Ba tên kia đại khái khoảng hơn hai mươi, một người vóc dáng cao to, một người tóc đỏ, một người khác mặc áo sơmi hoa. Người bọn họ đầy mùi rượu, trong miệng mỗi người ngậm một điếu thuốc, thấy rõ ngoài cửa có người cũng sửng sốt, phát hiện là người khác phái, mấy đôi mắt đều quét loạn xạ trên người cô.
Tên "Tóc đỏ" kia nhận ra Lý Cửu Lộ, huýt một tiếng với cô, đi đến bên cạnh tên vóc dáng cao to ghé tai nói nhỏ vài câu.
Theo đó một loạt tiếng cười dâm tà nổ ra.
"Trơn mịn lắm à?"
"Mày thử xem."
Lý Cửu Lộ mơ hồ nghe được đoạn đối thoại này, ở đây tốt xấu lẫn lộn, vàng thau hỗn tạp, gặp phải loại người như này cũng không có gì lạ.
Cô bước sang bên phải hai bước, định vòng qua bọn họ, từ khe cửa bên cạnh lén đi.
Tên cao nhất vặn eo, phần hông kề sát khung cửa: "Em gái này, hình như em không thường đến đây nhỉ, anh chưa từng gặp em."
Cửu Lộ nhanh chóng lùi về sau một bước, buổi tối hôm nay quá tệ, đáng ra không nên tỉnh ngộ muộn như vậy, nếu bị thua thiệt, quả thật là mất nhiều hơn được.
Cô cảnh giác: "Ngại quá, bạn tôi còn đang chờ, không thấy tôi trở lại chắc sẽ ra ngoài này tìm tôi đấy."
"Vậy thì thật là tốt, chúng ta cùng nhau chơi đùa thôi." Tên mặc áo sơmi hoa cũng không quan tâm, đi lên trước, muốn ôm Cửu Lộ.
Cửu Lộ nghiêng người tránh đi, trong lòng hoảng hốt.
Sau phố tối tăm, cuối là ngõ cụt, chỉ có một cái bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng. Ba người này rõ ràng đã uống say, cử chỉ hành động cực kỳ lớn lối càn rỡ, dưới tình huống này làm ra cái gì, đã không còn trong phạm vi khống chế của lý trí.
Tim Lý Cửu Lộ đập thình thịch, bước sang bên cạnh một bước.
Lập tức có người tiến lên ngăn cản.
Cô đi sang sườn bên kia, tên vóc dáng cao to bỗng nhiên duỗi tay đặt lên vai cô, không biết là cố ý hay vô tình, bàn tay hắn ta trượt xuống phía dưới, trực tiếp kéo áo lông của cô xuống.
Làn da ở vai trái Cửu Lộ lộ ra càng nhiều, có thể thấy nội y bên cạnh. Bộ ngực hơi nhô lên, mang một vẻ đẹp trẻ trung, sạch sẽ.
Trong khoảnh khắc, bọn họ lộ ra vẻ mặt vừa đáng khinh vừa tham lam, chăm chú nhìn bộ ngực của cô.
Trong lòng Cửu Lộ hoảng sợ, lập tức xoay người, cúi đầu sửa sang lại.
Lúc này một người trong đó rú lên quái dị: "Ôi, thật mẹ nó chơi trội đấy, còn có hình xăm kìa."
"Chỗ nào? Ở đâu vậy?"
"Ở bả vai bên trái đó." Tên cao to chỉ cho tên "Tóc đỏ" xem.
"Tóc đỏ" muốn tới gần: "Tao xem ghi chữ gì." Tên đó híp mắt: "Đây là cá à? Còn có chữ viết là gì đây, Mã...... Dã?"
"Đéo, đó là nhớ " Trì " (1) mà, không thấy đứng gần nhau à."
"Rõ ràng là tách ra mà."
"Ha ha, mày mẹ nó uống nhiều quá, hoa mắt rồi."
Mấy người hùng hổ cãi cọ, không kịp nhìn rõ, rất nhanh áo lông đã che đi bả vai trắng nõn.
Tên cao to chưa thoả mãn, liếm liếm hàm răng.
"Áo sơmi hoa" càng thô bạo, tiến lên một bước, động tác ngang ngược kéo áo Cửu Lộ xuống.
Lý Cửu Lộ níu chặt ngực áo, biết lần này chọc vào phiền phức lớn, tiếng nhạc trong KTV đinh tai nhức óc, hét lớn cầu cứu căn bản không làm được chuyện gì. Cô cắn chặt môi dưới, yêu cầu bản thân giữ bình tĩnh, cố gắng tìm một biện pháp lui đi nguyên vẹn.
