Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 64

Đến khách sạn, quản lý đã sắp xếp người ra tận cửa đón, ông cụ Từ được vệ sĩ dìu xuống xe, Từ Nam Tang ngồi ở ghế trước, sau khi xuống xe liền vòng ra ghế sau đưa tay về phía Kiều Trúc đang chuẩn bị xuống xe. Kiều Trúc đặt tay lên tay anh, nhìn bề ngoài là một cặp tình nhân ân ái ngọt ngào. Cô mở miệng nói: “Còn có đãi ngộ này nữa cơ à, anh xem em có giống Thái hậu không, anh giống như một tiểu thái giám.” Trán Từ Nam Tang lập tức xuất hiện ba vạch đen, may mà Kiều Trúc biết nói đùa phải nhỏ giọng, không để Từ Nam Tang mất mặt trước đám đông. Từ Nam Tang nắm ngược tay cô lại, mặt không cảm xúc thì thầm với cô: “Kiều Trúc, miệng em nếu không nói chuyện thì còn có tác dụng nào khác không?” Kiều Trúc nắm tay anh đi vào khách sạn, tinh nghịch liếc nhìn anh một cái, nói: “Có chứ, còn có tác dụng mà anh không tưởng tượng được.” Từ Nam Tang nói: “Ví dụ?” Kiều Trúc vẫy tay với anh, Từ Nam Tang ghé sát tai vào cô. Kiều Trúc nói một câu, ánh mắt Từ Nam Tang bỗng tối sầm lại, bước chân dừng tại chỗ, Kiều Trúc buông tay anh ra, tự mình đi về phía trước. Lý Lê thấy Kiều Trúc đi lên, quay đầu nhìn lại, phát hiện con trai mình đang đứng đó với vẻ mặt u ám, không biết đang suy nghĩ gì. “Nam Tang, sao còn chưa qua đây?” Lý Lê nói. Từ Nam Tang bỗng nhiên hoàn hồn, sải bước tới, nắm lấy Kiều Trúc đang cười thầm, kéo cô lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: “Thật sao? Em nói thật chứ?” Giọng điệu của anh giống như sự yên tĩnh trước cơn bão, cố tình kìm nén, thực chất bên trong đã nổi sóng gió. Kiều Trúc vỗ vỗ tay anh, ậm ừ một tiếng, “Xem biểu hiện của anh.” Sau đó bước vào phòng mà quản lý khách sạn đã sắp xếp. Chỉ có bốn người họ ăn cơm, cho nên là bữa cơm gia đình đúng nghĩa, tâm trạng ông cụ Từ rất tốt, bảo người ta mở một chai rượu vang đỏ, nói: “Ông không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, mới chớp mắt một cái, Nam Tang vậy mà đã kết hôn rồi.” Từ Nam Tang tự mình rót rượu cho ông cụ Từ và Lý Lê, sau đó lại rót cho Kiều Trúc một ly sữa đầy, sau khi ông cụ Từ nói xong, Lý Lê đề nghị mọi người cùng nâng ly, nói: “Chúc mừng gia đình chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ.” Kiều Trúc nâng cốc sữa lên cụng ly với họ, lúc cúi đầu uống sữa thì thầm nghĩ, nhà họ Từ thật sự khác với tưởng tượng của cô, ít nhất là không giống như trên tivi, những thứ nên có thì chẳng có gì, ví dụ như mẹ chồng lập quy củ, người già gây khó dễ nói lời khó nghe vân vân và mây mây, cũng quá bình yên rồi, bình yên đến mức Kiều Trúc luôn cảm thấy kỳ lạ. Sau khi cụng ly xong, ông cụ Từ hắng giọng, gọi tên Kiều Trúc. Kiều Trúc thót tim, thầm nghĩ cái gì đến cũng đến, cuối cùng cũng chuẩn bị gây khó dễ cho cô rồi sao? Lát nữa có nên giả vờ đau bụng khó chịu không? Dù sao ông cụ Từ cũng nổi tiếng là người có uy nghiêm, thời trẻ cũng là nhân vật tàn nhẫn bá chủ một phương trên thương trường, cô sợ mình sẽ bị dọa sợ, nội tâm cô vẫn còn rất yếu đuối. Ông cụ Từ nói: “Kiều Trúc, tuy vẫn chưa tổ chức