Cố Bách Nhiên đơ như cây cơ nhìn Hàn Hướng Nhu nhào vào n.g.ự.c mình mà nhanh chóng giúp anh đeo vòng tay, sau đó cô trở lại chỗ ngồi làm cho anh có cảm giác như bị... Chê vậy. Anh ho nhẹ hai tiếng, đạp chân ga: “Vòng tay của tôi có vấn đề gì à? Vừa nãy cô phản ứng dữ đội quá.” Hàn Hướng Nhu nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: "Lúc ông nội anh đưa chiếc vòng tay này cho anh không có nói gì sao?
Ví dụ như anh tuyệt đối không được rời khỏi nó.” Cố Bách Nhiên cẩn thận nhớ lại và gật đầu: "Hình như là có nói qua, chỉ là ông nội cũng đã nói như vậy khi tôi còn bé có đeo một cái ngọc bội. Sau đó, vào sinh nhật thứ 18 của tôi, ngọc bội bị vỡ nát, ông nội mới đưa chiếc vòng tay này cho tôi.“ Anh liếc nhìn Hàn Hướng Nhu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Có đúng là chiếc vòng tay này không thể tháo ra được không?”
“Thật, anh nhất định không được tháo ra, nếu không anh có thể sẽ mất mạng đó.” Hàn Hướng Nhu nghiêm túc nhìn anh: “Tôi nghĩ anh nên hỏi ông nội anh một chút, nếu ông ấy đã cho anh thứ này thì chắc chắn phải biết nguyên nhân.”
Trước kia Cố Bách Nhiên có lẽ sẽ giễu cợt lời nói Hàn Hướng Nhu, nhưng hôm nay sau khi gặp phải Cát Tiểu Tuệ, Cố Bách Nhiên đành phải nghiêm túc tiếp thu lời nói của Hàn Hướng Nhu: "Được, sau khi trở về tôi sẽ hỏi rõ ràng.”
Trong xe trở lại yên tĩnh, Hàn Hướng Nhu có chút khó hiểu nhìn Cố Bách Nhiên, cô thực sự muốn thu anh chàng có thiên phú tốt như này làm đệ tử quá đi. Dù sao thì phái Thiên Nhất không thể chỉ dựa vào một đống kiến trúc và từ đường đẹp đẽ mà phát triển mạnh mẽ, nhất định phải có nhân tài kế thừa mới được!
Nhưng nghĩ đến sự giàu có đáng kinh ngạc của Cố Bách Nhiên, Hàn Hướng Nhu cảm thấy điều này quá khó thực hiện. Người ta vừa giàu vừa đẹp trai, lại còn có đầu óc, cuộc sống đang suôn sẻ thì tại sao lại phải học những điều này từ cô?
TBC
Hàn Hướng Nhu thở dài một hơi, cảm thấy tuy cơ hội tuyển được đồ đệ rất mongmanh nhưng cô vẫn có thể kiếm được chút tiền: “ Anh Cố à, mặc dù lần này Cát Tiểu Tuệ kia thất bại, sÔng không có nghĩa là cô ta sẽ không quay lại tìm anh. Cô ta có một nỗi chấp niệm siêu siêu sâu sắc với anh làm cho tôi cảm thấy vô cùng kỳ là. Tôi nghĩ vì sự an toàn của anh, anh có thể trả tiền để tôi bảo vệ an toàn cho anh. Anh yên tâm đi, anh là sếp tôi mà, nên tôi sẽ giảm giá cho anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-94.html.]
Hàn Hướng Nhu im lặng một lát, sau đó vẫn là nhịn không được được nói ra điều trong lòng: “Nhưng nếu anh bằng lòng làm đệ tử của tôi, không những anh có thể được hưởng lree gói bảo vệ mà còn được khuyến mãi thêm gói quà tặng bùa chú nữa đó.”
Cố Bách Nhiên vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Hàn Hướng Nhu, anh luôn cảm thấy thư ký nhỏ của mình cũng không bình thường.
Xe dừng ở cổng khu dân cư, Hàn Hướng Nhu tháo dây an toàn, có chút không cam lòng nhìn Cố Bách Nhiên: Đường Tăng vừa giàu vừa có thiên phú siêu to khổng lồ ơi, anh thật sự không muốn tìm hiểu thêm về gói bảo vệ supper VIP sao hả?Cố Bách Nhiên bất lực trước ánh mắt của Hàn Hướng Nhu, vì đêm nay hai người cùng chung hoạn nạn nên giọng điệu của Cố Bách Nhiên mềm mại hơn bình thường một chút: "Về nghỉ ngơi sớm đi. Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô."
Hàn Hướng Nhu xoay người rời đi. Cố Bách Nhiên bật nhạc lên, nghe nhạc nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ anh muốn về căn hộ của mình trong thành phố, nhưng nhớ tới Hàn Hướng Nhu nhiều lần bảo anh đeo vòng tay… Anh quay tay lái, rồi lái xe về phía nhà cũ của mình.——
Bảy giờ sáng, ông cụ Cố là Cố Cẩm Bằng đang tập Thái Cực Quyền trong vườn dưới nhà, đến khi quay đầu lại bảo người làm mang trà thì thấy Cố Bách Nhiên đang cầm chén trà đứng cạnh mình..Cố Cẩm Bằng cầm lấy chén trà nhấp một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu nhìn cháu trai: "Sao cháu lại tới đây? Hôm nay cháu không đi làm à?"
“Đêm qua gặp phải chút chuyện ạ.” Cố Bách Nhiên cân nhắc lời nói của mình: “Ông nội, cháu muốn hỏi ông, chiếc vòng tay này của cháu có gì đặc biệt không?”Cố Cẩm Bằng đang uống trà thì khựng lại, liếc nhìn Cố Bách Nhiên, xoay người ngồi xuống chiếc ghế liễu gai bên cạnh: “Cháu cũng tới ngồi đi.”
Cố Bách Nhiên ngồi đối diện với ông cụ, bưng ấm trà lên rót trà nóng cho ông: “Đêm qua có người nói với cháu rằng nếu cháu tháo chiếc vòng tay này ra thì cháu sẽ mất mạng.”Sắc mặt ông cụ đột nhiên thay đổi: "Cháu tháo vòng tay ra à?"
Cố Bách Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Cố Cẩm Bằng, trong lòng có dự cảm không tốt: "Lẽ nào những gì cô ấy nói đều là sự thật sao ạ?”Cố Cẩm Bằng cũng không thèm uống trà nữa, đứng dậy đi về phía phòng: "Đây không phải là nơi nói chuyện, cùng ta đến thư phòng đi."