Nhân lúc mấy người xô đẩy vài cái, đầu óc cô không ngừng suy nghĩ, ánh mắt vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới một nơi.
Trong lòng cô tính toán khoảng cách giữa hai ba cửa hàng, cùng với tốc độ chạy của mình.
Bên kia không có ánh sáng, đồ vứt đi che khuất phần lớn tầm mắt và đường đi, bên ngoài giống như không có ai, mà cửa sau "Văn nhân thiên hạ" cũng không mở ra, càng không thể biết.
Cửu Lộ định đánh cuộc một phen, cố gắng khống chế giọng điệu: "Nếu không chúng ta đi vào, ngồi uống với bạn của tôi một ly nhé?"
"Áo sơmi hoa" đứng sau lưng cô: "Được, vậy em nói trước cho bọn anh biết, chữ này là chữ gì?"
"Chữ này là......" Cô rũ mắt, thấy có một cánh tay giơ lại đây, cắn lên một phát, không lưu tình chút nào.
Tiếng kêu rên vang vọng khắp phố.
Thừa dịp mấy người không phòng bị, cô đẩy tên "Tóc đỏ" chắn ở phía trước ra, nhanh chân chạy ra bên sườn ngõ nhỏ.
Nhưng không kịp nhìn con đường phía trước, Cửu Lộ cảm thấy trước mắt tối sầm, có thứ gì đó từ trên đầu chụp xuống, bao chặt chẽ lên người cô.
Mùi hương có ba phần quen thuộc xông vào mũi, có một cánh tay ôm chặt lấy cô, từ phía dưới khe hở nhìn ra, Cửu Lộ nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp và đôi giày da màu đen được lau chùi đến bóng loáng.
Cô không nhìn thấy người kia là ai, nhưng thật kỳ diệu, cô lại đoán được, loại tín nhiệm này không biết đã bắt đầu từ khi nào, lo lắng thấp thỏm trong khoảnh khắc được xua tan.
Sau lưng có tiếng tức giận mắng mỏ cùng tiếng bước chân đuổi theo vang lên.
Cơ thể Cửu Lộ nhoáng lên một cái, cảm giác rất kích thích và hưng phấn.
Trì Kiến giũ áo ra, bọc lấy toàn bộ cơ thể Lý Cửu Lộ, không cần dùng lực, lấy chân đá vào bụng một tên.
Bọn họ uống không ít rượu, cơ thể không ổn định, tay chân tên "Tóc đỏ" dang ra tứ phía ngã xuống đất không dậy nổi.
Trì Kiến đặt chân dài xuống mặt đất, lùi một bước về phía sau lấy đà, lại nhấc lên, làm động tác giả đá chân, thấy tên đó ôm đầu, đổi thành mũi giày tàn nhẫn đá một cước.
Từng tiếng tru tréo vang lên, hai người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, tỉnh rượu được hơn nửa, vẻ mặt dữ tợn xông lên: "Mẹ nó, mày đi tìm chết đi."
Trì Kiến không kịp cử động, Hồng Dụ bỗng nhiên từ phía sau xông lên, trong miệng ngậm thuốc lá, trong tay nắm gậy gộc, đẹp trai ngời ngời mà mạnh mẽ vung vẩy.
Không quá vài giây sau, có hai người lao đến như cơn gió, là Bàn Tử và Vạn Bằng.
Trong nháy mắt, bọn họ quật ngã toàn bộ ba tên lưu manh.
Một tay Trì Kiến còn dùng áo bao lấy người Lý Cửu Lộ, nhàn nhã gật đầu: "Được, chính là ý đấy."
Hồng Dụ ném cây gậy xuống, bàn tay xoa xoa thái dương: "Lần này trông thế nào, có khí phách hay không?"
Trì Kiến sờ môi: "Kém hơn so với anh đây." Trời rét đậm như thế này mà anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vạt áo sơ vin vào trong quần đen, tạo hình cool ngầu, một bên đầu gối hơi cong, tay đút túi quần, đứng lười biếng.
"Đúng là không biết xấu hổ." Hồng Dụ cười mắng: "Thời điểm ông đây ra ngoài lăn lộn, chú em còn mặc quần thủng đũng đi tiểu mà chơi với bùn đấy, mau gọi một tiếng anh nghe xem nào."
Trì Kiến hất cằm, từng câu từng chữ: "Tôi là bố anh đấy."
