Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 61

Một tiếng sau khi vụ tai nạn xảy ra, cảnh sát đến bệnh viện lần lượt lấy lời khai của những người chứng kiến và người bị thương, khi đến lượt Từ Nam Tang và Kiều Trúc, Lý Lê và ông cụ Từ cũng đã đến bệnh viện. Lúc Lý Lê và ông cụ Từ vào phòng bệnh, Từ Nam Tang và cảnh sát đang ở trong văn phòng do bệnh viện cung cấp để đối chiếu một số chi tiết vụ tai nạn, trong phòng bệnh chỉ có mình Kiều Trúc. Lý Lê nói với ông cụ Từ: “Bố, con nói với thư ký Kiều vài câu.” Ông cụ Từ gật đầu, nhìn Kiều Trúc một cái, rồi bảo vệ sĩ dìu ông đến khu vực nghỉ ngơi. Thời tiết chuyển lạnh, Lý Lê mặc một chiếc áo khoác màu nâu cà phê, mái tóc xoăn gợn sóng buông sau lưng, bà đi giày cao gót thanh mảnh, xách túi đứng đó, trông rất tao nhã đoan trang. Kiều Trúc ngồi trên giường bệnh, lễ phép nói: “Giám đốc Lê, mời bà ngồi.” Lý Lê lắc đầu, nói: “Nghe tin vụ tai nạn hôm nay, tôi cảm thấy rất sốc, may mà cô và Nam Tang đều không sao. Vì chuyện của nhà họ Từ và nhà họ Diêu mà liên lụy đến cô, tôi cần phải nói lời xin lỗi với cô.” Kiều Trúc không biết Diêu Nhược Trừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ý của Lý Lê, chắc hẳn không phải chuyện nhỏ. Kiều Trúc lắc đầu, nói: “Vụ tai nạn là do cô Diêu gây ra, không liên quan đến bà, bà không cần phải xin lỗi tôi, tôi tin cảnh sát sẽ xử lý ổn thỏa.” Lý Lê ngồi xuống ghế, nói: “Chuyện này, nhà họ Từ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta, tôi đã cho luật sư liên hệ với cảnh sát rồi. Hơn nữa, những người bị thương trong vụ tai nạn không có khả năng chi trả viện phí, quỹ từ thiện Từ Thị cũng sẽ hỗ trợ.” Kiều Trúc cười, nói: “Vậy tôi xin thay mặt những người bị thương cảm ơn bà.” Lý Lê không nói gì, bà nhìn Kiều Trúc một lúc, nói: “Nam Tang vì chuyện của cô, dạo này tâm trạng không tốt, cũng không vui vẻ gì với tôi.” Kiều Trúc vô thức nắm chặt chăn, thần sắc bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ cảnh giác, cô chờ đợi những lời tiếp theo của bà. Lý Lê tiếp tục nói: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi khuyên nhủ nó.”, bà ấy cười nhẹ, nói: “Chắc hẳn cô nghĩ tôi đang ỷ thế hiếp người, dùng địa vị của mình để ức hiếp cô phải không? Thật ra không phải vậy, tôi cũng chỉ đang nói chuyện với cô với tư cách một người mẹ. Từ nhỏ Nam Tang đã mất cha, một mình tôi nuôi nấng nó trưởng thành quả thật rất vất vả, nhưng với Nam Tang mà nói, phải đối mặt với một người phụ nữ mất chồng, phải dùng đôi vai non nớt của mình gánh vác hết những cảm xúc tiêu cực và cả những kỳ vọng mà tôi đặt lên nó, thật ra cũng rất vất vả, đúng không?” Lý Lê đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Tôi cứ tưởng mình hiểu nó, nhưng thật ra tôi mới là người không hiểu nó nhất, từ năm bố nó mất, nó chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt tôi, những hy vọng và yêu cầu của tôi, nó đều nghiêm