Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 71

Nghe nói để lo liệu cho mình, cơn giận của Diêu Nhược Trừng dịu đi một chút, giọng điệu vẫn không tốt nói: “Sao con có thể có tiền.” Diêu Khải Cương nói: “Cho nên bố muốn hỏi bạn của con…” Diêu Nhược Trừng do dự nhìn Lê Tiểu, nói thật, cô và Lê Tiểu chỉ là lợi dụng lẫn nhau, Lê Tiểu có mượn tiền giúp cô hay không, Diêu Nhược Trừng không dám nói. Lê Tiểu cười, “Đưa điện thoại cho tôi.” Trong phòng rất yên tĩnh, cô ta nghe thấy lời nói bên kia điện thoại. Diêu Nhược Trừng đưa điện thoại, Lê Tiểu nói với Diêu Khải Cương: “Ông Diêu, mục đích ban đầu của chúng ta là giống nhau, chi bằng thế này, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được không?” Diêu Khải Cương dứt khoát đồng ý. Lê Tiểu cúp điện thoại, tao nhã nhét điện thoại vào túi, định rời đi. Diêu Nhược Trừng nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Cô lợi dụng tôi còn chưa đủ, còn muốn lợi dụng bố tôi?” Lê Tiểu bình tĩnh nhìn Diêu Nhược Trừng, nói: “Tôi chưa từng lợi dụng cô, nếu nhất định phải giải thích mối quan hệ giữa chúng ta, tôi thích gọi là ‘hợp tác’, cô Diêu, tôi vẫn là câu nói đó, mục đích của chúng ta là giống nhau, cô không muốn để Từ Nam Tang và Kiều Trúc sống tốt, tôi cũng vậy, chúng ta hợp tác, đạt được mục đích mới là quan trọng nhất.” Diêu Nhược Trừng nhớ tới Lý Lê tuyệt tình, trong lòng tràn đầy chua xót và oán hận, cô đối xử với Lý Lê tốt như vậy, coi như mẹ ruột, vậy mà bà già này từ khi biết nhà cô phá sản liền trở mặt không nhận người, sớm biết lúc đó nên để bà ta bị xe tông chết. Lê Tiểu ưu nhã vuốt ve mái tóc của mình, cầm túi xách bước ra cửa. Diêu Nhược Trừng nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách nữ phiên bản giới hạn mùa thu, đôi mắt ghen tị hơi đỏ lên, nhìn thẳng Lê Tiểu bước ra khỏi phòng bệnh. Kiều Trúc cùng Từ Nam Tang đến công ty. Từ khi cô và Từ Nam Tang công khai quan hệ, cô đi làm cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng cũng chẳng ai quản cô, dù sao công ty cũng đã thành của nhà cô rồi, ai còn quản được cô nữa. Từ Nam Tang đi họp, Kiều Trúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền ở văn phòng dưỡng thai tắm nắng, công việc của cô hiện tại cũng không nhiều, phần lớn là giúp đỡ ba người kia một chút. Khi thư ký Vương lấy nước cũng lấy cho Kiều Trúc một cốc, Kiều Trúc nói cảm ơn, thư ký Vương nói: “Uống từng ngụm nhỏ, như vậy mới có thể bổ sung nước ối.” Dao Dao nói: “Anh Vương quả nhiên là người đã từng sinh con, kinh nghiệm thật nhiều.” Thư ký Cao nói: “Nói rõ ràng ra, là vợ anh Vương sinh, chứ không phải anh Vương sinh, Tiểu Kiều, em và sếp Từ dự định khi nào tổ chức hôn lễ? Định đợi sinh xong rồi mới làm à?” Kiều Trúc nói: “Không đâu, em không muốn bế con làm đám cưới, đang chuẩn bị rồi đây, đúng rồi, giám đốc Lê bảo em lúc nào rảnh thì chọn váy cưới, mọi người giúp em tham khảo một chút.” Kiều Trúc gửi vào nhóm vài bức ảnh váy cưới, thư ký Cao và thư ký Vương nhìn cái nào cũng nói đẹp, Dao Dao xem xong liền giới thiệu cho Kiều Trúc một thương hiệu váy cưới quốc tế, nói: “KJ là tác phẩm của học trò do đích thân bậc thầy xa xỉ phẩm hàng đầu thế giới truyền dạy, chuyên làm váy cưới cao cấp, hai năm nay đặc biệt hot, mỗi một chiếc váy cưới đều là do nhà thiết kế thiết kế riêng theo số đo của khách hàng, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.” Kiều Trúc nói: “Chị biết, nhưng chị nghe nói họ cần hẹn trước, và sẽ kiểm tra thân phận khách hàng, nhiều minh tinh muốn đặt trước đều bị từ chối vì không qua được kiểm tra thân phận.” Dao Dao nói: “Chị quên hiện tại chị là thiếu phu nhân của tập đoàn Từ Thị rồi sao, dùng thân phận này để đăng ký, em đảm