

“Tử Trạch, vậy anh nghỉ ngơi nhé, em đi thăm bác gái.


Sau khi Đường Nhất Manh rời đi một lúc, Đường Tú Linh lặng lẽ bước xuống.

“Cô cũng thông minh đấy, biết đi xuống vào lúc này.


Trương Tử Trạch trêu ghẹo, Đường Tú Linh ngồi xuống đối diện Trương Tử Trạch, hỏi khẽ.

“Cô gái khi nãy là vợ chưa cưới của anh à?”.

Bình Luận (0)
Comment