hôn lễ công khai, nhưng hiện tại con và Nam Tang đã là vợ chồng hợp pháp, con đã bước vào nhà họ Từ, có vài lời ông phải nói rõ với con.” Kiều Trúc buông đũa xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hề có chút câu nệ sợ hãi nào của một nàng dâu mới, kiến thức và năng lực của cô khiến cô có thể ứng phó tự nhiên mọi lúc mọi nơi, cô thậm chí không liếc nhìn Từ Nam Tang một cái, nhìn thẳng vào ông cụ Từ, nói: “Mời ông nói ạ.” Ông cụ Từ nói: “Con là thư ký của Nam Tang, ông nghĩ con hẳn là cũng tương đối hiểu biết về nhà họ Từ chúng ta, ông chỉ có Nam Tang là cháu trai duy nhất, nó cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Từ Thị. Nam Tang từ nhỏ đã mất cha mẹ, tính cách trầm lặng, trước đây nếu có chỗ nào đối xử với con không chu đáo, ông thay mặt nó xin lỗi con.” Kiều Trúc: “???” Kiều Trúc đang cố nhớ lại trong những bộ phim truyền hình cô đã xem, nữ chính đối mặt với sự làm khó dễ của ông cụ nhà giàu thì xử lý như thế nào, không ngờ ông cụ Từ lại không theo lẽ thường. Ông cụ Từ tiếp tục nói: “Ông biết nhà mẹ đẻ con không có ai, sau này nếu trong nhà có chỗ nào để con chịu ấm ức, cứ nói với ông. Ông già này không có gì đáng giá để tặng con, chỉ còn lại một ít cổ phần đứng tên mình, hôm nay con gả vào nhà họ Từ, coi như là quà cưới tặng con.” Cổ phần của tập đoàn Từ Thị??? Món quà này có phải hơi lớn rồi không! Kiều Trúc ngẩn người, trơ mắt nhìn Từ Nam Tang với vẻ cầu cứu, Từ Nam Tang dùng ánh mắt đáp lại cô, vừa rồi không phải rất tự tin bảo ông nội cứ nói sao, bây giờ sợ cái gì. Kiều Trúc dùng ánh mắt ra hiệu, bỗng dưng có một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống, ai mà chẳng sợ. Từ Nam Tang nắm tay Kiều Trúc dưới khăn trải bàn, nói với ông cụ Từ: “Cảm ơn ông nội.” Ông cụ Từ mong đợi nhìn Kiều Trúc. Kiều Trúc mơ màng nói theo anh: “Cảm ơn ông nội.” Cô phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài rồi. Lý Lê nói: “Mẹ không có gì để tặng, chỉ có một trang trại nghỉ dưỡng đứng tên mẹ, hôm nay cũng tặng cho con làm quà cưới.” Họ đều nói ‘con’, chứ không phải ‘các con’. Từ Nam Tang nói: “Cảm ơn mẹ.” Nắm lấy tay Kiều Trúc. Kiều Trúc cứng ngắc da đầu, khó khăn nói: “Cảm ơn… …” Cô không gọi ra được, cô chưa bao giờ gọi từ này, cô đã đánh mất từ này quá lâu quá lâu, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày lại có được nó. Lý Lê không để ý đến cách xưng hô còn thiếu của cô, mỉm cười gắp thức ăn cho Kiều Trúc. Ăn cơm xong, Từ Nam Tang đưa Kiều Trúc về biệt thự nhà họ Từ. Đã đăng ký kết hôn rồi thì phải sống chung với nhau, hơn nữa vì Kiều Trúc đang mang thai, sống ở nhà họ Từ sẽ được chăm sóc tốt hơn, đợi sau này sinh con, nếu cô cảm thấy sống chung với người nhà họ Từ bất tiện thì họ lại dọn ra ngoài ở riêng cũng được, Từ Nam Tang đã tính toán như vậy. Chuyện xảy ra buổi sáng quá kí.ch thích, đến giờ Kiều Trúc vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, nằm trên giường suy nghĩ miên man, cứ tưởng mình sẽ thấp thỏm bất an, kết quả một lúc sau liền ngủ thiếp đi. Từ Nam Tang cúi đầu