bảo bọn họ sẽ giống như chó ngửi thấy mùi xương mà chạy đến ngay.” Kiều Trúc cười khì khì, nói: “Thôi, nếu bị từ chối thì ngại lắm, hơn nữa chị không quan tâm đến đồ xa xỉ, cũng không biết hẹn trước ở đâu.” Dao Dao nói: “Em biết, nếu chị muốn thử, em giúp chị hẹn trước.” Kiều Trúc suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên thôi, váy cưới chỉ mặc được một lần, mua một cái đắt như vậy, sau này chẳng phải là để chỏng chơ trong tủ quần áo sao, cô không nỡ tiêu số tiền này. Dao Dao tha thiết nói: “Chị à, phụ nữ cả đời có thể mặc váy cưới mấy lần chứ.” Thư ký Cao hừ hừ nói: “Anh thấy là em muốn mặc thì có.” Dao Dao cãi lại anh ta, nói: “Chắc chắn em không có tư cách, nhưng chị Kiều nhất định có thể, em rất muốn xem, nhưng em vẫn suy xét cho chị Kiều, phụ nữ mà, ai chẳng muốn được kết hôn rình rang.” Thư ký Vương chen vào một câu, nói: “Về việc này anh tương đối tán thành với Dao Dao, vợ anh lúc kết hôn cũng mua một chiếc váy cưới, cô ấy nói phụ nữ đều có tình cảm đặc biệt với váy cưới, cho dù sau này không mặc nữa, nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Đôi mắt to long lanh của Dao Dao nhìn Kiều Trúc: “Chị Kiều, để em giúp chị đặt thử xem.” Kiều Trúc nghe ý kiến của mọi người, đành phải nói: “Thôi được rồi, vậy em đi đặt thử xem, nếu xét duyệt không thông qua thì chị cũng hết cách.” Dao Dao nắm lấy cánh tay Kiều Trúc, “Chị Kiều, em đi đặt cho chị đây, em muốn cả đời được khoe khoang về chị, người phụ nữ chinh phục được tổng giám đốc, đỉnh của chóp!” Kiều Trúc: “…” cười bất đắc dĩ. Lúc hai giờ chiều Diêu Khải Cương gặp được người bạn trong miệng con gái. Người phụ nữ bước vào ưu nhã trí thức trẻ trung xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám vừa vặn, mái tóc đen nhánh buông sau vai. Diêu Khải Cương vội vàng đứng dậy, nói: “Mời ngồi bên này.” Ông ta bước tới như một quý ông kéo ghế ra, đợi người ta ngồi xuống rồi mới trở về vị trí của mình, tiện tay chỉnh lại áo vest. Diêu Khải Cương mỉm cười nho nhã hòa nhã, nói: “Xin chào, tôi là bố của Trừng Trừng, xin hỏi cô tên gì?” Lê Tiểu rất chán ghét loại đàn ông háo sắc này, lạnh nhạt nói: “Tôi họ Lê.” Diêu Khải Cương nói: “Cô Lê, xin chào xin chào, rất vui được biết cô, Trừng Trừng có người bạn như cô là vinh hạnh của con bé.” Lê Tiểu kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười cho qua chuyện. Diêu Khải Cương nói đông nói tây, thao thao bất tuyệt, cố ý tạo dựng hình tượng bản thân uyên bác, hài hước, ông ta rất có kinh nghiệm với loại con gái trẻ tuổi này, trước kia ông ta chỉ cần vẫy tay một cái, sẽ có rất nhiều cô gái lao vào lòng ông ta, thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn Trừng Trừng. Lê Tiểu vốn định đợi Diêu Khải Cương nhắc đến chuyện đó trước, nhưng đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy lão già dẻo miệng này nói đông nói tây chẳng đâu vào đâu. Lê Tiểu đành phải mở miệng cắt ngang Diêu Khải Cương, nói: “Tôi nghe Diêu Nhược Trừng nói ông muốn vay tiền?” Lời nói như suối đổ của Diêu Khải Cương giống như đột nhiên bị chặn dòng, ông ta khựng lại, cảm thấy một trận khó xử và lúng túng xa lạ, ông ta suýt nữa quên mất mình đã không còn là sếp Diêu của ngày xưa nữa. “À, ừm, đúng vậy, để cô Lê chê cười rồi.” Lê Tiểu nói: “Ba mươi triệu?” Diêu Khải Cương di chuyển bàn tay vốn đang đặt trên bàn xuống dưới gầm bàn, vô thức xoa xoa tay vào chân, nói: “À, ừm, đúng vậy.” Lê Tiểu nhàn nhạt nói: “Đây không phải là một số tiền nhỏ.” Diêu Khải Cương nói: “Cứ coi như tôi mượn cô, sau này tôi nhất định sẽ trả.” Lê Tiểu nhìn ông ta, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, cô ta che giấu rất kỹ, không để Diêu Khải Cương nhìn ra. Lê Tiểu dùng