Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 92

Lúc này Cát Tiểu Tuệ đã đi đến cửa sổ xe, cô ta cúi xuống nhìn vào trong xe. Khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đặt tay tên cánh tay Cố Bách Nhiên, cô ta lập tức gầm tên giận dữ, giơ nắm đ.ấ.m tên và bắt đầu đập cửa xe. Hàn Hướng Nhu nghe bên ngoài ồn ào, không khỏi cảm thấy có tỗi với chiếc xe sang trọng của Cố Bách Nhiên: “Aiz, đập mạnh như vậy, tiền sửa chữa tận bao nhiêu cơ chứ?” Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu, không biết nên nói cái gì cho phải, đa số phụ nữ gặp phải chuyện này phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi la oai oái tên à? Vậy mà sự chú ý của cô ấy lại là phí sửa chữa?

Hàn Hướng Nhu không đành lòng thấy chuyện “lãng phí” như vậy, cô đưa tay tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bên phụ mở ra, Cố Bách Nhiên thấy thế thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức gầm lên: "Hàn Hướng Nhu, cô quay lại cho tôi.”

Chẳng qua muộn rồi, Cát Tiểu Tuệ đã vòng qua đầu xe, lao về phía Hàn Hướng Nhu. Cố Bách Nhiên nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài, vừa định bước tới kéo Cát Tiểu Tuệ ra thì thấy… Hàn Hướng Nhu đá Cát Tiểu Tuệ ra xa bốn năm mét, âm thanh “hạ cánh” nặng nề khiến Cố Bách Nhiên nghe thấy mà phải “thốn” ngang.

Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đang muốn đi tới, Cố Bách Nhiên vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay của cô: "Quá nguy hiểm, cô mau trở về xe đi."

Anh vừa dứt lời, Cát Tiểu Tuệ đã đứng dậy từ dưới đất. Cô ta giơ tay lên, đám mây vận rủi lập tức như sương đen ập đến về phía hai người. Lần này, ngay cả Cố Bách Nhiên cũng thấy có gì đó không ổn, anh vô thức đưa tay ra ôm Hàn Hướng Nhu vào lòng, ý đồ dùng lưng mình để chống lại luồng khí đen.

Nếu là một người phụ nữ khác được Cố Bách Nhiên ôm vào lòng, bây giờ hẳn là cô ấy đang rạo rực lắm nhưng Hàn Hướng Nhu lại không có cảm giác gì cả, ngược lại cô còn cảm thấy anh đang cản trở cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-92.html.]

Hàn Hướng Nhu đưa tay từ trong túi móc ra một cái lá bùa, vừa định ném ra ngoài liền nhìn thấy một luồng khí đen đánh vào lưng Cố Bách Nhiên, giống như tia vận rủi vừa rồi, toàn bộ đám mây đen phát ra âm thanh “xèo xèo” thảm thiết, sau đó… Bay màu.

TBC

Đột nhiên, Hàn Hướng Nhu sửng sốt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Bách Nhiên, trên người anh không có ánh sáng công đức gì, cũng không phải 10 kiếp là người tốt, ngoại trừ mệnh cách cao quý ra dường như anh không có cái gì đặc biệt hết, tại sao vận rủi vừa chạm vào anh đã bị tiêu tán rồi?

Cố Bách Nhiên không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, anh theo bản năng cảm giác được đám mây đen này rất kỳ quái và nguy hiểm, thế là vô thức bảo vệ Hàn Hướng Nhu trong lòng, lại cảm giác được Hàn Hướng Nhu cuối cùng cũng yên tĩnh lại trong lòng anh, bèn không nhịn được mà cúi đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô."Thật sự là kỳ quái." Hàn Hướng Nhu không khỏi lẩm bẩm một câu.

Trong lúc hai người đang “ôm nhau tình cảm” ở đây thì cách đó 5 mét, Cát Tiểu Tuệ đã nổi cơn tam bành, cô ta dường như phát hiện vận rủi của mình bị Cố Bách Nhiên chặn lại, bèn dứt khoát bước về phía hai người họ.Hàn Hướng Nhu nghe được âm thanh không khỏi thò đầu ra, Cố Bách Nhiên đưa tay đẩy cô trở lại. Hàn Hướng Nhu tránh khỏi tay Cố Bách Nhiên, thoát ra khỏi vòng tay của anh, đi về phía Cát Tiểu Tuệ.

“Anh ấy là của tao!” Cát Tiểu Tuệ vung tay lên, bóng tối bao trùm hai người, vô số quỷ hồn hướng về phía bọn bọ gầm thét. Hàn Hướng Nhu ném lá bùa vẫn đang kẹp trong tay ra, lá bùa Rực Lửa lập tức bốc cháy cắt xuyên bóng tối, rơi vào người Cát Tiểu Tuệ.

Cát Tiểu Tuệ đau đớn kêu gào thảm thiết.Những đốm sáng xé toạc bóng tối, ánh đèn đường lờ mờ chiếu sáng hai người bên dưới, mà Cát Tiểu Tuệ thì đã biến mất không thấy đâu.Hàn Hướng Nhu ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tươi, đi được mấy bước liền nhìn thấy bên cạnh tro bùa có một ít m.á.u đỏ sẫm. Mặc dù trong m.á.u vẫn còn một chút sự sống, nhưng vận rủi lại càng mạnh hơn.

Hàn Hướng Nhu lấy ra một mảnh giấy bùa chưa sử dụng, bọc lấy đất dính máu, chuẩn bị ngày mai đưa cho Trương Chiêu Dục xem, chuyện này hẳn là do bộ phận bọn họ quản lý.Sau khi thu thập đất xong, Hàn Hướng Nhu đi tới, gọi Cố Bách Nhiên vẫn còn ngơ ngác: “Sếp Cố, chúng ta đi nhé?”Cố- thế giới quan vỡ nát- Bách Nhiên lúc này vẫn còn nghĩ đến tiếng gào khóc thảm thiết vừa rồi của Cát Tiểu Tuệ khi bị bóng tối bao phủ, nhất thời không phản ứng kịp: “Chúng ta đi đâu vậy?”Hàn Hướng Nhu kinh ngạc liếc anh một cái: "Anh quên rồi hở? Không phải dẫn tôi đi trung tâm thương mại trong thành phố sao?"

Cố Bách Nhiên còn kinh ngạc hơn cả cô, khuôn mặt anh trước giờ cho dù núi Thái Sơn có sập xuống cũng không chớp mắt một cái, lúc này đây lại tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Cô đã gặp phải chuyện như vậy rồi, còn muốn đi mua sắm?"“Sao lại không chứ?” Hàn Hướng Nhu chỉ vào con đường vắng tanh không một bóng người: “Cô ta chạy rồi, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không quay lại được đâu, lúc này đi mua sắm không tốt hay gì? Hơn nữa, tôi cảm thấy anh có khả năng gặp nguy hiểm hơn tôi nhiều đấy, chẳng phải lát nữa anh muốn về văn phòng à?”Cố- cuồng tăng ca- Bách Nhiên lâm vào trầm tư.——

Bình Luận (0)
Comment