nhìn Kiều Trúc đang vùi mình trong chăn ấm áp, anh cúi đầu hôn lên trán cô, đắp thêm một chiếc chăn mỏng lên eo cô, kéo rèm cửa che ánh sáng, sau đó một mình đi xuống lầu. Lý Lê ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, hỏi: “Kiều Trúc đâu?” “Ngủ rồi.” “Phụ nữ mang thai cần phải ngủ nhiều”, Lý Lê gật đầu, bà đeo một cặp kính trên sống mũi, trên bàn trà trước mặt bày la liệt tài liệu và những bức ảnh được in ra. Trong ảnh là hiện trường vụ tai nạn do Diêu Nhược Trừng gây ra và những người bị thương. Từ Nam Tang đi đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nói: “Vừa rồi con nhận được điện thoại của Diêu Khải Cương.” Lý Lê vừa xem tài liệu vừa lạnh lùng nói: “Ông ta muốn gặp mẹ, mẹ đã từ chối rồi, con đừng quan tâm đến ông ta.” Từ Nam Tang “Ừm” một tiếng. Lý Lê đẩy gọng kính trên mặt, nói: “Sáng nay luật sư nói với mẹ, Diêu Nhược Trừng ở bệnh viện đã tỉnh lại, hiện tại đang bị cảnh sát tạm giam, hành vi phạm tội của cô ta rất rõ ràng, chứng cứ cũng tương đối đầy đủ.” Bà nói: “Thiệt hại về người và tài sản do hành vi gây tai nạn của cô ta vẫn đang được thống kê, tối qua, hai người bị thương nặng nhất đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, hiện vẫn chưa qua cơn nguy kịch, mẹ định sẽ cùng người nhà của các nạn nhân khởi kiện cô ta tội cố ý giết người, luật sư nói khả năng thắng kiện rất cao.” Từ Nam Tang cúi đầu nhìn điện thoại, nói: “Mẹ quyết định là được.” Lý Lê do dự một chút, hỏi.: “Con có thấy mẹ quá nhẫn tâm không? Nếu Kiều Trúc biết được, liệu con bé có càng sợ mẹ hơn không?” Từ Nam Tang ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng, nhớ lại cảnh tượng xảy ra ban ngày hôm qua, tim anh thắt lại, may mà Kiều Trúc đã lùi lại vài bước, thật sự là may mắn, anh gần như không dám tưởng tượng, nếu như đụng trúng Kiều Trúc, Kiều Trúc đang mang thai… Từ Nam Tang thậm chí không dám giả thiết. Từ Nam Tang nói: “Cho dù mẹ không làm vậy, con cũng sẽ làm như vậy.” Lý Lê thấy sắc mặt anh âm trầm, nghĩ đến anh cũng là người có mặt tại hiện trường hôm đó, nếu Diêu Nhược Trừng đâm lệch một chút, đâm vào Kiều Trúc, hoặc đâm vào Nam Tang, Lý Lê liền cảm thấy sợ hãi, đồng thời cảm thấy buồn cười vì sự mềm lòng lúc này của mình. Bà ổn định tinh thần, nói: “Chuyện này giao cho mẹ, con chỉ cần suy nghĩ cho kỹ hôn lễ làm thế nào là được rồi.” * Bệnh viện, Diêu Khải Cương tức giận nói: “Các anh cho tôi vào trong, con gái tôi không thể làm ra loại chuyện đó, nó được hưởng nền giáo dục tốt nhất ở nước ngoài, ngay cả một con kiến nó cũng không nỡ giẫm chết.” Cảnh sát chặn đường ông ta, không hề nao núng, nói: “Hiện tại vẫn đang điều tra thu thập chứng cứ, ông không thể gặp cô ấy.” Cảnh sát đối mặt với người nhà, lời lẽ đã rất khách khí rồi. Diêu Khải Cương nói: “Điều tra cái rắm, thật sự muốn điều tra thì các anh nên đi điều tra Từ Nam Tang, nhất định là nhà họ Từ hãm hại con bé, các anh phải đi hỏi nhà họ Từ đã làm gì với con gái tôi, chứ không phải nhốt con gái tôi lại, không cho bố nó gặp nó.” Cảnh sát nhíu