ngón tay thon dài bưng chiếc cốc tinh xảo lên, nói: “Tôi có thể cho ông, không cần ông trả, nhưng tôi muốn ông giúp tôi một việc.” “Cô Lê cứ nói đừng ngại.” Lê Tiểu nhẹ nhàng lắc cốc cà phê, cúi mắt nhìn chất lỏng đen kịt trong cốc, nói: “Ông không xa lạ gì với Từ Nam Tang chứ?” Diêu Khải Cương sững người. Lê Tiểu nói: “Tôi muốn vợ của anh ta, Kiều Trúc, biến mất khỏi tầm mắt tôi một thời gian.” Đồng tử của Diêu Khải Cương đột nhiên mở to, môi khẽ run run, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra. Lê Tiểu nở nụ cười chế giễu, nói: “Sao vậy, không dám à?” Diêu Khải Cương cố gắng kìm nén để không lau mồ hôi lạnh trên trán, yết hầu chuyển động, nói: “Cô muốn tôi bắt, bắt cóc ——” Ông ta thậm chí còn không có dũng khí để nói hết câu. Lê Tiểu cong môi đỏ mọng, khẽ nói: “Sếp Diêu làm ăn lớn như vậy, đừng nói với tôi là chưa từng làm chuyện này chứ?” Diêu Khải Cương toát mồ hôi lạnh, nói: “Nhưng đó là người của Từ Nam Tang, đây chẳng khác nào động đến thần thánh.” Lê Tiểu khinh bỉ nói: “Sếp Diêu, nhà họ Từ hại Diêu Nhược Trừng chưa đủ thảm sao, ông không muốn báo thù cho con gái mình à?” Tuy rằng thấy con gái rất đáng thương, nhưng bảo Diêu Khải Cương đi động đến người nhà họ Từ, trong lòng ông ta vẫn không khỏi đắn đo. Lê Tiểu không ngờ Diêu Khải Cương lại là kẻ nhát gan, đành phải tung ra chiêu cuối, cô ta lạnh lùng nói: “Sếp Diêu yên tâm, cho dù ông ra tay, nhà họ Từ cũng sẽ không nghi ngờ đến ông đâu.” Diêu Khải Cương nhíu mày: “Cô nói vậy là có ý gì?” Lê Tiểu đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Lê Tiểu, sếp Diêu cứ đi điều tra mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Từ sẽ hiểu ý tôi, tôi cho ông ba ngày để suy nghĩ, tạm biệt.” Nói xong, Lê Tiểu không thèm nhìn Diêu Khải Cương một cái, bỏ đi. Diêu Khải Cương nhìn bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ, đột nhiên nhớ ra, thì ra cô ta chính là Lê Tiểu, cô gái ba năm trước vì Kiều Trúc mà trở mặt với nhà họ Từ, Lê Tiểu bị chê cười bấy lâu nay trong miệng Trừng Trừng. Diêu Khải Cương lấy điện thoại ra nhập tên Lê Tiểu và Từ Nam Tang, nhìn thấy một số tin tức bát quái giải trí mới nhất về hai nhà. Lê Tiểu đại náo tiệc nhà họ Từ, âm mưu hãm hại vợ con Từ Nam Tang, tập đoàn Từ Thị và tập đoàn Diệu Dương tuyệt giao, vĩnh viễn không hợp tác với những công ty có qua lại với tập đoàn Diệu Dương….. Diêu Khải Cương hiểu ý của Lê Tiểu rồi, nếu Kiều Trúc xảy ra chuyện, nhà họ Từ đầu tiên sẽ nghi ngờ Lê Tiểu, cho nên Lê Tiểu tuyệt đối không thể ra tay, cô ta cần một con dao vô hình, thay cô ta giải quyết rắc rối. Diêu Khải Cương ngồi trong quán cà phê một lúc lâu, mãi đến khi trời dần tối mới đứng dậy rời đi. Ông ta nặng nề bước đi dọc theo con đường, màn đêm thành phố mờ ảo, khi đi qua một đoạn đường không có đèn đường, Diêu Khải Cương đột nhiên bị người từ phía sau chụp một cái bao tải lên đầu. Ông ta giật mình, kêu lên một tiếng, cả người bị mấy bàn tay khỏe mạnh kéo sang một bên, tiếp đó, vô số cú đá liên tiếp giáng mạnh vào người ông ta. “Đừng đánh đừng đánh! Các người đánh nhầm rồi, đánh nhầm rồi!” Diêu Khải Cương vừa khóc vừa kêu cứu, toàn thân bị đá đau đến mức thở không ra hơi. Một lát sau, một giọng nói vang lên: “Dừng tay đi, đừng đánh chết.” Diêu Khải Cương bị trùm bao tải lên đầu, cả người bẩn thỉu co rúm trong bùn đất, giống như một con heo chờ bị giết thịt, “Ái, xì, các người đánh nhầm người rồi, ôi, đánh nhầm rồi.” Một người hung hãn túm lấy quần áo của Diêu Khải Cương, thô bạo kéo nửa người trên của ông ta lên, cách bao tải nói với ông ta: “Sếp Diêu hứng thú lắm nhỉ, còn có thời gian hẹn hò với người đẹp, chắc là ba mươi triệu đã gom đủ rồi chứ?”

Bình Luận (0)
Comment