Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 33

Đến nhà họ Từ, trước cửa có một bãi cỏ được chăm sóc cẩn thận, cây cối xanh tươi, có lẽ vừa mới được tưới nước, trên ngọn cỏ còn đọng những giọt sương long lanh. Người giúp việc nhà họ Từ đi ra, mở cổng vườn nhỏ, nói: “Cô Kiều đến rồi, mời cô vào.” Kiều Trúc ngạc nhiên, mặc dù cô đã đến nhà họ Từ hai ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô được mời vào trong. Kiều Trúc ngại ngùng nói: “Không làm phiền cô nữa, cô chỉ cần chuyển cặp tài liệu này cho sếp Từ là được, tôi không vào đâu.” Mặc dù rất muốn gặp Từ Nam Tang, nhưng việc vào nhà anh, Kiều Trúc vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ. Dù Từ Nam Tang và cô đã hôn nhau nhiều lần, nhưng họ chưa bao giờ thật sự bước vào không gian riêng tư của nhau. Từ Nam Tang chưa bao giờ đặt chân vào căn hộ nhỏ của cô và Kiều Trúc cũng chưa bao giờ thật sự bước vào nhà của Từ Nam Tang. Biết được màu sắc của ga trải giường của đối phương, đối với Kiều Trúc, là một chuyện sẽ xảy ra ở một giai đoạn khác. “Cảm ơn cô.” Kiều Trúc đưa cặp tài liệu, rồi quay người định đi. Người giúp việc do dự nhìn Kiều Trúc, khó xử suy nghĩ một lúc, rồi xách đồ đi từng bước nhỏ vào trong nhà. Kiều Trúc quay người bước đi. Đi được vài bước, có người gọi tên cô. “Kiều Trúc.” Kiều Trúc dừng bước, quay đầu lại, thấy Từ Nam Tang mặc bộ đồ ngủ lụa màu xám nhạt, đứng trên bậc thềm, hai tay khoanh trước ngực dựa vào cửa, lười biếng gọi tên cô. Kiều Trúc mắt sáng lên, vẫy tay về phía anh, “Sếp Từ.” Từ Nam Tang cong ngón tay, nói: “Lại đây.” Kiều Trúc do dự, nói: “Thôi ạ.” Từ Nam Tang nói: “Cho tôi lý do.” Kiều Trúc đảo mắt, nói: “Ông cụ Từ chắc không muốn gặp tôi.” Từ Nam Tang nói: “Mẹ tôi và ông nội đều không ở nhà, đi xem triển lãm tranh, ngày mai mới về.” Kiều Trúc: “… Ồ.” Cảm giác này giống như hai thiếu niên mười sáu tuổi đang yêu thầm nhau, chàng trai mời cô gái đến nhà làm bài tập, cô gái xấu hổ không dám gật đầu, sợ gặp phụ huynh, chàng trai liền nhỏ giọng nói bố mẹ anh đi làm rồi. Kiều Trúc đỏ mặt chớp chớp mắt, nói linh tinh gì vậy, cô có phải là cô gái nhỏ sợ phụ huynh đâu. Kiều Trúc đi lùi lại một bước nhỏ, lanh lợi nhìn trái nhìn phải, nói: “Thật sự không có ai ở nhà à?” Cô chính là cô gái nhỏ sợ gặp bố mẹ của chàng trai mình thầm yêu! Từ Nam Tang nói: “Ừ.” Kiều Trúc bèn rụt rè bước vào vườn, bước lên bậc thềm, đi đến trước mặt Từ Nam Tang. Từ Nam Tang nắm lấy tay Kiều Trúc, Kiều Trúc giật mình vung ra, nhỏ giọng nói: “Còn có người khác.” Từ Nam Tang không ép cô, bước vào trong nhà. Ngoài xem trên TV, đây là lần đầu tiên Kiều Trúc được thấy một gia đình giàu có trông như thế nào. Đồ nội thất chủ yếu làm bằng gỗ, đường