Kiều Trúc bĩu môi, nói: “Lương của sếp Từ còn cao hơn, mà cũng không thấy từ chối phần thưởng.” Từ Nam Tang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy ánh lên một chút ý cười, nói: “Đó là thứ tôi xứng đáng nhận được, tại sao lại không lấy.” Kiều Trúc: “…” Tóm lại, anh xứng đáng, còn cô thì chỉ là đang lợi dụng. Từ Nam Tang vỗ nhẹ vào eo Kiều Trúc, buông tay ra, nói: “Đi thôi, đi xem trận đấu, à mà em béo lên rồi đấy.” Nói xong, Từ Nam Tang buông tay cô ra, bước ra khỏi cầu thang trước. Kiều Trúc chỉnh lại quần áo, sờ sờ bụng, quyết định không so đo với anh. Chỗ ngồi của Từ Nam Tang ở khu vực lãnh đạo, anh đi trước, tách khỏi Kiều Trúc ở ngã ba dẫn đến khán đài. Từ Nam Tang đứng tại chỗ, nhìn Kiều Trúc len lỏi trong đám đông tìm chỗ ngồi, nhỏ giọng nói xin lỗi, chậm chạp trở về chỗ ngồi như một chú chim cánh cụt. Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kiều Trúc một lúc, rồi mới bước tiếp. Dao Dao thấy Kiều Trúc trở lại, hỏi: “Đi đâu vậy, vừa rồi trận kéo co kịch tính lắm, em hét đến khản cả giọng.” Kiều Trúc nói: “Ra ngoài đi dạo một chút.” Dao Dao nói: “Này, chị Kiều, nhìn nhanh bên kia xem, có phải đó là Diêu Nhược Trừng không?” Kiều Trúc nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, ở khu vực lãnh đạo, Diêu Nhược Trừng trẻ trung xinh đẹp đi bên cạnh giám đốc Lý Lê, đến chỗ ngồi trống bên cạnh Từ Nam Tang. Dao Dao nói: “Sao cô ta cũng đến đây?” Kiều Trúc nói: “Không rõ.” Dao Dao nói: “Có quan hệ thật tốt, em cũng muốn có quan hệ, rồi cả đời không cần phải cố gắng nữa.” Thư ký Vương bưng một đĩa đồ ăn đi tới, ngồi xuống bên cạnh họ và nói: “Sếp Từ bảo mang đến.” Các loại trái cây trong đĩa được xếp ngay ngắn, màu sắc rất đẹp mắt, đỏ đỏ xanh xanh, có khoảng bảy tám loại. Dao Dao ngạc nhiên nói: “Có cả cherry kìa, có ngọt không nhỉ?” Cô ấy nhón một quả cherry đỏ sẫm cho vào miệng, cắn vỡ lớp vỏ, một dòng nước ngọt ngào chảy ra. Dao Dao nói: “Ngọt thật.” Kiều Trúc dùng nĩa nhỏ xiên một thứ màu trắng, giống như tép tỏi, hỏi: “Đây không phải là quả măng cụt đấy chứ?” Thư ký Vương nói đúng vậy, Dao Dao nói: “Hiếm khi thấy măng cụt trong đĩa hoa quả, còn được bóc sẵn nữa chứ.” Thư ký Vương vừa nhìn trận đấu đang diễn ra trên sân, vừa bâng quơ nói: “Chắc sếp Từ thích ăn.” Dao Dao ồ lên một tiếng, nói: “Sao lại nói vậy?” Kiều Trúc cũng nhìn về phía thư ký Vương. Thư ký Vương cảm nhận được ánh mắt của hai người họ, mới nhận ra mình đã nói gì, anh nhìn quả măng cụt, nói: “Khi anh ở khu vực lãnh đạo, anh thấy sếp Từ luôn chọn ăn măng cụt, nên anh nghĩ có thể anh ấy thích ăn măng cụt.” Kiều Trúc lại nhìn về phía khu vực lãnh đạo ở xa, lúc này điện thoại WeChat vang lên một tiếng, Kiều Trúc lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Từ Nam Tang gửi đến, kèm theo một bức ảnh. Bức ảnh là những ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đang cầm một quả măng cụt tròn trịa màu đỏ sẫm. Tin nhắn là: [ Nhìn trúc như trúc*, đã ăn chưa? Rất ngọt rất dẻo, giống như đôi môi của em ] *Măng cụt 山竹, Hán Việt là sơn trúc. Kiều Trúc: “…” Dao Dao nhìn cô một cái, nói: “Tin nhắn sếp Từ gửi à?” Kiều Trúc đỏ mặt, tim đập nhanh, vội vàng tắt màn hình, nói: “Ừm, hỏi chị báo cáo quý hai thế nào rồi.” Dao Dao nói: “Sếp Từ bận thật đấy.” Lại nói: “Chị Kiều, chị mau nếm thử đi, quả măng cụt này còn ngọt hơn cả cherry, cảm giác ăn cũng rất tuyệt.” Kiều Trúc: “…” Thấy cô ấy ăn ngon lành, Kiều Trúc có một cảm giác xấu hổ không nói nên lời, có lẽ sau này không thể nhìn thẳng vào quả măng cụt nữa rồi. Tiếp theo là cuộc chạy 