Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 74

Dương Mục Thần mỉm cười với Kiều Trúc, đưa tay vuốt tóc, không biết Kiều Trúc định nói gì với mình. Chắc cô đã biết mối quan hệ giữa mình và Lê Tiểu rồi, trong lòng hẳn là rất khó chịu với anh ta nhỉ? Kiều Trúc đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Dương Mục Thần, nói: “Không phải anh thích gọt táo sao, tôi chọn loại ngọt lắm đấy.” Dương Mục Thần nào dám nói là vì mỗi khi ở trước mặt cô, anh ta không biết phải làm gì với hai tay nên mới gọt táo. Từ Nam Tang mặt không cảm xúc tiếp lời: “Nghe Kiều Trúc nói cậu gọt táo rất giỏi, thử xem, đây là do tôi gọt.” Dương Mục Thần: “…” Cảm ơn, nếu anh ta có tội, xin hãy để anh ta chết luôn đi, đừng để nam nữ chính cùng nhau hành hạ anh ta. Kiều Trúc nhìn Từ Nam Tang với vẻ mặt không nói nên lời, rõ ràng là do dì giúp việc gọt, liên quan gì đến anh chứ. Kiều Trúc nói: “Tôi muốn hỏi anh là nhóm nhân sự phỏng vấn đã được thành lập xong chưa, lúc tôi bàn giao công việc hơi vội, không chắc có bỏ sót mặt nào không.” Dương Mục Thần thở phào nhẹ nhõm, Kiều Trúc không nhắc đến chuyện Lê Tiểu với anh ta thật là tốt quá, nói: “Chúng tôi vẫn tiến hành theo phân loại và thứ tự mà cô đã xây dựng trước đó, các chuyên gia cũng không có ý kiến gì.” “Vậy thì tốt.” Kiều Trúc nói chuyện công việc với anh ta, không nhắc đến chuyện khác, Dương Mục Thần vừa mong cô nhắc đến Lê Tiểu, lại vừa không mong cô nhắc đến, nếu Kiều Trúc vẫn cứ coi như không có chuyện gì mà đối xử với anh ta, kỳ thật cũng chứng minh anh ta đối với Kiều Trúc căn bản là không quan trọng. Dương Mục Thần lơ đãng trả lời câu hỏi của Kiều Trúc và Từ Nam Tang, nói chuyện phiếm đến cuối cùng, anh ta nhịn không được nói: “Lê Tiểu về Mỹ rồi.” Nụ cười trên môi Kiều Trúc nhạt đi một chút, nói: “Thế thì sao?” Dương Mục Thần nói: “Cô không cần lo lắng cô ấy lại gây phiền phức cho cô nữa.” Kiều Trúc liếc mắt nhìn Từ Nam Tang đang thản nhiên uống trà, nói: “Tôi không cho rằng cô ta có thể gây ra phiền phức gì cho tôi.” Dương Mục Thần khô khan nói: “Vậy thì tốt.” Anh ta cố ý đến nói cho cô biết chuyện này thật là dư thừa, Lê Tiểu căn bản chưa từng mang đến bất kỳ mối đe dọa nào cho Kiều Trúc. Dương Mục Thần nhìn Từ Nam Tang, nói: “Gần đây nhà họ Lê nhận được rất nhiều thư hủy hợp đồng từ các doanh nghiệp.” Từ Nam Tang bưng chén trà, thản nhiên nói: “Lê Diệu Tổ mặc kệ con gái ông ta, tự nhiên sẽ có người thay ông ta dạy dỗ.” Dương Mục Thần khẽ thở dài, muốn nói rủi ro quá lớn, nhưng nhìn sắc mặt của Kiều Trúc và Từ Nam Tang, anh ta không dám nói ra. * Chuyện hôn lễ, Kiều Trúc không cần phải lo lắng quá nhiều, cô chỉ cần đưa ra những yêu cầu mình thích là được, ví dụ như màu sắc hoa tươi sử dụng trong tiệc cưới, loại hoa, thực đơn tiệc