nét uyển chuyển, vừa mang nét đẹp cổ điển, vừa mang nét hiện đại tối giản, màu tường thiên về tông nâu, hài hòa với đồ nội thất, điểm xuyết một vài bức tranh Trung Quốc, đồ thêu, vải vóc, đồ trang trí có đèn lồng cung đình bằng thủy tinh và đồ gốm. Thanh nhã, kín đáo, đoan trang và sang trọng. Đó là cảm giác của Kiều Trúc. Từ Nam Tang bước đến ghế sofa ngồi xuống. Trên bàn trà bằng đá cẩm thạch trắng có vài tờ tạp chí tài chính, bên cạnh là một cốc nước lọc, có vẻ như anh vừa ngồi đây đọc sách. Chéo đối diện với bàn trà là một cửa sổ vòm lớn sát đất, bên ngoài là khu vườn sau nhà họ Từ. Cành hoa hồng vươn ra ngoài cửa sổ, hoa hồng đỏ thẫm và khung cửa sổ đen tạo nên một bức tranh tĩnh lặng và tuyệt đẹp. Kiều Trúc ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như một cô gái mười sáu tuổi, đầy tò mò về ngôi nhà của chàng trai nhưng không dám nhìn quá kỹ. Người giúp việc hỏi Kiều Trúc muốn uống gì, Kiều Trúc vội vàng đứng dậy nói: “Tôi không khát, không cần quan tâm đến tôi.” Người giúp việc khó xử, nhìn về phía Từ Nam Tang. Từ Nam Tang cười trầm thấp, đứng dậy, nói: “Rót cho cô ấy một ly sữa chua là được, chúng ta lên thư phòng.” Người giúp việc gật đầu, rời đi. Từ Nam Tang đứng dậy, nói với Kiều Trúc: “Lên đây đi.” Sau đó anh bước lên cầu thang xoắn ốc. Kiều Trúc đi theo phía sau anh. Từ Nam Tang nói: “Mẹ tôi và ông nội sống ở tầng hai, tôi sống ở tầng ba, họ thường không lên đây.” Kiều Trúc máy móc gật đầu, nghĩ thầm, điều đó có liên quan gì đến tôi đâu. Từ Nam Tang dẫn Kiều Trúc vào thư phòng. Thư phòng có ánh sáng rất tốt, thậm chí còn lớn hơn văn phòng ở công ty. Một bên có một kệ sách cao, trên đó chất đầy sách trong và ngoài nước. Kiều Trúc liếc nhìn, đại khái là sách về tài chính và quản lý. Trên bàn trong thư phòng có hoa tươi, trong phòng thoang thoảng hương thơm. Từ Nam Tang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ lê, lấy một chiếc bút máy từ ống đựng bút. Kiều Trúc nhanh nhẹn đưa hợp đồng qua, đứng đối diện bàn, chờ anh ký tên. Các tài liệu cần Từ Nam Tang đích thân xem xét và ký tên không chỉ đơn giản là viết tên anh lên đó, mà còn cần anh lật mở những chỗ quan trọng, xác nhận không có vấn đề gì mới được. Kiều Trúc đứng chờ, trong lòng nghĩ, đợi anh ký xong mình có thể đi rồi nhỉ, tối nay không biết ăn gì, không muốn về nhà nấu, mua tạm ven đường vậy, ăn gì nhỉ… Người giúp việc gõ cửa, Kiều Trúc đi mở cửa, người giúp việc mang đến một đĩa trái cây, một đĩa bánh ngọt nhỏ và một cốc sữa chua, sữa chua trắng điểm xuyết những chiếc lá bạc hà nhỏ, ống hút màu hồng. Kiều Trúc định nhận lấy, người giúp việc không cho, đi vào đặt lên bàn rồi mới ra ngoài. Kiều Trúc đứng đối diện bàn, bắt đầu nhìn