túc hoàn thành, tôi cứ tưởng nó cũng thích, nhưng sự thật là nó chỉ không muốn làm tôi thất vọng mà thôi.” “Nó đã cho tôi sự uy nghiêm và tôn trọng của một người mẹ, nhưng tôi lại làm nó thất vọng, tôi đã không cho nó sự tự do và tin tưởng mà nó đáng được hưởng.” Lý Lê nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ ảm đạm, không muốn để lộ sự buồn bã ra ngoài. Kiều Trúc nghe ra được chút ý tứ từ lời nói của bà, vậy là, Lý Lê định cho Từ Nam Tang sự tự do và tin tưởng, cho phép anh lựa chọn bạn đời của mình rồi sao? Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Kiều Trúc không dám lơ là, quyết định quan sát thêm. Lý Lê thu hồi ánh mắt, đứng dậy, nói với Kiều Trúc: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, sau này có dịp hoan nghênh Nam Tang dẫn cô đến nhà họ Từ ăn cơm.” Nói xong, Lý Lê rời khỏi phòng bệnh, để lại Kiều Trúc ngồi trên giường một mình, suy nghĩ miên man về những lời Lý Lê vừa nói. Kiều Trúc còn chưa tiêu hóa hết những lời Lý Lê vừa nói, cửa phòng bệnh lại mở ra, vẫn là Lý Lê, bà bước nhanh đến, mắt sáng long lanh, trên tay cầm một tờ giấy. Từ Nam Tang dìu ông cụ Từ đi vào sau đó, nói: “Ông nội, mẹ, giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái con, Kiều Trúc.” Từ Nam Tang đến bên giường bệnh, chỉ vào bụng Kiều Trúc, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng, tự hào, nói: “Đây là con của con, hiện tại đã được năm tháng rưỡi.” Kiều Trúc: “…” Lý Lê nói: “Tiểu Kiều, lúc nãy dì nói sau này đến nhà dì ăn cơm là dì nói sai rồi, bây giờ dì hoan nghênh con đến chơi. Còn nữa, có phải những lời dì vừa nói quá ẩn ý nên con không hiểu không? Dì nói lại lần nữa, dì đã cho phép Nam Tang yêu đương với con rồi, hơn nữa dì đã đồng ý khi không biết con mang thai, dì hoàn toàn không phải vì con mang thai mới thay đổi thái độ, đúng không nào.” Ông cụ Từ chống gậy, dứt khoát ngồi xuống ghế sofa, trầm giọng nói: “Ừm, ông cũng vậy, ông đã sớm nhìn ra Nam Tang có ý với con rồi.” Kiều Trúc: “…” Hai vị trưởng bối này đột nhiên bày tỏ lòng thành là sao? “Kiều Trúc!” Từ Nam Tang đột nhiên gọi. Kiều Trúc giật mình, mọi người đều nhìn về phía Từ Nam Tang. Từ Nam Tang cũng cầm một tờ phiếu siêu âm, chỉ vào hình dáng đen thui vàng khè trên đó, nói: “Đây có phải là bàn tay nhỏ của con không, đáng yêu quá!” Kiều Trúc: “…” Vừa nãy là ai nói xấu xí đấy. Ông cụ Từ cúi đầu nhìn phiếu siêu âm trên tay mình, Kiều Trúc lúc này mới phát hiện, mỗi người bọn họ đều có một bản siêu âm của cô. Lý Lê và ông cụ Từ ở trong phòng bệnh rất lâu, bị Từ Nam Tang giục mấy lần, mới lưu luyến chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Lý Lê nhiệt tình nắm lấy tay Kiều Trúc, hỏi: “Tiểu Kiều, cháu thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây? Muốn tổ chức trước khi sinh hay sau khi sinh?” Ông cụ Từ trầm ngâm nói: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn trước đã.” Kiều