mày, nói: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, mời ông phối hợp rời khỏi bệnh viện trước, khi nào có thể gặp người nhà, chúng tôi sẽ thông báo cho ông.” Diêu Khải Cương không chịu đi, ông ta nhất định phải gặp Diêu Nhược Trừng, ông ta phải gặp bằng được. Diêu Khải Cương đi đi lại lại ngoài phòng bệnh, từ sau ngày hôm đó cúp điện thoại với Diêu Nhược Trừng, trong lòng ông ta luôn cảm thấy bất an, buổi tối nghe nói Trừng Trừng lái xe đâm vào người khác, ông ta vội vàng chạy đến đây. Lúc ông ta vội vã đến tìm Trừng Trừng, cũng suýt nữa không đến được, những người đòi nợ ông ta cứ chặn ở nơi ông ta ở, mỗi ngày ông ta vừa ra khỏi cửa, bọn họ sẽ đi theo phía sau. Có một lần ông ta bị bức đến mức không nhịn được nữa, mắng chửi những người đó, đám côn đồ được người ta thuê liền lôi ông ta vào một góc đánh cho một trận nhừ tử, còn tè lên người ông ta. Diêu Khải Cương chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, ông ta cố gắng phản kháng, nhưng lại bị đánh càng nặng hơn, những người đó bảo ông ta mỗi tháng phải trả một trăm nghìn, nếu không trả được, sẽ đánh đến khi nào ông ta trả được thì thôi. Diêu Khải Cương bán hết những thứ có thể bán, nắm chặt số tiền trong tay, hàng tháng gửi tiền cho những người đó, nhưng Diêu Khải Cương chưa từng chịu khổ, có tiền, ông ta liền vung tay tiêu xài hoang phí, rất nhanh số tiền của ông ta đã không đủ dùng. Ông ta nhớ đến chiếc xe của Trừng Trừng, năm đó ông ta mua chiếc xe đó với giá năm chữ số, bây giờ dù sao cũng có thể bán lại được giá năm chữ số, có số tiền này, ông ta còn có thể sống an nhàn thêm một thời gian. Nhưng bây giờ, con gái ông ta lái chiếc xe đó đâm vào người khác, cảnh sát muốn lấy chứng cứ điều tra, chiếc xe đó đã trở thành tang vật, Diêu Khải Cương muốn bán cũng không bán được nữa. Ông ta có thể tạm thời không gặp Trừng Trừng, nhưng ông ta phải lấy lại chiếc xe đó, nếu cứ thế mà quay về, ông ta nhất định sẽ bị đám côn đồ kia đánh chết. Ông ta không thể để con gái mình không có bố, cho nên nhất định phải lấy được xe. Diêu Khải Cương ra ngoài mua một bao thuốc lá, lại đi đến bệnh viện, nhân lúc không có ai, ông ta nhét bao thuốc cho cảnh sát, nói: “Tôi chỉ gặp con gái tôi một chút thôi, được không? Tôi lo cho nó, mẹ nó không còn nữa, nó chỉ có một mình tôi là người thân, cho dù nó có làm sai chuyện gì, tôi đến khuyên nhủ nó, để nó nhận lỗi được không?” Cảnh sát lạnh lùng trả lại bao thuốc, nói: “Ông Diêu, ông đừng cản trở chúng tôi làm việc, nếu không cẩn thận tôi sẽ bắt ông về đồn xử lý vì tội hối lộ đấy.” Diêu Khải Cương vừa nghe thấy lời này, tức giận ném bao thuốc xuống đất, nói: “Giả vờ cái gì, lúc tôi bị đánh báo cảnh sát thì các anh cảnh sát sao không quản? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có đắc tội với tôi, lúc ông đây nổi tiếng thì còn chưa biết cậu đang nghịch bùn ở đâu đâu!” Cảnh sát lạnh lùng không để ý đến ông ta, cầm bộ đàm nói: “Tiểu Vương, dẫn người lên đây, ở đây tôi có tình huống.” Trong lòng Diêu Khải Cương hoảng hốt, ngoài mặt vẫn chửi rủa ầm ĩ, cúi người nhặt bao thuốc lên, vừa chửi vừa bước nhanh ra ngoài. Đêm mùa thu gió có chút lạnh, Diêu Khải Cương đến vội vàng, chỉ mặc một chiếc áo phông, gió đêm thổi qua, ông ta lạnh đến run người. Ông ta nhất thời không biết làm cách nào, liền tìm một nhà nghỉ gần bệnh viện, nhà nghỉ gần bệnh viện đều là nơi ở của những người đến khám bệnh và người nhà bệnh nhân, giá cả rẻ, chỉ là môi trường không tốt lắm. Diêu Khải Cương đổi đến ba bốn nhà, cuối cùng cũng tìm được một nhà tạm ổn, thuê một căn phòng. Ông ta xả nước vào bồn, đang định thoải mái ngâm mình tắm, thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ. Đầu dây bên kia là tên cầm đầu đám côn đồ, Diêu Khải Cương theo bản năng muốn cúp máy, thì nghe thấy giọng nói lười biếng từ bên trong: “Ông chủ Diêu, gom đủ tiền chưa? Chỉ có một trăm nghìn tệ, ông chủ Diêu chắc không để vào mắt đâu nhỉ.” Nếu là trước đây, Diêu Khải Cương quả thật không để vào mắt, nhưng bây giờ thì khác, ông ta rất thiếu tiền. Diêu Khải Cương nói với vẻ chán ghét: “Anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi đã nói là tôi sẽ gom đủ tiền đưa cho anh rồi.” Tên côn đồ nói: “Tôi cũng không muốn gọi điện thoại cho ông đâu, nhưng ông chủ của tôi nói với tôi, con gái ông, hình như tên là Diêu Nhược Trừng đúng không, cô gái xinh đẹp đó gần đây lên báo rồi đấy, ông chủ Diêu ngay cả một trăm nghìn tệ cũng không gom đủ, vậy mà con gái lại lái xe sang đâm vào cửa nhà người ta, chuyện này nói thế nào cũng không hợp lý.” Trong lòng Diêu Khải Cương dâng lên cảm giác buồn nôn, nói: “Tôi đến tìm con bé là để bán chiếc xe của nó.” Tên côn đồ nói: “Ông chủ Diêu, chiếc xe đã bị đâm nát như vậy rồi, chắc là không dễ bán đâu nhỉ?” Diêu Khải Cương lớn tiếng nói: “Không cần anh quản, tôi đưa tiền cho anh là được chứ gì!” Tên côn đồ cười khẩy, nói: “Ông chủ Diêu, sao phải tức giận với tôi như vậy, tôi cũng là đi làm thuê thôi, chẳng phải ông chủ Diêu đã nói con gái ông và sếp Từ của tập đoàn Từ Thị đính hôn rồi sao, ông cũng coi như là bố vợ của sếp Từ, bố vợ hỏi con rể xin chút tiền thì có gì là quá đáng chứ?” Nhắc đến chuyện này Diêu Khải Cương càng thêm tức giận, từ tối hôm qua ông ta đã gọi điện thoại cho Lý Lê và Từ Nam Tang, vậy mà nhà họ Từ không có một ai nghe máy. Đây rõ ràng là đang sỉ nhục ông ta, lúc Diêu Khải Cương làm ăn lớn nhất, ai nhìn thấy ông ta mà chẳng nói một câu ‘Sếp Diêu khỏe’, ông ta chỉ là nhất thời sa cơ lỡ vận, những người này liền nhân cơ hội đạp đổ, người người xa lánh ông ta, cục tức này, làm sao ông ta có thể nuốt trôi. Hơn nữa hiện tại, ông ta cũng không dám lỗ mãng đến nhà họ Từ, ông ta còn chưa hỏi rõ ràng nhà họ Từ làm sao biết chuyện của ông ta, biết đến mức độ nào, có biết chuyện tai nạn xe cộ kia không. Nếu nhà họ Từ biết chuyện đó là do ông ta sai người làm, đừng nói là đòi tiền, theo tính cách của Từ Nam Tang, đòi mạng cũng có khả năng. Diêu Khải Cương nằm vào bồn tắm, nhắm mắt lại, ông ta tự nhủ không thể hoảng sợ, không thể hoảng sợ, ông ta còn có con gái, vẫn chưa đến bước đường cùng.

Bình Luận (0)
Comment