"Đệt." Anh ấy xách viên gạch lên, làm bộ muốn ném qua.
Bàn Tử cùng với Vạn Bằng giả vờ đi lên ngăn cản Hồng Dụ. Chơi đùa trẻ con như vậy, mấy người quậy đến không biết mệt.
Nghịch đủ rồi, Hồng Dụ ném gạch xuống, vỗ vỗ tay: "Sắp mốc đến nơi rồi, hôm nay có thể tính là thả lỏng gân cốt."
Hai người Vạn Bằng là do nghe được tiếng động mà chạy ra, còn không hiểu rõ tình huống: "Anh Dụ, vì sao lại đánh bọn họ ạ?"
"Ai biết được." Hồng Dụ hất cằm: "Em hỏi nó kìa."
"Vì sao hả, anh Kiến?" Bàn Tử chuyển hướng sang Trì Kiến: "Không phải các anh đang ra ngoài hút thuốc sao?"
"Ừ hút thuốc, thuận tiện hăng hái làm việc nghĩa." Giọng điệu anh mang ý trêu chọc, cố tình lớn tiếng nói cho ai đó nghe.
Bàn Tử: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trì Kiến chỉ chỉ người trong lòng: "Cứu vớt thiếu nữ ngu ngốc rơi vào tay lưu manh, tránh dẫn đến án cưỡng gian." Cô không đồng ý giãy giụa vài cái, anh không kiên nhẫn: "Cô đừng có nhúc nhích."
Yên lặng một lát, Cửu Lộ lại động đậy: "Tôi không thở được." Giọng của cô nho nhỏ yếu ớt, đã nhẫn nhịn dưới áo nửa ngày rồi, không nghĩ tới mấy người không chịu về mà cứ đứng đây tán chuyện.
Lúc này Trì Kiến mới buông cô ra, cô khoác áo lông của anh, đầu lộ ra, sợi tóc dính đầy mặt.
"Trí nhớ tốt nhỉ?" Anh lạnh mặt, bỗng nhiên trầm giọng.
Cô cúi đầu, mím môi không nói.
Nhìn một lúc lâu, Trì Kiến bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mũi cô: "Đáng ra nên dừng lại xem một lát, để bọn họ lột sạch cô."
"Anh......"
"Tôi cái gì mà tôi?" Anh banh mặt, ngực phập phồng dồn dập mấy cái.
Hồng Dụ tiến lên một bước, đẩy ngực anh: "Không sao là được rồi mà, vừa rồi chú còn ngứa ngáy như khỉ cào tim ấy."
Bàn Tử với Vạn Bằng cũng trộm liếc mắt nhìn nhau, giúp đỡ nói sang chuyện khác.
"Vậy, ba người đang nằm trên mặt đất phải làm sao bây giờ?"
"Nói chuyện cho tốt." Hồng Dụ vỗ vỗ Trì Kiến: "Anh đi chào hỏi ông chủ, để xem ông ta xử lý chuyện này như thế nào."
Anh ấy kéo cửa sau ra, chưa kịp nhấc chân, bỗng nhiên lại có hai người lảo đảo ngã tới, một nam một nữ, cô gái đang cố gắng dìu chàng trai.
Hồng Dụ nhanh nhẹn nhảy ra, vỗ ngực, vừa định chửi ầm lên.
"Lý Cửu Lộ!" Người nọ hét lớn, toàn thân phả ra mùi nôn mửa khó chịu.
Mạc Khả Diễm tốt rất nhiều sức lực, kéo Mã Tiểu Dã đến đầu phố.
Mã Tiểu Dã hoàn toàn không phối hợp, mạnh mẽ vặn vẹo với cô ấy: "Lý Cửu Lộ!"
Cửu Lộ đứng ở phía sau, không nói một tiếng nhìn bọn họ.
Mã Tiểu Dã giãy giụa xoay người, không biết có nhận ra cô không, ánh mắt tan rã, đập đập ngực của chính mình: "Lý...... Cửu Lộ, em thật là vô tâm."
Mạc Khả Diễm hung hăng véo mạnh vào hông cậu, hy vọng cậu có thể tỉnh táo một chút.
"Đừng véo...... Đau, tớ không say......" Cậu đứng cũng không vững, ngón tay chỉ vào Lý Cửu Lộ đã lệch sang hướng khác: "Em là đồ nhát gan...... Tim của em đâu rồi hả......"
