Kiều Trúc xem qua các hạng mục trong chương trình, cảm thán nói: “Trông thật thú vị.” Đồng nghiệp phòng tổng hợp nói: “Sao lần này thư ký Kiều không đăng ký?” Kiều Trúc nói: “Vì lý do sức khỏe, bác sĩ nói tốt nhất không nên vận động mạnh, thật tiếc quá. Tôi thấy giải thưởng của các cậu chuẩn bị thật phong phú, thậm chí còn có cả micro quả trứng nhỏ, tôi đã luôn muốn mua thương hiệu này.” Đồng nghiệp phòng tổng hợp nói: “Giải thưởng lần này đều có giá trị sử dụng cao, chiếc micro quả trứng nhỏ mà cô nói là do sếp Từ đích thân đề xuất.” Kiều Trúc “A” một tiếng, quay đầu hỏi thư ký Vương: “Anh đã từng thấy sếp Từ hát chưa?” Thư ký Vương nói chưa từng thấy. Kiều Trúc cầm chiếc micro quả trứng nhỏ lên xem, không biết tại sao Từ Nam Tang lại đặc biệt chỉ định giải thưởng này. Cô cảm thấy vừa trùng hợp vừa tiếc nuối. Trùng hợp là cô đã luôn muốn có chiếc micro quả trứng nhỏ này, nhưng cảm thấy nó chỉ là một món đồ chơi giải trí, không cần thiết phải mua đắt như vậy, nên vẫn chưa mua. Tiếc nuối là có cơ hội nhận miễn phí, nhưng cô lại bỏ lỡ. Sau khi xác nhận xong quy trình hội thao, thư ký Vương và Kiều Trúc cầm quần áo về văn phòng. Trên đường đi, Kiều Trúc đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Anh Vương, Diêu Nhược Trừng có xin nghỉ không, hôm nay không thấy cô ấy.” Thư ký Vương nói: “Ngày đầu tiên em nghỉ phép, thực tập sinh đã bỏ đi. Nghe nói là đã xảy ra chuyện không vui gì đó với sếp Từ ngay trong văn phòng, cô ấy bỏ đi ngay trong giờ làm việc và sau đó không quay lại nữa. Anh đã hỏi sếp Từ, anh ấy nói không cần quan tâm đến cô ấy.” Diêu Nhược Trừng không phải là thực tập sinh được tập đoàn Từ Thị tuyển dụng chính thức, không qua quy trình chính thức, đến thì đến, đi thì đi, không quan trọng, không ảnh hưởng gì. Cô ta vào công ty nhờ quan hệ với Từ Nam Tang, ngay cả Từ Nam Tang cũng không quan tâm cô ta có đến hay không, những người khác như họ còn có thể nói gì nữa. Kiều Trúc suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể đoán được chuyện không vui giữa Từ Nam Tang và Diêu Nhược Trừng là gì, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, cô không muốn thương hại ai, chỉ cảm thấy Diêu Nhược Trừng là người mà giám đốc Lý Lê coi trọng, Từ Nam Tang từ chối Diêu Nhược Trừng cũng tương đương với việc từ chối giám đốc Lý Lê, Kiều Trúc hơi lo lắng Từ Nam Tang sẽ có khoảng cách với mẹ mình vì chuyện này. Con người càng thiếu thứ gì, thì càng khao khát thứ đó. Kiều Trúc thiếu gia đình và tình thân, vì vậy cô coi gia đình và tình thân là báu vật, ước gì mình có thể có ngay lập tức, rồi trân trọng cất giữ để từ từ cảm nhận. Vì cô thiếu thốn, nên cô không thể trở thành kẻ xấu trong mối quan hệ giữa Từ Nam Tang và gia đình anh. Kiều Trúc mang tâm trạng nặng nề trở về văn phòng cùng thư ký Vương. Dao Dao đề nghị tối nay họ cùng nhau đi ăn để chúc mừng ngày mai không phải làm việc. Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cô ấy, Kiều Trúc đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ khi xem phim hoạt hình ở trại trẻ mồ côi, có một bài hát chủ đề của một bộ phim hoạt hình có câu hát: “Hôm nay không có bài tập về nhà, làm một đám ngốc vui mừng.” Ngày mai không phải làm việc, cũng làm một đám ngốc vui mừng. Từ Nam Tang biết các thư ký của mình sẽ có một bữa tiệc tối, anh ẩn ý nói với Kiều Trúc: “Tối nay anh sẽ đi gặp một người.” Kiều Trúc nói: “Vâng, sếp Từ.” Thầm nghĩ rằng anh sẽ không bảo cô đi cùng chứ, cô đã hẹn với Dao Dao và những người khác rồi, cô còn phải mời mọi người nữa. Từ Nam Tang nói: “Là một người bán nhà.” Kiều Trúc gật đầu, không cảm thấy có gì đặc biệt, một phần đầu tư của tập đoàn Từ Thị có liên quan đến bất động sản. Từ Nam Tang nhìn cô một lúc, thấy cô vẫn đờ đẫn như khúc gỗ, cũng không nói thêm gì nữa. Bữa tối được hẹn tại một quán bar âm nhạc, vì Kiều Trúc đang mang thai, thư ký Vương đã kiểm soát lượng đồ uống, thấy đã đủ rồi, liền đề nghị nên về. Dao Dao còn muốn đợi đến buổi biểu diễn lúc nửa đêm, nhưng thấy những người khác không có hứng thú, cũng đành thôi. Lúc 9 giờ 30 tối, Kiều Trúc và Dao Dao chia tay nhau ở cửa quán bar, thư ký Vương đặc biệt gọi một chiếc xe, nhìn Kiều Trúc lên xe, nói: “Về nhà nhớ báo bình an nhé.” Kiều Trúc gật đầu, trở về nhà. Ngày hôm sau, vừa đến văn phòng, Kiều Trúc đã thấy mọi người đều đã thay áo phông đồng phục do công ty phát, màu trắng, trông rất năng động. Dao Dao tự buộc tóc đuôi sam kiểu đấm bốc, buộc đuôi tóc bằng dây màu, trông rất đẹp, nói: “Chị Kiều, chị mau đi thay đồ đi, còn nửa tiếng nữa là tập trung rồi.” Kiều Trúc vội vàng đặt túi xuống, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh thay. Văn phòng của họ vì ít người nên không có phòng thay đồ riêng, phải vào nhà vệ sinh thay. Kiều Trúc vừa bước ra khỏi văn phòng thì Từ Nam Tang cũng vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô, anh nói: “Đi đâu vậy?” Kiều Trúc nói: “Sếp Từ, tôi đi thay đồ.” Từ Nam Tang nói: “Chờ một chút, có việc cần giao cho cô.” Nói rồi anh đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc bước vào. Kiều Trúc thấy vẻ mặt anh nghiêm túc và bình tĩnh, vì trách nhiệm của một thư ký, cô cũng đi theo. Từ Nam Tang đã ngồi vào bàn làm việc, tập trung nhìn vào máy tính, không thèm nhìn cô, nói: “Em vào trong thay đồ trước đi, ra ngoài tôi sẽ nói cho em biết.” Kiều Trúc do dự một chút, nghĩ rằng nên giải quyết công việc nhanh chóng để không ảnh hưởng đến lễ khai mạc hội thao, liền cầm quần áo vào phòng nghỉ, định thay nhanh để chờ Từ Nam Tang phân phó. Phòng nghỉ tràn ngập dấu vết cuộc sống riêng tư của Từ Nam Tang, trên