chằm chằm sữa chua, nhìn chằm chằm bánh ngọt nhỏ, nhìn chằm chằm những lát trái cây được cắt rất đẹp mắt. Từ Nam Tang không ngẩng đầu lên, dùng tay trái đẩy khay về phía Kiều Trúc, nói: “Bên kia có ghế sofa, em cứ tự nhiên.” Dù sao cũng chỉ có hai người họ, Kiều Trúc không khách sáo với anh, bưng khay ngồi xuống ghế sofa dùng để đọc sách bên cạnh giá sách, cầm cốc sữa chua lên nhấp một ngụm. Ngon quá! Không biết là nhãn hiệu nào, nhà họ Từ giàu có đến mức sữa chua cũng ngon, Kiều Trúc muốn hỏi là nhãn hiệu gì, nhưng chắc là sẽ rất đắt, cô cũng sẽ không mua, lại thôi. Kiều Trúc thong thả ăn bánh ngọt, quay đầu nhìn giá sách, cô thấy tên sách thú vị, liền đứng dậy đi đến trước giá sách, “Sếp Từ, tôi có thể xem sách trên này không?” “Ừ.” Ngón tay Kiều Trúc lướt nhẹ qua những gáy sách được xếp ngay ngắn, đột nhiên phát hiện ra một cuốn khác biệt. Kiều Trúc rút nó ra, nhận ra đó lại là một cuốn album ảnh. Cô lật qua vài trang, nhìn thấy Lý Lê thời trẻ và một cậu bé khoảng tám, chín tuổi. Kiều Trúc ngay lập tức bị thu hút, cô quay đầu nhìn Từ Nam Tang đang cúi đầu làm việc, nói: “Sếp Từ, vậy tôi có thể xem cuốn album này không?” Từ Nam Tang liếc nhìn, nói: “Kiều Trúc, tôi đã nói rồi, ở đây em cứ tự nhiên.” Kiều Trúc vui vẻ cầm album ảnh ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu lật xem. Cuốn album đã có từ lâu, Kiều Trúc lật đến trang đầu tiên, ngay lập tức bị hình ảnh bên trong làm cho giật mình. A… Đây là! Một bức ảnh chụp lúc trăm ngày, một em bé mũm mĩm ngồi trên tấm thảm đỏ, hai chân nhỏ mũm mĩm dang rộng ra, nhìn thẳng vào ống kính để lộ ra chú chim nhỏ trắng trẻo đáng yêu. Kiều Trúc không thể kiểm soát được bản thân, theo bản năng nhìn về phía Từ Nam Tang, ánh mắt dừng lại ở dưới bàn làm việc. Khuôn mặt Kiều Trúc ngay lập tức nóng bừng, cô đỏ mặt tía tai vội vàng quay đầu đi. Mặc dù họ đã ngủ với nhau, nhưng ký ức của Kiều Trúc về đêm đó rất hỗn loạn, chỉ nhớ tiếng tim đập như sấm và sự xấu hổ không thể kìm nén, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả. Kiều Trúc cố nén đỏ mặt, cúi đầu nhìn Tiểu Từ Nam Tang một chút, rồi lật sang trang sau. Tiểu Từ trên trang thứ hai đã được sáu tháng tuổi, đeo một chiếc nơ xinh xắn trên cổ và mặc một chiếc áo sơ mi trắng, như một quý ông nhỏ, kỳ lạ là vẫn trầ.n truồng như nhộng, chim nhỏ nép người. A ha! Thật sự không phải cô cố ý xem đâu, Kiều Trúc thản nhiên nhìn thêm vài lần nữa. Lật thêm một trang nữa, Tiểu Từ lại lớn hơn một chút, mũm mĩm, cuối cùng cũng được mặc quần, nhưng điều không thay đổi là chiếc quần đó là quần xẻ đũng. Vì đã nhìn thấy quá nhiều lần, Kiều Trúc không còn ngạc nhiên nữa, cô thậm chí còn đưa tay ra búng nhẹ vào con chim nhỏ trong bức