Lý Cửu Lộ đứng trong gió lạnh, ánh mắt nhàn nhạt, cô phát hiện nội tâm mình rất bình thản, một chút tức giận hay đau lòng đều không có. Cô nghĩ cảm xúc đã ấp ủ bao lâu, muốn bùng nổ một lần, lại bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều không đáng.
Trì Kiến lúc này đã bình tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn cô, lại nhìn về hướng Mã Tiểu Dã.
"Đáng đời em...... Cứ thế đi, em mẹ nó đáng đời......"
Lý Cửu Lộ không giải thích, không tức giận, biểu tình trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc.
Trì Kiến rất ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, lấy khuỷu tay chọc chọc cô: "Cậu ta đang mắng cô đấy, thế mà cũng nhẫn nhịn được à?"
Cửu Lộ giật mình, vẻ mặt thoáng dãn ra: "Cậu uống nhiều rồi, đi nhanh đi."
"Có liên quan, liên quan đến em à? Tớ không đi...... Cậu đừng kéo tớ......" Cậu vùng ra khỏi Mạc Khả Diễm, nói năng lộn xộn: "Anh không nợ em...... Lý Cửu Lộ...... Em mẹ nó...... Quá bắt nạt người khác......"
Đến một giọt nước mắt của cậu cũng chưa rơi, mặt lại nhăn nhó, kêu gào.
Ở đây, người không ít cũng không nhiều lắm, không tính xa lạ cũng không tính quen, cũng chưa từng nói chuyện, yên lặng bao phủ lên mọi người.
Trì Kiến đứng bên cạnh cô, nội tâm bực bội.
Nhưng mà, Mạc Khả Diễm không kéo được Mã Tiểu Dã, cậu muốn chọc vào vai Cửu Lộ: "Lúc này em có hài lòng không hả?"
Trì Kiến nghiêng đầu thở ra một hơi.
"Anh đã cùng, cùng Khả Diễm ở bên nhau, em chính là đồ ngốc......" Bị rượu quấy phá, những cảm xúc được chôn dưới đáy lòng cậu đều phun trào.
Trì Kiến nhẹ chế giễu một tiếng, tháo khuy áo ở cổ tay.
"...... Đồ ngốc, bị......"
"Tôi đánh chết cậu ——"Động tác của Trì Kiến nhanh như tia chớp, một quyền vung ra, âm cuối biến thành khẩu hình.
Mã Tiểu Dã ngã xuống đất không dậy nổi, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Trì Kiến tàn nhẫn đá lên mông cậu hai phát, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi bẻ cổ tay: "Ngừng được chưa?"
Mã Tiểu Dã nằm trên mặt đất hai giây, định đứng thẳng dậy, Trì Kiến cúi người, túm cổ áo cậu lôi lên. Mạc Khả Diễm tiến lên muốn tách bọn họ ra, Trì Kiến tránh đi, chỉ vào mũi cô ấy: "Cút xa ông đây ra một chút, ông đây không muốn đánh phụ nữ."
"Anh mẹ nó dám!"
"Cô thử xem!" Tiếng nói của anh còn lớn hơn cả cô ấy.
Mạc Khả Diễm bị Trì Kiến dọa sợ, mắt thấy Mã Tiểu Dã lại bị đấm thêm vài cú, ánh mắt cô ấy chuyển hướng sang Lý Cửu Lộ, lớn tiếng nói: "Cậu nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh kéo kẻ điên kia ra đi!"
Mạc Khả Diễm tiến lên túm lấy cô.
Cửu Lộ đứng yên không nhúc nhích, lùi về sau tránh đi: "Bây giờ không còn liên quan đến tôi rồi."
Sau khi mọi việc đã yên ổn, 9 giờ, Trì Kiến đưa Lý Cửu Lộ về viện dưỡng lão.
Hai người đứng trước cổng lớn, chớp mắt lại ngây ngốc.
Trong lúc vội vàng, cô mặc áo lông của Trì Kiến về, cặp sách để ở KTV, mà chìa khóa cổng lớn và cửa nhà đều để ở trong cặp.
Lý Cửu Lộ cả người đầy mùi rượu, quần áo không chỉnh tề, nếu tùy tiện gõ cửa đi vào, chạm mặt Giang Mạn, sẽ không có biện pháp giải thích, không tránh được ăn đập.
Hai người song song đứng dưới chân tường, Trì Kiến châm một điếu thuốc. Anh ăn mặc đơn bạc, khi ra khỏi cửa chỉ tùy tiện khoác áo khoác lên người, khí lạnh từ dưới chân tràn lên, không có một chỗ ấm áp.
Anh khom lưng dậm chân vài cái: "Trèo tường đi vào nhé?"
Cửu Lộ ngẩng đầu, cảm thấy không có nhiều khả năng: "Quá cao." Cô im lặng một chút: "Trời rất lạnh, nếu không anh đi trước đi."
Trì Kiến liếc xéo cô một cái: "Cô thì sao, định ở chỗ này qua một đêm à?"
Lý Cửu Lộ mím môi, rụt cổ vào trong cổ áo.
Trì Kiến buồn bực thở dài, qua vài giây: "Vừa rồi cô nghĩ cái gì thế, cặp sách cũng không cầm về?"
"...... Quên mất."
"Thế sao cô không quên mất chính mình luôn đi?"
Lúc này anh không còn quá giận, bộ dáng không được tự nhiên có chút buồn cười, Cửu Lộ không muốn tranh luận với anh, quay đầu đi, không hé răng.
Cây cổ thụ đối diện chỉ còn cành khô, gió thổi qua, cành cây khô cằn đong đưa vài cái.
Đứng vài phút, Trì Kiến hít hít mũi, mở di động nhìn đồng hồ: "Bây giờ cô có cảm giác gì?"
"Ơi?"
"Không phải chia tay rồi sao?" Trì Kiến nhìn cô, không thèm che dấu biểu tình bỏ đá xuống giếng.
"Đúng vậy." Cửu Lộ lót tay giữa cơ thể với bờ tường: "Có chút hối hận."
"Gì cơ?" Anh lớn tiếng.
Cô cười khẽ: "Hối hận sau việc ầm ĩ hôm nay, chắc là phải tan rã rồi."
Tâm Trì Kiến trùng xuống, xụ mặt: "Không buồn à?"
Cửu Lộ nhìn ánh đèn đối diện, lâu sau mới cho anh đáp án: "Nếu tôi nói không quá buồn, anh sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi thì có thể nghĩ như thế nào."
Cả khuôn mặt anh đều khắc rõ ba chữ —— tôi vui vẻ.
Nhưng anh cố gắng không thể hiện cảm xúc ra ngoài, kiềm chế nửa ngày: "Cô đừng nên nghĩ nhiều như vậy, nói không chừng gặp được người còn tốt hơn, ví dụ như......"
Cửu Lộ nghiêng đầu nhìn anh.
"Ví dụ như anh." Anh nháy mắt, nửa đùa nửa thật.
Cửu Lộ cười cười, buông tiếng thở dài: "Không buồn, có chút không muốn buông, dù sao cũng đã bốn năm." Cô ngừng một chút: "Nhưng mà lời Mạc Khả Diễm nói, có lẽ là đúng."
"Cô ấy nói cái gì?"
Lý Cửu Lộ lắc lắc đầu.
Trì Kiến không tiếp tục truy hỏi, hai người đứng ở bờ tường lại gần nhau một lát, anh lạnh đến không chịu nổi: "Đến đây nào, trèo tường."
Anh vòng quanh bốn phía viện dưỡng lão một vòng, ở sườn phía nam tìm được một nơi đặt chân. Toàn bộ tường rào tuy có độ cao giống nhau, nhưng phía nam thế đất hơi cao, thêm đó cạnh tường có hai ba tầng gạch đỏ, nên nhìn qua cũng không phải khó có thể vượt qua. Điều đáng vui mừng chính là, chỗ này ở nơi tối tăm không có người của viện dưỡng lão, có làm ra tiếng động nào, cũng sẽ không bị phát hiện.
Trì Kiến đứng trên đống gạch, nhón chân, vừa vặn có thể thấy tình hình trong viện.
Anh ngoắc ngón tay với Cửu Lộ: "Cô ngồi lên đó trước đi, sau đó chờ tôi."
Trì Kiến cởi áo khoác ra ném sang bên cạnh, hai tay đặt cạnh nhau, đầu gối hơi cong: "Tới đây."
Lý Cửu Lộ nhìn anh, do dự.
Trì Kiến không kiên nhẫn thúc giục: "Quá lạnh, cô đừng chần chừ nữa."
Thời tiết rất lạnh, anh chỉ mặc sơ mi trắng, thân hình ở trong bóng đêm có vẻ rất đơn bạc.
Cửu Lộ cắn răng một cái, đứng trên đống gạch, chân trái dẫm lên lòng bàn tay anh, một chân khác đạp lên mặt tường, mượn lực của anh, miễn cưỡng trèo đến đầu tường.