cưới,… Kiều Trúc không có kinh nghiệm, cũng không kén chọn, lúc rảnh thì xem video và các gợi ý về mảng này, không rảnh thì giao hết cho người tổ chức hôn lễ mà nhà họ Từ thuê. Hôm nay Kiều Trúc nhận được một cuộc điện thoại lạ, bảo cô đi nhận sổ đỏ nhà đất, cô mới chợt nhớ ra hình như mình có mua một căn nhà. Chuyện này thật ngại quá, trước đây cô không nghĩ mình sẽ lấy Từ Nam Tang, vì muốn có chỗ đứng trong thành phố này nên mới mua căn nhà đó. Bây giờ cô và Từ Nam Tang kết hôn rồi, lại còn có con, đợi con ra đời, dù cô có dọn ra ngoài ở với Từ Nam Tang thì cũng phải xem xét giao con cho ai chăm sóc. Việc thuê bảo mẫu thì dĩ nhiên là có khả năng thuê được, nhưng Kiều Trúc không yên tâm giao con cho một người hoàn toàn xa lạ chăm sóc, hai năm nay trên mạng đã phanh phui bao nhiêu vụ bảo mẫu bạo hành trẻ em, Kiều Trúc xem mà thấy kinh hãi, cho nên cho dù có thuê bảo mẫu, cũng chỉ là để hỗ trợ họ chăm sóc, chứ không hoàn toàn giao cho người khác nuôi nấng. Vì vậy, tóm lại, sau này cô có rất ít cơ hội ở trong căn nhà của riêng mình. Nhưng mà nghĩ theo một hướng khác, phụ nữ dường như không có nhà riêng cũng không tốt lắm, nhỡ đâu cô và Từ Nam Tang cãi nhau, cô biết đi đâu ở đây? Kiều Trúc suy đi tính lại, quyết định vẫn giữ lại căn nhà này, nếu có ngày cô cãi nhau với Từ Nam Tang, cô bỏ nhà ra đi cũng có chỗ để đến. Kiều Trúc hẹn nhân viên bán nhà, cùng Dao Dao đến Cục quản lý nhà đất nhận sổ đỏ vào sáng hôm đó. Cô không nói cho Từ Nam Tang biết mình đi đâu, chỉ nói là sẽ cùng Dao Dao đi dạo phố. Đến nơi rồi, Dao Dao mới biết Kiều Trúc đã lén mua một căn nhà. Dao Dao nói: “Chị, chị đúng là người tỉnh táo trong xã hội này, ngay cả chỗ để bỏ nhà ra đi cũng đã chuẩn bị sẵn từ sớm.” Kiều Trúc cầm cuốn sổ nhỏ của mình, trong lòng tràn đầy cảm giác sở hữu, xoa cái bụng tròn vo của mình, nói: “Đi thôi, chị mời, chúng ta đi ăn một bữa no nê.” Họ vui vẻ tìm một nơi để bí mật ăn mừng. Kiều Trúc ngồi ghế phụ, Dao Dao lái xe. Trên đường đến nhà hàng, Dao Dao bỗng nhiên “Ơ” một tiếng, nói: “Chiếc xe phía sau trông quen quen, hình như mấy hôm trước em thấy nó cứ đỗ ở gần khu văn phòng.” Kiều Trúc nhìn qua gương chiếu hậu, một chiếc xe minivan màu bạc, chẳng có gì đặc biệt. Kiều Trúc nói: “Em mà cũng nhận ra được à?” Loại xe này thường xuyên gặp trên đường, biển số xe cũng rất bình thường. Dao Dao nói: “Hôm đó em ăn bánh bao nhân hẹ, muốn tìm chỗ soi gương xem có dính rau trên răng không, mà lại quên mang theo gương trang điểm, thì thấy ở gần khu công nghiệp có một ngã tư vắng người, có một chiếc xe đỗ ở đó. Em nhớ chiếc xe này đỗ ở đó mấy ngày rồi, nghĩ là không có ai, nên ghé vào cửa kính xe nhe răng ra để lấy rau ra. Ai ngờ cửa kính xe bỗng nhiên hạ xuống, một ông anh trông dữ dằn quát em đi chỗ khác. Xấu hổ chết đi được, em vội vàng che mặt chạy mất, nên nhớ kỹ chiếc xe này luôn.” Thử tưởng tượng đang ngồi trong xe, bỗng nhiên thấy một cô gái nhe răng trợn mắt với mình, cảnh tượng đó thật buồn cười. Kiều Trúc rất đồng cảm với cô ấy, nói: “May mà trong xe không phải là trai đẹp, nếu không tổn thương gấp đôi.” Dao Dao nói: “Không biết bị làm sao nữa, ngồi trong xe không nói tiếng nào, theo dõi người khác à?” Trong lòng Kiều Trúc khẽ động, cô nhìn lại chiếc minivan đang bám theo không xa không gần kia, định nói gì đó thì thấy chiếc xe đó chuyển làn, sang làn rẽ phải, rồi rẽ phải, đi sang một con phố khác. Kiều Trúc thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến chuyện chiếc minivan nữa, mở điện thoại ra nghiên cứu thực đơn của nhà hàng mà họ sắp đến. Khi họ đến nhà hàng là mười một giờ rưỡi, Từ Nam Tang gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Trúc, hỏi cô đang ở đâu. Kiều Trúc chụp một bức ảnh nhà hàng, nói: [Em và Dao Dao đi ăn lẩu khô, sếp Từ tự mình giải quyết bữa trưa nhé.] Từ Nam Tang: […] Từ Nam Tang lạnh mặt gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Trúc: [Em không ăn trưa cùng anh, có phải em hết yêu anh rồi không?] Kiều Trúc gửi một biểu tượng cảm xúc ‘đầu chó’, nói: [Anh đoán xem.] Từ Nam Tang nghẹn lời, bảo thư ký Cao thông báo cho các giám đốc bộ phận lập tức đến phòng họp họp. Tổng giám đốc bá đạo không có vợ ăn cơm cùng, mọi người ở đây đừng hòng ăn cơm ngon lành [đầu chó]. Cuộc họp kéo dài đến một giờ hai mươi, điện thoại của Từ Nam Tang đột nhiên đổ chuông, anh nhìn màn hình, là Dao Dao gọi đến. Từ Nam Tang nhíu mày, nghe máy, nghe thấy Dao Dao ở đầu dây bên kia hoảng hốt run giọng, nghẹn ngào nói: “Sếp Từ, chị Kiều biến mất rồi!” Từ Nam Tang đột nhiên đứng dậy sải bước đi ra ngoài. Giám đốc nhân sự đang phát biểu bỗng ngừng lại, mọi người trong phòng họp trơ mắt nhìn Từ Nam Tang sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt đột nhiên biến đổi. Chưa kịp để họ lên tiếng, Từ Nam Tang đã biến mất khỏi phòng họp. Từ Nam Tang càng đi càng nhanh, chạy như bay về phía bãi đậu xe, chiếc xe lao vun vút ra khỏi khuôn viên công ty. Từ Nam Tang cúp điện thoại của Dao Dao, gọi cho Kiều Trúc, gọi liên tục ba bốn cuộc đều báo tắt máy. Từ Nam Tang gọi lại cho Dao Dao, vừa lái xe vừa gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng!” Dao Dao khóc nức nở nói trong điện thoại: “Bọn em ăn xong định về, em đi vệ sinh một lát, chị Kiều đợi em ở chỗ ngồi, lúc em quay lại thì không thấy chị ấy đâu nữa. Em tưởng chị ấy cũng đi vệ sinh, nên ngồi đợi mười phút, mà vẫn không thấy người, gọi điện thoại thì máy chị Kiều lại tắt. Em đi vào nhà vệ sinh tìm, nhưng mỗi buồng đều không có ai, em hỏi nhân viên phục vụ nhà hàng, anh ta nói bận quá không để ý, hình như thấy chị Kiều đi ra ngoài. Em không dám đi xa, chỉ tìm quanh khu vực nhà hàng, nhưng không thấy chị Kiều đâu cả!” Ánh mắt Từ Nam Tang lạnh lùng, hai tay nắm chặt vô lăng, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Dao Dao, lập tức báo cảnh sát, năm phút nữa tôi đến.” Dao Dao đứng ở cửa nhà hàng, nước mắt lưng tròng đầy vẻ lo lắng, cô ấy dụi mắt, nói: “Em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đang trên đường đến đây.” Lúc cô ấy báo cảnh sát, cảnh sát cân nhắc Kiều Trúc là người trưởng thành, đề nghị cô ấy tạm thời chờ đợi, nghi ngờ có phải là điện thoại bị mất hoặc bị trộm, người bị hại đi tìm điện thoại rồi. Dao Dao sốt ruột vô cùng, nhịn không được khóc òa lên, cố gắng để mình trình bày rõ ràng với 110 về thân phận và tình trạng sức khỏe của Kiều Trúc, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Từ Thị, bà bầu đang mang thai đi lại bất tiện….. Nhân viên trực ban 110 từ tiếng khóc của cô ấy nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, bảo cô ấy bình tĩnh lại, họ đã nhanh chóng cử cảnh sát khu vực đến hiện trường. Xe chạy như bay trên đường, Từ Nam Tang cúp điện thoại của Dao Dao, gọi cho Lý Lê, nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh nghe con nói, hai mươi phút trước Kiều Trúc khi đang ăn cơm ở ngoài thì mất tích, điện thoại tắt máy, con nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc.” Lý Lê đang chọn đồ dùng cho trẻ sơ sinh trong cửa hàng mẹ và bé, nghe Từ Nam Tang nói xong, đột nhiên nắm chặt đồ vật trong tay. “Mẹ, đi tìm ông nội, nói rõ tình hình với ông, sau đó bảo ông nội liên lạc với Cục trưởng Cao, nhờ ông ấy thông báo cho cảnh sát và trạm thu phí đường cao tốc, thiết lập trạm kiểm soát ở tất cả các lối ra khỏi thành phố trên đường cao tốc, kiểm tra nghiêm ngặt từng chiếc xe rời khỏi thành phố!” Sắc mặt Lý Lê trắng bệch, theo bản năng vịn vào giá đỡ của cửa hàng mẹ và bé, nói: “Kiều Trúc… sẽ không sao chứ?” Từ Nam Tang nói: “Sẽ không, cô ấy sẽ không sao đâu!” Lý Lê nhắm mắt lại, nói: “Được, mẹ sẽ đi tìm ông.” Từ Nam Tang vứt xe bên đường, chạy như bay vào nhà hàng. Bên ngoài cửa hàng tụ tập một số người hiếu kỳ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhìn vào trong. Từ Nam Tang sải bước đi vào, cảnh sát ở cửa đang giăng dây cảnh giới, ngăn anh lại, “Không được vào.” Dao Dao đang được cảnh sát lấy lời khai, nhìn thấy Từ Nam Tang, mếu máo khóc, vừa khóc vừa giải thích với cảnh sát: “Anh ấy là người nhà!” “Đã kiểm tra camera giám sát của nhà hàng chưa?” Từ Nam Tang bước nhanh vào. Cảnh sát nói: “Đã kiểm tra rồi, camera chỉ quay đến cửa ra vào, thấy nạn nhân rời khỏi nhà hàng đi về phía bên phải, chúng tôi đã cử cảnh sát đi điều tra dọc theo con phố bên phải rồi.”

Bình Luận (0)
Comment