Thư Ký Kiều Vẫn Chưa Rung Động

Chương 80

Từ tuần 35 đến tuần 37, Kiều Trúc trở nên cáu kỉnh thấy rõ, bụng cô quá to, thai nhi chèn ép dạ dày và phổi khiến cô ăn không ngon, còn thường xuyên khó thở. Thêm vào đó, sức nặng của cái bụng khiến cột sống thắt lưng của cô bị cong về phía trước, nói chung là chỗ nào cũng khó chịu. Khi Kiều Trúc nằm một mình trên giường, về cơ bản cô không thể tự mình ngồi dậy và lật người, cần có người giúp đỡ mới được. Nhà họ Từ thuê hai bảo mẫu và một chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc Kiều Trúc, Kiều Trúc không quen người lạ chạm vào mình, Từ Nam Tang liền làm việc tại nhà, vừa làm việc vừa chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Kiều Trúc. Giai đoạn cuối thai kỳ quá vất vả, Kiều Trúc cũng không còn giữ hình tượng của mình trước mặt Từ Nam Tang nữa, mỗi sáng thức dậy cô còn chẳng buồn rửa mặt, cũng lười chải đầu, ôm cái bụng tròn vo ngồi bên giường, giống như một con gấu trúc béo ú đang chán đời. “Sao con trai em vẫn chưa chịu ra khỏi bụng?” Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào bụng mình với vẻ mặt ai oán. Từ Nam Tang bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm khăn mặt nhúng nước ấm để cô lau mặt. Từ Nam Tang nói: “Đã đủ tháng rồi, nếu em không muốn đợi nữa, anh đi nói với bác sĩ, mổ lấy thai nhé?” Kiều Trúc bĩu môi trừng mắt, “Nhưng em muốn sinh thường, sinh thường cơ thể hồi phục nhanh, hơn nữa cũng tốt cho em bé, em tra trên mạng rồi, co bóp tử cung có thể rèn luyện chức năng tim phổi của em bé, người ta đều nói em bé sinh thường thông minh hơn.” Từ Nam Tang cúi đầu nhìn Kiều Trúc, bây giờ Kiều Trúc không quá đẹp, mặt hơi béo, mắt hơi sưng, trên da còn nổi mụn, cơ thể thì to béo. Nhưng khi anh nhìn Kiều Trúc, nghe Kiều Trúc nói muốn tốt cho em bé, Từ Nam Tang cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Có một người phụ nữ sẵn sàng trả giá bằng việc thay đổi vóc dáng, chịu đựng mười tháng đau đớn, cam tâm tình nguyện mang thai con của một người đàn ông, chắc chắn cô phải yêu anh rất nhiều mới hy sinh bản thân như vậy. Từ Nam Tang hôn lên khóe môi Kiều Trúc, nói: “Chỉ cần em muốn, cái gì cũng được, nhưng anh chỉ muốn em thoải mái hơn một chút.” Kiều Trúc vụng về ôm eo Từ Nam Tang, nói: “Sao anh tốt như vậy, em muốn cãi nhau với anh cũng không cãi được.” * Ba tuần nữa trôi qua, cuối cùng Kiều Trúc cũng vất vả vượt qua tuần thứ 40, thai nghén mười tháng, ngày nào cô cũng mong ngóng, cô muốn trao cho mình và em bé một giải thưởng chuyên cần. Không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng hơn khi ngày dự sinh đến gần, Từ Nam Tang và ông cụ Từ đã bắt đầu bàn bạc về tên của em bé từ trước đó, nhưng cuối cùng quyết định giao quyền đặt tên cho Kiều Trúc. Kiều Trúc vốn định ngồi vào bàn đọc sách lật xem Đường thi Tống từ, kết quả bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới căng cứng từng cơn, cô không có kinh nghiệm sinh nở, không hiểu rõ cảm giác co thắt, tóm lại là cảm thấy không ổn, vội vàng gọi Từ Nam Tang. Từ Nam Tang vừa nghe cô nói bụng dưới căng cứng, lập tức dặn