lưng ghế sofa da có một tấm chăn màu nâu cà phê, trong tủ quần áo bên cạnh treo vài bộ vest được bọc trong túi chống bụi, giá sách ngăn cách căn phòng, một bên là phòng khách nhỏ, bên kia là giường ngủ. Phạm vi hoạt động của Kiều Trúc luôn chỉ quanh quẩn trong phòng khách nhỏ, chưa bao giờ đặt chân lên giường của Từ Nam Tang. Giường là khu vực riêng tư hơn trong không gian riêng tư, Kiều Trúc không có ý định khám phá nó. Kể từ khi mang thai, Kiều Trúc chỉ mặc những bộ quần áo rộng rãi. Hôm nay cô mặc quần dài bình thường và áo phông cộc tay. Kiều Trúc cởi áo ra, bên trong chỉ còn lại bra, vì ở một nơi xa lạ, sự hở hang này khiến cô hơi xấu hổ. Cô vội vàng cầm lấy chiếc áo phông, phân biệt mặt trước mặt sau, đang định chùm lên đầu thì bỗng một bàn tay to lớn đặt lên lưng cô, tiếp theo là một lồ.ng ngực ấm áp, rắn chắc và mạnh mẽ áp sát vào. Kiều Trúc hoảng sợ, vội vàng dùng áo phông che ngực, bực bội nói: “Anh vào từ lúc nào vậy?” Từ Nam Tang cúi đầu hôn vành tai Kiều Trúc, nói: “Lúc em ngẩn người.” Kiều Trúc căng thẳng nói: “Anh buông ra trước đi, tôi phải mặc quần áo.” Từ Nam Tang vòng tay từ phía sau ôm Kiều Trúc, nói: “Không buông.” Kiều Trúc nói: “Anh, anh đừng như vậy.” Từ Nam Tang khàn giọng nói: “Người thứ ba đều thích xuất quỷ nhập thần, có mặt ở khắp mọi nơi.” Kiều Trúc: “…” Thần cái em gái anh, rõ ràng là lén lút mờ ám (quỷ quỷ túy túy). Kiều Trúc đối với cái thiết lập nhân vật kỳ quặc mà Từ Nam Tang tự đặt cho mình không nói nên lời. Kiều Trúc nói: “Anh buông tôi ra trước đi.” “Không.” Từ Nam Tang cúi đầu khẽ ngửi cơ thể cô, hàng mi dài đen nhánh che đi đôi mắt lạnh lùng nhưng tràn đầy cảm xúc sâu thẳm như biển cả. Anh hiếm khi có những hành động lỗ mãng, khinh suất như vậy. Lúc này, dù đang ôm cơ thể bán khỏa thân của Kiều Trúc, anh lại không thể kiểm soát được những xung động mãnh liệt đang dâng trào trong lòng. Giọng Từ Nam Tang khàn đặc, yết hầu chuyển động, anh kiên trì áp môi vào tai Kiều Trúc, khẽ hỏi: “Có thể không… Có thể không…” Kiều Trúc cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh, vừa xấu hổ vừa tức giận, nói: “Không thể.” Từ Nam Tang không cam lòng, khàn giọng hỏi: “Tại sao? Vì anh ta sao?” Khi hỏi ra câu này, Từ Nam Tang cảm thấy tim mình đột nhiên đau nhói, tại sao chứ, tại sao Kiều Trúc ở bên anh ba năm, cuối cùng lại trở thành bạn gái của người khác. Cô ở nơi anh không biết, không nhìn thấy, cũng cười, cũng khóc, cũng xấu hổ giận dữ như vậy với người đàn ông khác sao. Ánh mắt Từ Nam Tang dần trở nên sâu thẳm, chỉ cần nghĩ đến việc cô có thể như vậy, trong lòng anh liền không kìm được cơn giận dữ, cơn ghen tuông giận dữ. Kiều Trúc không biết Từ Nam Tang sắp bị dụ.c vọng và ghen tuông thiêu đốt đến chết, cô chỉ biết cô phải bảo vệ đứa con nhỏ của mình. Kiều Trúc nhanh