Trì Kiến cử động, bàn tay đổi vị trí đỡ mông cô.
Hôm nay ăn mặc quá mỏng, Cửu Lộ mẫn cảm mà cảm nhận được anh đụng vào, cơ thể nháy mắt cứng đờ, mà Trì Kiến lại giống như rất chăm chú, tay không di chuyển, vô cùng đứng đắn nói: "Thất thần cái gì, tự mình dùng sức đi."
Phí không ít sức lực, cuối cùng Lý Cửu Lộ cũng bò được lên trên.
Trì Kiến lui ra phía sau vài bước, xắn ống quần, tiến lên, bật nhảy, không cố sức một chút nào mà nhảy lên.
Tư thế nhảy đẹp đẽ của chàng trai hiện ra trong tích tắc, Trì Kiến không dừng lại, cánh tay chống lên tường mượn lực, nhanh nhẹn nhảy lên, hai chân nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh lùi ra sau nhìn một cái, mở tay ra cho cô, hạ giọng: "Đưa tay cho tôi."
Cơ thể Lý Cửu Lộ rất lạnh, chân lại mềm, nơi này cách mặt đất còn cao hơn hai mét, không có người giúp, không có chỗ chống đỡ, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô.
"Đừng sợ, tôi đỡ được mà."
Tiếng nói của anh bị bóng đêm che lại, vừa trầm ấm mà lại nhẹ nhàng chậm rãi.
Cửu Lộ trong lòng khẽ rung động, nhìn người thanh niên phía dưới, ánh mắt anh chăm chú, chỉ nhìn cô, chỉ vươn tay về phía cô. Giờ phút này, trở thành tất cả những gì mà cô có thể dựa vào.
Gió lạnh lại thổi đến, giống một thanh kiếm sắc, đâm trúng đại não cô.
Cửu Lộ ngẩng đầu, nhìn về phía tầng ba nhà cũ đang ẩn hiện ánh đèn, dường như trong nháy mắt, mọi chấp niệm trong lòng đều buông xuống.
"Tới đây, Lộ Lộ."
Lý Cửu Lộ đưa tay ra.
Trì Kiến nắm lấy, lưu loát ôm cô xuống dưới, an toàn rơi xuống đất.
Hai người bước vào trong sân, đứng bên ngoài quan sát một lúc, lại nhìn cửa sổ tầng ba của nhà cũ. Văn phòng của Giang Mạn và Chu Khắc cạnh nhau, hai ngọn đèn đều sáng lên, hiển nhiên bọn họ còn đang xử lý công việc, chưa về nhà.
Lý Cửu Lộ lấy chìa khóa dự phòng dưới thảm trước cửa, khẽ khàng mở cửa phòng ra, cô có tật giật mình quan sát xung quanh một lúc, sau khi xác nhận an toàn, mới nghiêng người chui vào.
Bước vào phòng, máy sưởi đập vào mặt, cuối cùng Cửu Lộ thở dài một hơi.
Trì Kiến theo sát phía sau, xoay người đóng cửa.
Cô do dự một chút: "Anh......"
"Đừng để tôi nói cô là người không có lương tâm."
Cửu Lộ chớp chớp mắt.
"Để tôi bị chậm trễ."
Lời định nói bị nuốt trở lại, đôi mắt Lý Cửu Lộ nhìn sang hướng khác, đóng chặt miệng.
Hai người đứng ở hiên cửa im lặng một lát, không đợi bật đèn, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
Cửu Lộ cùng anh liếc nhau, không khỏi nín thở.
Không quá vài giây, tiếng nói chuyện càng ngày càng gần, tạm dừng trong chốc lát, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên.
Hết chương 18
(1): Tên Mã Dã gồm 2 chữ 马也, nếu viết ghép 2 chữ này lại sẽ ra chữ Trì trong Trì Kiến là 驰. Vì thế hình xăm trên lưng Cửu Lộ nếu nhìn tách 2 chữ ra sẽ là tên của Mã Dã, còn ghép lại sẽ thành chữ "Trì". Còn chữ "nhớ" mà tớ để (nhớ "Trì") nguyên văn là niệm vừa có nghĩa là đọc, vừa có nghĩa là nhớ nên tớ để nhớ cho tình cảm ạ ^.^
Lời editor: Các cậu có thấy anh Kiến nhà chúng ta chơi thâm không ạ >~< Đời nào anh nhà chịu thiệt đâu cơ chứ ^.^ Mà chương này tác giả viết dài quá, hơn 4w chữ, khốn khổ vì edit T.T