Trúc ngơ ngác, Từ Nam Tang tuy cũng rất muốn biết câu trả lời của Kiều Trúc, nhưng cũng không thể ép buộc cô, Từ Nam Tang giục mẹ và ông nội rời đi, sau đó trở lại phòng bệnh nhìn Kiều Trúc chằm chằm với vẻ mặt phấn chấn. Kiều Trúc bị nhìn đến mức nổi hết da gà, luôn cảm thấy tình hình phát triển hiện tại khác xa so với tưởng tượng của cô. Không phải đáng lẽ bà Từ và ông cụ phải chỉ vào mũi cô mà nói, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, cho dù cô có mang thai con của nhà họ Từ, chúng tôi cũng sẽ không cho cô bước vào cửa nhà họ Từ, con của cô cũng là con hoang, đừng hòng chia gia sản nhà họ Từ. Sau đó, cô và Từ Nam Tang đấu tranh với nhà họ Từ, tranh chấp hào môn, ân oán tình thù, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng mới được nhà họ Từ chấp nhận, tiểu cung nữ và hoàng tử cuối cùng cũng được sống hạnh phúc. Nghe Kiều Trúc suy nghĩ lung tung, Từ Nam Tang im lặng hồi lâu rồi nói: “Kiều Trúc, anh không phải là hoàng tử, anh là hoàng đế.” Hoàng tử và hoàng đế thì có gì khác nhau chứ? Bất cứ ai cũng biết rõ. Họ đều có địa vị tôn quý, nhưng hoàng tử không có thực quyền, chỉ có danh hiệu nghe cho hay, thực chất bị ràng buộc khắp nơi. Hoàng đế thì khác, hoàng đế là “trên đời này ta là lớn nhất, ta nói là được”. Chuyện Kiều Trúc nói, không thể xảy ra ở nhà họ Từ, Từ Nam Tang là trụ cột của Từ Thị, là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, quyền lực lớn nhất, ai dám cãi lời anh. Từ Nam Tang vỗ đầu Kiều Trúc, nói: “Vậy mà em còn là thư ký của văn phòng tổng giám đốc, ngay cả lãnh đạo là ai cũng không phân biệt được, sau này ra ngoài đừng nói em là thư ký của Từ Nam Tang anh.” Kiều Trúc bĩu môi, Từ Nam Tang nói không sai, nhưng anh nói như vậy khiến cho sự do dự, lùi bước, đau khổ trước đây của cô trở nên nực cười, Kiều Trúc không chịu thừa nhận là mình làm quá, cô buồn bực nói: “Không nói thì không nói.” Ai thèm. Khóe môi Từ Nam Tang nhếch lên, nói: “Nhưng em có thể nói em là vợ của Từ Nam Tang anh.” Kiều Trúc không ngờ Từ Nam Tang lại làm vậy, mặt cô đỏ bừng lên. Hai người trêu chọc nhau một lúc, Dao Dao gọi điện cho cô nói họ đã đến bệnh viện rồi, hỏi số phòng bệnh. Kiều Trúc nhìn Từ Nam Tang, nói: “Vừa nãy khi đối chiếu thông tin với Dao Dao, em có nói em đang ở bệnh viện, cô ấy biết được thì nhất quyết muốn đến thăm em.” Từ Nam Tang “Ừm” một tiếng, không có phản ứng gì khác. Mắt Kiều Trúc đảo qua đảo lại trên mặt Từ Nam Tang. Từ Nam Tang chăm chú nhìn phiếu siêu âm, nhận ra ánh mắt của cô, anh nghi ngờ ngẩng đầu lên. Kiều Trúc chọc vào ngực anh, nói: “Em có nên công khai anh không?” Cô kéo dài giọng, “Bạn trai của em.” “Em muốn nói thì nói.” Từ Nam Tang xoa đầu cô. Một lúc sau, Từ Nam Tang lại bị cảnh sát gọi đi hỗ trợ điều tra, anh đi chưa được bao lâu thì Dao Dao, thư ký Cao và thư ký Vương đến phòng bệnh. Dao Dao biết được người lái xe là Diêu Nhược Trừng, kinh