chóng bịa ra một cái cớ, nói: “Tôi đến kỳ rồi.” Từ Nam Tang không cần suy nghĩ, nói: “Không phải hôm nay.” Kiều Trúc: “…” Tại sao anh lại nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ anh biết à. Kiều Trúc chỉ đành bịa ra một cái cớ khác: “Vậy thì tôi lạnh.” Cô cho rằng Từ Nam Tang sẽ lại tìm lý do để phản bác cô, ví dụ như đã cuối xuân rồi, không thể nào lạnh được. Nhưng sau khi nghe câu này, Từ Nam Tang lại buông tay, lùi sang một bên, nói: “Em mặc quần áo vào đi.” Kiều Trúc ngạc nhiên, không ngờ anh lại dễ dàng buông tha cho mình như vậy, hành động của Từ Nam Tang luôn khiến cô không thể đoán trước được, dù nghi hoặc nhưng Kiều Trúc vẫn nhanh chóng mặc áo vào. Mặc xong quần áo, chỉnh trang lại tóc tai, Kiều Trúc quay người lại, thấy Từ Nam Tang đang khoanh tay dựa vào tường nhìn cô. Kiều Trúc nuốt nước bọt, nói: “Sao lại nhìn tôi như vậy?” Ánh mắt của anh khiến cô có chút bất an. Khi đối mặt với ‘sếp Từ’, Kiều Trúc luôn ứng đối trôi chảy, lý lẽ rõ ràng, chuyên nghiệp tận tâm, thông minh năng động. Nhưng khi đối mặt với ‘Từ Nam Tang’, cô thường đầy nghi hoặc, lo lắng bất an, không biết phải làm sao. Từ Nam Tang nói: “Cảm giác hình như em béo lên một chút.” Trong lòng Kiều Trúc giật mình, cười gượng nói: “Không có đâu.” Từ Nam Tang bước tới, nắm lấy tay cô, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn không dài không ngắn. Kiều Trúc thở nhẹ, khóe mắt đỏ hoe nhìn anh, không hiểu tại sao gần đây Từ Nam Tang lại thích hôn cô như vậy. Từ Nam Tang nắm tay Kiều Trúc, kéo tay cô đến mép áo mình, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, nói: “Anh cũng phải thay quần áo, giúp anh cởi ra.” Cử chỉ quá mức mờ ám và thân mật, Kiều Trúc không chịu làm, Từ Nam Tang liền phủ lên tay Kiều Trúc, cùng cô cởi từng chiếc cúc áo trên cổ anh. Một lồng ngực khỏe mạnh, rắn chắc hiện ra trước mắt Kiều Trúc, vòng eo thon gọn, cơ bụng rõ nét, làn da săn chắc… Mặt Kiều Trúc đỏ bừng, lúng túng dời mắt đi. Môi mỏng của Từ Nam Tang hơi cong lên, anh rất hài lòng với phản ứng của Kiều Trúc. Từ Nam Tang mặc chiếc áo thun thể thao, cùng một kiểu áo nhưng khi mặc trên người anh lại giống như sản phẩm của thương hiệu lớn, nâng tầm cả chiếc áo. Từ Nam Tang nhìn Kiều Trúc, nói: “Đi thôi, lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi.” Nói xong, Từ Nam Tang mở cửa đi ra trước, nhìn xung quanh rồi nói với Kiều Trúc: “Không có ai, ra đây đi.” Kiều Trúc vội vàng chạy ra ngoài. Khi cô trở về văn phòng đã là chín giờ mười phút, Dao Dao và thư ký Cao đã đi trước. Kiều Trúc không mang theo điện thoại nên họ không tìm thấy cô. Thư ký Vương sợ cô xảy ra chuyện nên đã đợi ở văn phòng. Kiều Trúc vô cùng biết ơn, lấy điện thoại, ô che nắng và nước, cùng thư ký Vương đến nhà thi đấu trong nhà nơi diễn ra lễ khai mạc.