1000 mét nam, có Từ Nam Tang tham gia. Anh vừa bước lên đường chạy nhựa, khán đài đã bùng nổ. Dao Dao hào hứng kéo Kiều Trúc, nói: “Đi nhanh, chúng ta đến bên đường chạy cổ vũ cho sếp Từ.” Kiều Trúc muốn cổ vũ cho Từ Nam Tang, nhưng lại sợ quá đông người sẽ va vào bụng mình. Kiều Trúc còn đang do dự thì đã bị Dao Dao kéo đi. Thư ký Cao đầu đầy mồ hôi, từ trong đám đông bên đường chạy vẫy tay với họ, nói: “Lại đây.” Dao Dao kéo Kiều Trúc chen vào, thư ký Cao để hai người họ đứng trước mặt mình, nói: “Xem chỗ tôi tìm này tuyệt chưa, nhìn rõ mọi thứ.” Kiều Trúc cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông, nhìn về phía trước, vừa đúng lúc nhìn thấy các vận động viên tham gia chạy 1000 mét đang khởi động ở vạch xuất phát. Từ Nam Tang cao lớn, chân dài, vai rộng eo thon, lưng thẳng, dung mạo tuấn tú, khi đứng cùng các thí sinh khác trông rất nổi bật. Bên đường đua, số lượng khán giả cổ vũ nhiều hơn hẳn các cuộc thi khác, đa số là nữ, Kiều Trúc lẫn vào trong đó, nghe các đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán về vóc dáng của Từ Nam Tang. Khi Từ Nam Tang duỗi chân, Kiều Trúc nghe thấy trong đám đông xì xào nhỏ giọng “Chân của sếp Từ dài quá”, “Cơ bắp săn chắc”, ánh mắt Kiều Trúc liền rơi vào đôi chân của Từ Nam Tang, nghĩ thầm hình như cô chưa bao giờ nhìn kỹ chân của Từ Nam Tang, không biết còn có cơ hội không, nếu có cô nhất định phải nhìn cho kỹ. Khi Từ Nam Tang vận động eo, Kiều Trúc nghe thấy tiếng xì xào nhỏ giọng biến thành “Sếp Từ có cơ bụng”, “Eo của sếp Từ thật thon”, “Eo của sếp Từ là eo hổ báo sói đói”. Kiều Trúc nghĩ thầm, eo của Từ Nam Tang cô đã nhìn thấy, nhưng chưa sờ qua, lần sau có cơ hội cô nhất định phải sờ thử. Khi Từ Nam Tang và các thí sinh khác vào tư thế sẵn sàng chạy, Kiều Trúc lại nghe thấy tiếng xì xào biến thành “Mông của sếp Từ cong quá”, “Mông của sếp Từ tròn quá”, “Mông của sếp Từ hình trái tim”, Kiều Trúc nghi hoặc chuyển ánh mắt sang mông của Từ Nam Tang, trong lòng cân nhắc sự cần thiết của việc sờ mông. Tiếng súng “bùm” một tiếng nổ vang. Kiều Trúc bỗng hoàn hồn, tiếng hò reo bắt đầu bùng nổ trong đám đông, hô vang “Sếp Từ cố lên!”, “Sếp Từ cố lên!”, “Sếp Từ cố lên!”, trong tiếng hò reo chói tai, máu của Kiều Trúc như cũng dần nóng lên, sôi sục, cô nhìn thấy bóng dáng Từ Nam Tang như mũi tên rời khỏi dây cung, trái tim cũng theo đó mà treo lên. Tư thế chạy của Từ Nam Tang rất đẹp, gần như có thể sánh ngang với vận động viên chuyên nghiệp, khi anh đi qua khán đài, tiếng hò reo ở hàng ghế gần nhất sẽ vang lên như sấm. “Sếp Từ đã vào sân, sự nhiệt tình của mọi người lên đến đỉnh điểm, hãy cùng hô vang khẩu hiệu nào, cố lên sếp Từ! Cố lên sếp Từ!” – MC kiêm bình luận viên hóm hỉnh khuấy động không khí. Trên hàng ghế lãnh đạo, Diêu Nhược Trừng cố gắng vươn cổ để nhìn rõ hơn. Giám đốc Lý Lê mỉm cười nói: “Xuống đó cổ vũ cho nó đi.” Diêu Nhược Trừng cũng không giữ kẽ nữa, ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi cầm một chai nước chạy nhanh xuống. Cuộc đua 1000 mét nhanh chóng đi đến hồi kết. Khi Từ Nam Tang gần về đích đầu tiên, đám đông cũng di chuyển theo từ vạch xuất phát về phía đích đến, đứng gần dải băng chờ đợi các vận động viên băng qua vạch đích. Từ xa, Kiều Trúc nhìn thấy Từ Nam Tang dẫn đầu, không khỏi mỉm cười, cùng Dao Dao hô to vài tiếng “Sếp Từ cố lên!”. Nhưng không hiểu sao, khi còn cách đích khoảng 20 mét, Từ Nam Tang đột nhiên chậm lại, như thể anh đã kiệt sức, không thể chạy tiếp. MC kiêm bình luận viên đứng trên cao, cầm micro, giọng nói vang vọng giải thích cho khán giả: “Ồ, sếp Từ của chúng ta đã dừng lại, lý do gì khiến anh ấy dừng lại? Có phải sếp Từ đã kiệt sức? Hay còn lý do nào khác?” Có lẽ mọi người đều nghĩ anh đã mệt, nên tiếng cổ vũ ngày càng lớn hơn. Từ Nam Tang thản nhiên nhìn đám đông, dường như đang tìm kiếm ai đó, ánh mắt lướt qua tất cả những người mặc áo thể thao giống nhau, rồi đột nhiên dừng lại ở một điểm. —— Ở đó, Kiều Trúc đang căng thẳng mở to mắt nhìn anh. Từ Nam Tang khẽ nhếch môi không rõ ràng. Trong đám đông có những đồng nghiệp nữ nhìn nhau kinh ngạc, trao đổi thông tin, nói: “Sếp Từ vừa cười với tôi phải không!” Một vận động viên vượt qua Từ Nam Tang, xông qua dải lụa đỏ trọng điểm. Trong đám đông, những cô gái cổ vũ riêng cho Từ Nam Tang than phiền nhỏ, Diêu Nhược Trừng thậm chí còn bước vài bước về phía đường chạy, mãi đến khi bị tình nguyện viên ngăn lại mới miễn cưỡng dừng lại tại chỗ. Chẳng mấy chốc, vận động viên thứ hai cũng vượt qua Từ Nam Tang. Kiều Trúc cau mày, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, cô cảm thấy Từ Nam Tang trông không giống như đã kiệt sức, nhưng tại sao lại làm như vậy? Ngay sau khi người thứ hai về đích, Từ Nam Tang cũng lập tức chạy qua vạch đích, giành vị trí thứ ba. Chạy đường dài một nghìn mét kết thúc, Dao Dao hét đến khản cả giọng, đi theo đám đông trở về, nói: “Có phải sếp Từ cố tình nhường không, để dành giải thưởng tốt nhất cho nhân viên?” Vì giọng cô ấy khàn, không kiểm soát được âm lượng, nên nói hơi to, những người xung quanh nghe thấy liền quét sạch sự thất vọng vừa rồi, ríu rít bàn tán, ‘Hóa ra sếp Từ cố tình’ ‘Lãnh đạo quả không hổ danh là lãnh đạo’ ‘Sếp Từ thật là…’ những lời bàn tán như vậy cứ thế vang lên. Giọng của MC vang vọng khắp sân vận động: “Xin chúc mừng vận động viên đạt giải nhất, giải nhì, và cũng xin chúc mừng sếp Từ đã giành được giải ba! Bây giờ chúng ta mời nhà vô địch phát biểu.” Chiếc vòng nguyệt quế được trao cho nhà vô địch, người đang ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển nói một tràng dài vào micro, cảm ơn hết người này đến người khác, thậm chí còn cảm ơn cả Từ Nam Tang. Từ Nam Tang đứng bên cạnh khẽ gật đầu, ra hiệu không cần nhắc đến anh. MC nói: “Mời sếp Từ trao giải thưởng cho nhà vô địch và á quân.” Các cô gái lễ tân bưng khay đựng giải thưởng bước lên. Giải nhất và giải nhì là các thiết bị gia dụng lớn, nên được thay thế bằng những tấm bảng đỏ. Từ Nam Tang bước tới, bắt tay các vận động viên, trao giải và chụp ảnh cùng họ. Dao Dao kéo Kiều Trúc đi theo đám đông đến gần sân khấu để xem náo nhiệt. Khi nhìn thấy giải nhất và giải nhì, Kiều Trúc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, hỏi: “Giải mấy mới được micro quả trứng nhỏ vậy?” Dao Dao nói: “Quên mất rồi, em chỉ nhớ giải nhất là tủ lạnh hai cửa.” Thư ký Cao nói: “Là giải ba.” Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng Kiều Trúc, cô nhìn người đàn ông tuấn tú, cao ráo trên sân khấu, trái tim rung động… Có phải vì cô không? Vì cô muốn có chiếc micro quả trừng nhỏ đó? * Giờ nghỉ trưa, Kiều Trúc và Từ Nam Tang đồng thời biến mất, không ai biết họ đi đâu. Trong phòng nghỉ riêng của văn phòng tổng giám đốc, rèm cửa dày che kín mọi ánh sáng, trong bóng tối, chỉ có tiếng thở dồn dập vang lên. Kiều Trúc bị hôn đến mức phát ra tiếng rê.n rỉ khe khẽ, âm thanh truyền qua chiếc micro nhỏ màu đỏ tươi, ngay lập tức vang vọng khắp căn phòng. Kiều Trúc: “…” Khiến cô có cảm giác như đang xem phim người lớn giữa chốn đông người. Tác giả có lời muốn nói: Sếp Từ: “Quyến rũ chết Kiều Trúc”