ngạc kêu lên: “Tại sao vậy? Cô ta bị bệnh à!” Kiều Trúc cười gượng, nói: “Chuyện này có liên quan đến bạn trai chị, anh ấy cũng đang ở bệnh viện, lát nữa sẽ đến đây.” Nghe câu này, ba người đều vô cùng tò mò, bởi vì Kiều Trúc đã có bạn trai được nửa năm rồi, nhưng cô cứ giấu giếm, không cho ai gặp cả. Dao Dao kích động nói: “Anh rể xấu xí cũng muốn gặp chúng ta à, mau gọi anh ấy vào đi.” Thư ký Cao nói: “Đúng đấy, để anh xem có đẹp trai bằng anh Cao này không.” Thư ký Vương thâm thúy nói: “Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi à?” Kiều Trúc cười ngượng ngùng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, có chút mong chờ, tim cô đập nhanh, vừa muốn khoe Từ Nam Tang, vừa ngại ngùng, trong lòng có chút hư vinh nho nhỏ. Lại trò chuyện thêm một lúc lâu, Từ Nam Tang vẫn chưa đến, Dao Dao sốt ruột, nói: “Gọi điện thoại hỏi thử xem?” Thư ký Cao nói: “Nếu đang bận thì thôi, gặp sau cũng được.” Đang nói thì Từ Nam Tang từ ngoài cửa bước vào, Kiều Trúc nói: “Anh ấy đến rồi.” Dao Dao, thư ký Cao và thư ký Vương đồng loạt nói với Từ Nam Tang “Chào sếp Từ”, sau đó sáu con mắt tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cửa, nói: “Đâu rồi?” Từ Nam Tang đi đến bên cạnh Kiều Trúc, hỏi: “Họ đang nhìn gì vậy?” Kiều Trúc có chút xấu hổ, nói: “Nhìn bạn trai em.” Từ Nam Tang búng tay vào thành giường, thản nhiên nói: “Quay lại nhìn đi, tôi vào rồi đây.” Ba người đang duy trì tư thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa bỗng chốc hóa đá, như thể có một cơn gió thổi qua, những chiếc lá rụng bay lả tả đầy thê lương. Dao Dao, thư ký Cao và thư ký Vương cứng đờ quay đầu lại, nhìn vị sếp lớn vừa lên tiếng. Sếp lớn vẫn là sếp lớn đó, lạnh lùng xa cách như mọi khi. Sếp lớn dùng giọng điệu thông báo công việc để thông báo với họ: “Tôi là bạn trai của Kiều Trúc, xem đi.” Ba vị thư ký cấp cao: “…” Kiều Trúc: “…” Kiều Trúc vừa xấu hổ vừa buồn cười, chọc chọc Từ Nam Tang, nói: “Anh dọa họ rồi.” Từ Nam Tang không hiểu: “Vậy sao?” Mấy người này chẳng phải đều là thư ký của anh sao, ngày nào cũng gặp, sao lại bị anh dọa được? Kiều Trúc gật đầu chắc chắn, nói: “Anh ra ngoài một chút đi, cho họ thời gian để bình tĩnh lại.” Từ Nam Tang có chút thất vọng, liếc nhìn họ một cái, rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Ba vị thư ký cấp cao bị ánh mắt cuối cùng của sếp Từ nhìn đến mức toàn thân phát lạnh, Dao Dao sợ hãi kêu lên: “Á!” Thư ký Cao cũng sợ hãi, nói: “Tiểu Kiều, em cũng phải báo trước cho tụi anh một tiếng chứ, em không biết lúc sếp Từ bảo anh nhìn anh ấy, suýt nữa anh sợ chết khiếp.” Thư ký Vương im lặng một lúc, đột nhiên nói ra một câu động trời: “Đứa bé trong bụng em cũng là của sếp Từ?” Dao Dao và thư ký Cao lại đồng thời kêu lên thảm thiết: “Kiều Trúc, chúng ta có phải bạn bè không, em còn bao nhiêu quả bom nữa, cứ tung ra cho nổ chết tụi anh luôn đi!”

Bình Luận (0)
Comment