tài xế chuẩn bị đến bệnh viện. Bảo mẫu kiểm tra cho Kiều Trúc, căn giờ tính tần suất các cơn co thắt của cô, một lúc sau, cảm giác đó lại biến mất. Kiều Trúc và Từ Nam Tang đều có vẻ mặt căng thẳng như thể đại địch sắp ập đến, bảo mẫu mỉm cười, nói đó là cơn co thắt giả, không cần đến bệnh viện. Kiều Trúc ai oán vỗ về bụng: “Con trai à, ở trong bụng mẹ thoải mái vậy sao, tiền thuê nhà của con hết hạn rồi, phải trả nhà rồi.” Em bé trong bụng nào biết mẹ khổ, vẫn ngủ ngon lành trong đó. Phòng bệnh VIP ở bệnh viện thật ra đã được chuẩn bị sẵn cho Kiều Trúc từ lâu, chỉ là Kiều Trúc không muốn nằm viện. Sau lần bị đau bụng giả này, để có thể ứng phó kịp thời, Kiều Trúc cùng mọi người hùng hổ kéo nhau đến bệnh viện nhập viện, mang theo cả túi đồ đi sinh. Dao Dao đến bệnh viện thăm Kiều Trúc, bị bụng của cô dọa hết hồn, nói: “Em mới không gặp có một tuần, sao tự nhiên lại to như vậy!” Kiều Trúc cũng bất lực, nói: “Nó không chịu ra, chị biết làm sao.” Từ Nam Tang ra khỏi phòng bệnh nghe điện thoại, Kiều Trúc nhân cơ hội hỏi Dao Dao: “Em có thấy ngực chị cũng siêu to không?” Dao Dao nói: “Có, quá là có luôn, to kinh khủng.” Kiều Trúc nhìn chằm chằm vào ngực Dao Dao, nói: “Ngực phẳng mới là chân lý, ngực phẳng là ngực đáng tự hào, là ngực tiết kiệm vải cho đất nước.” Dao Dao: “…” Đúng là người ăn no không biết người ăn đói, thời buổi này ngực phẳng cũng có người ngưỡng mộ rồi. Một ngày sau, Lâm Hy và bố mẹ cô bé cũng đến thăm Kiều Trúc, chân Lâm Hy đã được phẫu thuật lại, bây giờ phải chống nạng, nhưng tinh thần cô bé có vẻ rất tốt, cô bé nói với Kiều Trúc, trường đại học mà cô bé trúng tuyển năm ngoái sau khi biết chuyện của Lâm Hy, đồng ý phá cách nhận cô bé vào học. Kiều Trúc rất vui cho cô bé, nói: “Em thấy không, tương lai tràn đầy hy vọng, Tiểu Hy, đừng bao giờ từ bỏ bản thân.” Lâm Hy mỉm cười, không vạch trần chuyện tập đoàn Từ Thị vừa mới quyên góp một phòng thí nghiệm công nghệ cao cho trường học cách đây không lâu. Lâm Hy biết Kiều Trúc không muốn để cô bé biết chuyện này. Kiều Trúc cố gắng hết sức để tạo ra một tương lai tràn đầy hy vọng và lòng tốt cho cô bé, Lâm Hy không muốn phụ lòng cô. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại một tuần nữa trôi qua, đã 41 tuần rồi, Kiều Trúc lo lắng, nói: “Chẳng lẽ em mang thai Na Tra sao?” Từ Nam Tang đã trao đổi với trưởng khoa nhiều lần, nói rằng tình trạng của cô tuy không phổ biến nhưng vẫn có, không cần quá lo lắng, mỗi ngày chú ý quan sát nhiều hơn là được. Tuần thứ 42, vì Kiều Trúc không muốn sinh mổ, bác sĩ đã kê thuốc giục sinh cho cô. Thế là, vị khách trọ nhỏ mắc bệnh trì hoãn trong bụng Kiều Trúc cuối cùng cũng chịu ra đời dưới sự thúc giục của thế giới bên ngoài. Rạng sáng ba giờ đêm hôm Kiều Trúc tiêm thuốc giục sinh, cô muốn dậy đi tiểu, nhưng còn chưa kịp gọi Từ Nam Tang dậy thì Kiều Trúc đã cảm thấy phía dưới đột nhiên ướt sũng. Kiều Trúc gọi Từ Nam Tang, ngượng ngùng nói: “Làm sao bây giờ, xấu hổ quá, em tè dầm rồi, Nam Tang, anh đỡ em dậy, chúng ta lén thay ga trải giường đi.” Cô không muốn người khác biết, cũng quá xấu hổ, sao