ảnh, giống như một kẻ biế.n thái, cô đã nghiên cứu sự khác biệt giữa con chim trong bức ảnh 100 ngày tuổi, 6 tháng tuổi và 1 tuổi. Kiều Trúc xem say sưa, đưa tay lấy một lát trái cây ăn, khóe mắt vô tình liếc thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Từ Nam Tang. “A!” Kiều Trúc sợ hãi kêu lên một tiếng. Rầm một tiếng đóng sập cuốn album lại. Từ Nam Tang đứng đó không biết đã đứng bao lâu, không biết có nhìn thấy cô làm cái gì cái gì đó không. Ánh mắt của Từ Nam Tang đầy ẩn ý, anh thản nhiên nói: “Muốn hỏi tôi đến từ lúc nào à?” Kiều Trúc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Tay Từ Nam Tang đặt lên đầu cô, rồi trượt xuống, dừng lại trên cằm cô, Kiều Trúc buộc phải ngẩng cao đầu. Từ Nam Tang cúi người nhìn vào mắt cô, nói: “Từ lúc em đưa tay búng vào bức ảnh.” “…” Từ Nam Tang cúi xuống bế ngang Kiều Trúc lên, ánh mắt sâu thẳm nói: “Muốn xem không? Tôi cởi cho em xem.” Kiều Trúc phát điên, vùng vẫy, nói: “Tôi không xem, tôi không xem, anh thả tôi xuống.” Từ Nam Tang nói: “Đừng động đậy, cẩn thận đụng vào vết thương của tôi.” Kiều Trúc không dám động đậy nữa, cứng đờ để mặc anh ôm, nhỏ giọng nói: “Anh thả tôi xuống.” Từ Nam Tang không nghe lời cô, đi vài bước, giơ chân đá mở một cánh cửa trong thư phòng, ôm cô đi vào. Hóa ra là phòng ngủ. Thư phòng và phòng ngủ của Từ Nam Tang thông nhau, mỗi phòng đều có cửa mở ra hành lang. Anh đặt Kiều Trúc lên giường, khi lưng Kiều Trúc chạm vào giường, cô nhanh nhẹn như một con mèo bò dậy, ngồi ở đầu giường cách Từ Nam Tang một khoảng. Ga trải giường và chăn có màu xám đậm, khi chạm vào da có cảm giác trơn trượt và mát lạnh. Từ Nam Tang nằm xuống, nằm ở phía bên kia, nghiêng đầu nhìn Kiều Trúc, nói: “Tôi không làm gì đâu, đừng sợ.” Câu này chẳng khác gì câu anh chỉ cọ cọ thôi không đút vào đâu à? Kiều Trúc đâu phải cô gái ngây thơ thật sự. Từ Nam Tang nói: “Lại đây.” Kiều Trúc ôm mình ngồi ở phía bên kia, giống như một quả măng cụt tròn vo, nói: “Qua đó làm gì, anh vừa mới nói không làm gì mà.” Từ Nam Tang nói: “Tôi chỉ ôm em thôi, vết thương của tôi vẫn chưa lành, không lợi hại như em nghĩ đâu.” Kiều Trúc: “…” Ha ha ha, cô chẳng nghĩ gì cả. Kiều Trúc nói: “Chỉ ôm một cái thôi sao?” Từ Nam Tang do dự hai giây, nói: “Còn muốn hôn một cái.” Kiều Trúc nói: “Hôn chỗ nào?” Biểu cảm của Từ Nam Tang bình tĩnh như nước, gọi tên Kiều Trúc, nói: “Nếu em làm việc cũng có thể suy nghĩ vấn đề cụ thể như vậy thì tốt rồi.” Kiều Trúc: “…” Yêu đương với sếp đúng là đầu óc có vấn đề. Cô không chịu qua, Từ Nam Tang liền lăn qua, nắm lấy cổ chân Kiều Trúc kéo cô xuống, Kiều Trúc ngã xuống tấm nệm mềm mại, bị Từ Nam Tang ôm vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment