Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 86

Lý Đại Đông đếm trên đầu ngón tay: “Tôi dùng hai lá bùa Tinh Thần thượng hạng, Vạn Thủ Côn và năm người còn lại dùng bùa Tỉnh Thần thượng hạng được vẽ thăng lên trán bằng lực công đức; ngoài ra sáu người chúng tôi mỗi người đều dùng một tá Khinh Thân thượng hạng...” Lý Đại Đông cẩn thận nhìn mặt Trương Chiêu Dục: “Sếp à, anh nghĩ xem cục chúng ta phải tạm ứng tiền thưởng bao nhiêu năm mới trả được nợ dzạ?” Trương Chiêu Dục hít sâu mấy hơi tiền mới có thể “tạm” bình tĩnh lại, mặc dù giá của bùa phụ trợ thấp hơn bùa công kích và bùa cứu mạng nhiều nhưng đó vẫn là bùa thượng hạng đó trời ơi. Nó có thể so sánh với sự tồn tại của mười tá Trương Chiêu Dục duy trì nụ cười gần như vỡ vụn, cố gắng đè nén sự điên cuồng trong lòng: “Không phải tôi có cho anh một lá bùa cấp cao mang theo à?”

Lý Đại Đông vẻ mặt vô tội: "Ôi trời sếp ơi, đám người Vạn Thủ Côn còn không quan tâm đến việc sử dụng bùa thượng hạng ở nơi đó nữa, nói chi đến bùa cấp cao chứ.”

Trương Chiêu Dục che cái đầu đau Ông Ông của mình lại, đến khi nhìn một đám người nằm rải rác trên mặt đất, anh ta chợt nở một nụ cười nham hiểm: “Tiền bùa để cho đám nhóc thích tìm c.h.ế.t này gánh đi.”

Lý Đại Đông lo lắng nhìn Trương Chiêu Dục, không phải chứ, sếp nhà mình đây là bị nợ nần bức điên rồi ư?

“Đội trưởng à, mặc dù chúng là cơ sở đặc biệt nhưng cũng là cảnh sát mà, cứu người không cần thu tiền đâu.”

Trương Chiêu Dục cười khẩy hai tiếng: “Tôi biết cứu người không cần tiền nhưng sau khi giúp bọn họ loại bỏ chướng khí và âm khí trong cơ thể thì nhất định phải đòi tiền. Chúng ta không phải tình nguyện viện, ok?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-86.html.]

TBC

Lát nữa tôi và anh làm bảng báo giá c.ắ.t c.ổ cho tụi nó biết mặt, đám nhóc con này nếu không chảy m.á.u thì lần tới vẫn còn lì lợm cầm điện thoại tung ta tung tăng đi khắp nơi quay phim chụp ảnh đấy, để cho bọn họ đau lòng ói ra m.á.u thì mới có thể yên phận được.” Trương Chiêu Dục cười vô cùng vui vẻ: “Giống như tôi vừa rồi.”

Trong lúc Trương Chiêu Dục đang nói chuyện, Hàn Hướng Nhu đã đứng ngủ gật, thấy cô quá mệt mỏi, Trương Chiêu Dục không dám để cô tự mình lái xe đi mà phái người lái xe đưa cô về nhà.

Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu buồn ngủ đến híp cả mắt, Lưu Thục Cầm cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức bưng cho cô một bát nấm tuyết hầm mềm. Hàn Hướng Nhu uống ba ngụm xong một bữa, sau đó lại uống tiếp một cốc nước lớn rồi đi vào phòng ngủ thiếp đi.Giấc ngủ này kéo dài đến tám giờ sáng hôm sau, Hàn Hướng Nhu đi vào phòng tắm rửa, sảng khoái đi xuống lầu. Lúc này, bàn ăn ở tầng dưới đã bày đầy đủ điểm tâm sáng, sau khi Hàn Hướng Nhu chào cha mẹ và Hàn Thịnh Vĩ xong, bèn cầm đũa gắp một chiếc bánh bao lên và cắn một miếng gần hết.Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy Hàn Hướng Nhu hai má phồng lên, nhai nhai như một con chuột hamster, không khỏi cười lớn: "Em đi đâu làm gì thế hả? Sao vừa mệt vừa đói đến mức này rồi?”

Hàn Hướng Nhu xua tay, nhét chiếc bánh bao còn lại vào miệng: “Đi xử lý tên biến thái.”Ăn xong hai cái bánh bao và một bát rưỡi cháo, Hàn Hướng Nhu cuối cùng cũng hồi sức. Sau khi trở về phòng, cô lấy Thận Châu có được ngày hôm qua ra, đặt trong lòng bàn tay xem xét cẩn thận.Thận Châu này có kích thước gần bằng nắm tay của em bé, có cảm giác hơi giống một viên ngọc trai, bên trong có ánh sáng huỳnh quang mờ nhạt. Thận Châu có thể tạo ra ảo ảnh một cách tự nhiên, vả lại hiệu ứng sẽ còn mạnh mẽ hơn nếu kết hợp với các trận pháp.

Tiền thưởng mà Cục điều tra sự kiện linh dị đưa ra trong vụ việc này đoán chừng là có hạn mức rồi, chỉ là tình cờ có được Thận Châu này khiến Hàn Hướng Nhu cảm thấy cô nhận cái job này thật sự cực kỳ đáng giá. Thận Châu này ngay cả có tiền còn không có cửa mua được nữa là.

Hàn Hướng Nhu cầm theo Thận Châu đi vào căn phòng yên tĩnh, khoanh chân ngồi trên đệm, chuẩn bị luyện chế nó. Trương Thiên Tường c.h.ế.t đi, Thận Châu bây giờ đã trở thành một thứ không có chủ nhân, khi Hàn Hướng Nhu đưa ý thức vào trong, Thận Châu hoàn toàn không có phản kháng.Cô nhỏ một giọt tinh huyết vào Thận Châu, làn sương trắng bên trong Thận Châu sau khi hấp thụ tinh huyết của Hàn Hướng Nhu liền chuyển sang màu đỏ, trong có chút đẹp đẽ yêu dã.

Nó từ tay Hàn Hướng Nhu bay lên không trung, chậm rãi xoay người, sương mù và tinh huyết dung hợp vào nhau. Mấy giờ sau, màu đỏ của hạt châu càng lúc càng nhạt, sương mù dần dần trở lại màu trắng, trong lòng Hàn Hướng Nhu chấn động, cô và Thận Châu đã hòa làm một.Thận Châu cuối cùng cũng được luyện chế thành công.

Bình Luận (0)
Comment