tự nhiên lại tè dầm chứ. Cơn buồn ngủ của Từ Nam Tang lập tức tan biến, anh vén chăn lên nhìn một cái, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Kiều Trúc, không phải tè dầm, là nước ối của em vỡ rồi.” Kiều Trúc: “…” Thì ra nước ối vỡ là cảm giác này. Sau đó, Kiều Trúc được đưa vào phòng chờ sinh. Không lâu sau khi vào phòng chờ sinh, Từ Nam Tang cũng mặc toàn bộ quần áo vô trùng màu xanh vào để cùng sinh. Kiều Trúc nghĩ rằng sau khi nước ối vỡ, cuối cùng cô cũng sắp sinh em bé rồi, kết quả bác sĩ kiểm tra xong, nói: “Cổ t.ử cung chưa mở đủ, phải tiêm thuốc giục sinh, tiếp tục chờ.” Tay trái của Kiều Trúc đang truyền dịch, ngón tay phải kẹp thiết bị đo nhịp tim, trên bụng dán một thứ dài ngoằng có dây, bác sĩ nói là có thể theo dõi tình trạng của thai nhi. Thuốc giục sinh được tiêm bảy tiếng đồng hồ, mãi đến gần mười một giờ trưa hôm đó, Kiều Trúc cuối cùng cũng có cảm giác sắp sinh. Làm sao để miêu tả cảm giác đó nhỉ, giống như có một mũi khoan đang khoan trong bụng, mỗi khi mũi khoan xoay một vòng, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể cô cũng phải xoay theo một vòng. Quá đau đớn, Kiều Trúc toát mồ hôi đầm đìa, cô nắm chặt tay Từ Nam Tang, thở hổn hển, tóc đen ướt đẫm dính vào thái dương, vừa khóc vừa nói: “Sao lại đau thế này Từ Nam Tang!” Từ Nam Tang hỏi bác sĩ bên cạnh: “Sao cô ấy lại đau như vậy? Có cách nào giảm đau không?” Bác sĩ nói: “Sinh con đều vậy”, đồng thời hơi ngại ngùng nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Kiều Trúc nghe xong môi run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, còn chưa hết hoảng sợ thì cơn đau tiếp theo lại ập đến. Cơn đau đẻ đúng như tên gọi của nó, từng cơn từng cơn một, do các cơn co thắt t.ử cung đều đặn gây ra, thời gian nghỉ là 4 đến 5 phút, mỗi lần đau kéo dài khoảng 40 giây. Kiều Trúc nắm lấy Từ Nam Tang hét lớn: “A a a đau quá, Từ Nam Tang, có phải anh chưa nói với bác sĩ là em muốn tiêm thuốc giảm đau không!” Từ Nam Tang cũng đầm đìa mồ hôi, mỗi khi Kiều Trúc nói một câu anh đều phải hỏi bác sĩ cẩn thận, bác sĩ là bác sĩ trưởng khoa được viện trưởng đích thân chỉ định phụ trách Kiều Trúc, biết thân phận của Từ Nam Tang, nên cực kỳ khách sáo, nói: “Mở hai phân mới được tiêm thuốc giảm đau, bây giờ cô Kiều mới mở một phân.” Phải mở đủ mười phân mới có thể sinh, Kiều Trúc tối sầm mặt mũi, sắp sụp đổ rồi. Bác sĩ đề nghị nên mua một ít đồ ăn mà bà bầu thích, để chuyển hướng sự chú ý, đồng thời cũng giúp bà bầu duy trì thể lực. Từ Nam Tang lập tức sai người đi siêu thị, không mất nhiều thời gian đã xách về một túi đồ ăn vặt lớn, có que cay, bánh bông lan phô mai, sô cô la… toàn là những món Kiều Trúc thích ăn. Kiều Trúc cầm que cay, tranh thủ lúc bụng không đau liền ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khóc, “A, que cay ngon quá, bụng em đau quá, khi nào mới được tiêm thuốc tê, chẹp chẹp chẹp, em không muốn sinh nữa, chẹp chẹp chẹp, đã quá, ối, đau chết mất.” Trong phòng bệnh, tiếng “nhai que cay” và tiếng “kêu đau” cứ lần lượt vang lên. Hơn nửa tiếng sau, Kiều Trúc không còn sức ăn vặt nữa, lúc không đau chỉ muốn nằm đó thở hổn hển, cô cố gắng nắm chặt tay Từ Nam Tang, nói: “Thật ra sinh thường và sinh mổ cũng không ảnh hưởng nhiều đến đứa trẻ, Từ Nam Tang, anh đi nói với bác sĩ là em muốn sinh mổ, em không muốn tự sinh nữa, hu hu hu hu.” Kiều Trúc chưa bao giờ biết sinh con lại đau đớn như vậy, cô khóc sướt mướt, vừa đấm giường vừa nói: “Anh đi gọi bác sĩ chưa, sao bác sĩ còn chưa đến, có phải anh tiếc tiền không cho em sinh mổ không, có phải anh không muốn ký vào giấy cam kết phẫu thuật cho em không, anh buông em ra, em tự đi ký, em không sinh nữa!” Bác sĩ vội vàng chạy đến, nghe được lời của Kiều Trúc, kinh ngạc nhìn sang Từ Nam Tang, Từ Nam Tang cũng không còn quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nói: “Liệu cô ấy có thể sinh mổ được không? Nếu được thì mau tiến hành phẫu thuật, cô ấy sắp đau chết rồi, cô ấy chịu không nổi nữa.” Bác sĩ rất bối rối, trưởng khoa lén ra ngoài gọi điện cho Viện trưởng trình bày tình hình, Viện trưởng lại liên lạc với Lý Lê, gọi điện cho Lý Lê đang ở ngoài phòng sinh nói sản phụ muốn sinh mổ. Lý Lê vừa lo lắng vừa sốt ruột nói: “Hỏi tôi làm gì, chỉ cần sản phụ đồng ý, sức khỏe cho phép thì cứ làm theo yêu cầu của cô ấy.” Bệnh viện suy nghĩ như thế này, sinh thường là có lợi cho đứa trẻ, nhà giàu như nhà họ Từ thì chắc chắn phải ưu tiên đứa bé lên hàng đầu, sản phụ ở vị trí thứ yếu, đương nhiên cái gì tốt nhất cũng dành cho con. Đang đau đớn, sản phụ nói năng không suy nghĩ, nhất quyết đòi sinh mổ, nhưng nhỡ đâu nhà tài trợ kia lại cho rằng sinh mổ không tốt cho đứa bé, vậy chẳng phải bệnh viện tự chuốc lấy phiền phức sao. Bác sĩ hỏi một vòng, phát hiện nhà giàu hình như không giống với những gì họ nghĩ, dường như coi trọng sản phụ hơn, nên cũng không xoắn xuýt nữa, lập tức thông báo cho phòng mổ bắt đầu chuẩn bị sinh mổ. 12 giờ đúng, Kiều Trúc được đẩy vào phòng mổ, Từ Nam Tang không được vào trong, nắm chặt tay Kiều Trúc, nói: “Anh ở ngoài đợi em, Kiều Trúc, anh đợi em ra.” Trong phòng mổ, Kiều Trúc được gây tê, đắp khăn trải giường vô trùng, bắt đầu phẫu thuật. Sinh thường, xương mở mười ngón. Sinh mổ, bụng rạch bảy lớp. Kiều Trúc cảm thấy bác sĩ từng lớp từng lớp rạch bụng cô ra, sau đó đưa tay vào trong, “bụp” một tiếng, một khối thịt đỏ hình bầu dục bị túm ra, Kiều Trúc cảm thấy bụng mình bỗng nhiên trống rỗng, tiếp đó, cô nghe thấy tiếng khóc. “Ba cân chín lạng, cậu bé bụ bẫm, sản phụ hôn em bé nào.” Một giọng nói bên tai Kiều Trúc vang lên. Sau đó, một khuôn mặt nhỏ mềm mại, nhăn nheo, lấm lem được đưa đến bên cạnh Kiều Trúc. Kiều Trúc yếu ớt nói: “Bé bẩn quá, hay là rửa sạch sẽ rồi tôi hôn.” Y tá cười nói: “Chị hôn em bé một cái, em bé sẽ có cảm giác an toàn.” Kiều Trúc mở to mắt, “Thật sao, vậy hôn một cái nào.” Kiều Trúc hơi nghiêng đầu, nụ hôn rơi trên má em bé, cô chưa từng chạm vào thứ nhỏ bé mềm mại đến thế này. Em bé được y tá đưa sang một bên lau mông, rửa mặt, Kiều Trúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, không khỏi cảm khái, cô thật giỏi, vậy mà cô lại sinh ra một “con người”.

Bình Luận (0)
Comment